“Bé, em không biết xấu hổ sao?” Hứa Xế chuyển động vài cái, híp mắt cọ cổ cô, không nhịn được, để lại vết dâu tây đỏ tím trên cần cổ trắng như tuyết của cô. Anh thơm rồi hôn, cắm rút, rồi cắm rút thật mạnh, nơi giao hợp của hai người toàn là chất dịch trong suốt sền sệt. Màu mạch và màu trắng, hai cơ thể chênh lệch cực lớn ôm chặt lấy nhau. Cực kỳ giống đất và tuyết mùa đông. “Biết ạ… nhưng người ta rất nhớ anh, ngày nào cũng nhớ anh.” Cô cắn môi, thành thật nói. Hứa Xế đè mông nhỏ xuống côn thịt, cảm nhận một lát, trầm giọng nói, “Vậy lúc ăn cơm thì sao?” Diệp Khả chớp mắt, do dự vài giây, gật đầu. Nam sinh bật cười, tàn nhẫn đâm cô vài cái coi như khen thưởng. Luôn gọi cô là bé, bé ngoan, Candy nhỏ của anh. Hình như anh luôn cảm thấy không đủ. Có giường lớn rồi, không gian để phát huy rất lớn, lúc thì đè làm, lúc thì nhấc chân lên làm, lúc thì lại đứng, nâng nửa người dưới của cô lên người anh. Diệp Khả mềm oặt, để đại ca gấp thế nào thì gấp, chỉ cần kêu lên lúc sướng, mông nhỏ dán lên côn thịt của anh. Theo tiếng vang bạch bạch, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Cô đã chết mấy lần rồi. Bị đâm đến nỗi thần hồn điên đảo. Vẫn muốn dính lấy anh để làm tiếp, Hứa Xế cầu còn không được, cuối cùng run run bắn ra hai lần, cứ ôm cô gọi bé, nói cô ngoan nhất đáng yêu nhất. Trên cơ thể hai người toàn là mồ hôi dính nhớp, trên da Diệp Khả có một lớp mồ hôi bóng loáng, tóc tản ra sau lưng. Trên cơ thể mảnh khảnh đầy dấu tay ái muội. Sari đã đông một mảnh tây một mảnh từ lâu, bị Hứa Xế xé biến hình. Anh trần truồng đi đâu mất. Lúc về trong tay cầm một chiếc máy ảnh Polaroid. Anh nhắm hộp vuông ngay người Diệp Khả, tiếng tách vang lên, tấm ảnh hấp thụ ánh sáng chậm rãi ra từ thân máy, nam sinh vẩy vẩy, nằm xuống ôm cô vào lòng. Nước bọt chảy ra khi cao trào vẫn còn dính bên miệng cô nhóc. Ngây ngốc nhìn. Mẹ nó, ảnh khỏa thân!Ảnh khỏa thân! Hứa Xế chụp ảnh xong lại hôn cô. Diệp Khả cướp lấy… haiz, dù nhảy lên cướp thì nhiều lắm cũng chỉ như làm khỉ cho đại ca xem. Cô định khóc thì Hứa Xế lại chụp, hơn nữa lại còn chụp tiểu huyệt của cô, chụp xong cũng không quan tâm đến tấm ảnh mà cầm côn thịt cắm vào, lại chụp gương mặt nhăn lại của cô. “Anh… anh lưu manh!” Cô quát. Côn thịt của đại ca đang cắm trong huyệt nên cô mới dám to tiếng. Nam sinh một tay cầm máy ảnh, hừ lạnh, đè đầu cô lại, không quan tâm rằng cô nhóc đang tránh né đến nỗi chết đi sống lại, anh tỉ mỉ chụp lại quá trình côn thịt ra vào trong tiểu huyệt. Xong rồi quăng máy ảnh đi, đè Diệp Khả trên giường, làm cô đến khóc. Làm gì có ai làm lợi hại như vậy. Đại ca đúng là, làm chết cô rồi. “Em là của anh.” Anh nói. Nói xong vén mái tóc ướt đẫm của cô ra, hôn lên vành tai đỏ ửng, “Anh sợ sau này em quên, để lại chút kỷ niệm, không vui à, Candy?” “Anh anh anh… chắc chắn là em vui rồi, đại ca!” Cô nhóc vất vả phun ra câu vui, trong lòng thầm mắng Hứa Xé là chó là heo là Ngưu Ma Vương ông trời điều đến trị cô. Anh hôn lên môi cô, mút đến nỗi cô nhóc suýt thì nghẹt thở, cuối cùng ngây ngốc đong đưa dưới thân anh rất lâu. Làm Hứa Xế suýt thì bắn đến nỗi mất khống chế. Cô nằm ngay đơ trên giường, nhìn Hứa Xế ở bên kia ghép ảnh lại thành ảnh động. Tên này rất có thiên phú chụp ảnh động, rõ ràng là ảnh chụp, nhưng anh lại ghép thành một bộ phim cấm. Diệp Khả muốn khóc, nhưng vừa nãy đã khóc cạn nước mắt rồi, lúc này cô dựa đầu vào vai Hứa Xế, nhìn ảnh của mình. Nghi ngờ nói, “Đây là em sao?” Sao lại dâm đãng như vậy? Ai không biết nhìn ảnh còn tưởng là cô đang cưỡng gian Hứa Xế! Làm gì có người nào cuốn lấy eo đàn ông chặt như vậy, làm gì có người nào lại nâng ngực lên cho đàn ông mút, hừ hừ hừ, làm gì có ai!