Hứa Xế rất man, đường nét sắc cạnh, ngũ quan tuấn tú. Cô gái rất xinh đẹp, đường nét mềm mại, ngũ quan quyến rũ. Đúng là biết dậy thì. Diệp Khả thầm thở dài trong lòng, cao phú soái và bạch phú mỹ đứng trước mặt, làm người lùn gầy nghèo như cô khó chịu. Hứa Xế cầm tay chị không bỏ ra. Diệp Khả đang định chuồn thì thấy cô gái áo đỏ cầm túi lên bắt đầu đánh em trai mình, bốp bốp bốp, không hề nể mặt. Lúc ấy cô nhóc đã hiểu vì sao lúc đối phương ôm bả vai Hứa Xế, đại ca lại uốn gối nhường nhịn. Chị gái này có độc. Kịch độc! Hứa Xế không đánh trả. Anh né vài cái, anh hùng che chắn Diệp Khả phía sau mình. Ngửi thấy mùi quen thuộc trên người nam sinh, Diệp Khả không muốn chạy, cô tiến lại gần ôm eo đại ca mình, chu môi hôn hôn. Không đỏ mắt nữa, chỉ muốn được ngửi anh nhiều hơn. “Candy, em ngốc lắm.” Hứa Xế đưa tay ra xoa đầu cô, ánh mắt có ý cười ấm áp. Hứa Y thu tay lại, chống nạnh, giọng nhòn nhọn, “Ha, Hứa Xế, em còn dám trốn ông câu dẫn con gái người ta, ngứa da đúng không?” Đối phương ném túi, trực tiếp kéo tóc em trai. Đánh thì cũng thôi. Nhưng mà Diệp Khả không thể chịu đựng được người khác kéo tóc của đại ca, cô thích tóc dày! Đại ca tóc dày! Ai trọc thì trọc, Hứa Xế không được trọc! Cô nhóc rất tức giận. Bỏ hạt thông vào túi đại ca, xắn tay áo bông, lắc hai bím tóc thần khí, thở phì phò xông lên. Hứa Y tưởng cô định làm chuyện kinh thiên động địa gì, Hứa Xế cũng tưởng vậy.... Sau đó cao phú soái và bạch phú mỹ được mở mang kiến thức lần đầu tiên, cảnh giới cực cao của chó —— chó vô lại! Cô nhóc òa khóc. Nước mắt và nước mũi chảy ra còn nhanh hơn diễn viên, mặt sáng lấp lánh, cô bày ra gương mặt không thể miêu tả, quỳ xuống đất, ôm đùi Hứa Y, “Chị, chị đừng đánh đại ca của em… Chị đánh em đi, đánh Khả Khả sướng lắm, chị nhìn da mặt em dày chưa, đánh thoải mái lắm.” Nói xong kéo mặt mình. Đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, tay nhỏ kéo da mặt xong thì khẽ kéo váy Hứa Y. Dáng vẻ cún con đáng thương, mắt tròn xoe ngập nước kia… thành công làm chị đại ma đầu điên cuồng cười há há há há há, vừa dậm chân vừa hỏi thăm bố mẹ người khác. Hình ảnh đó quá đẹp, mặt Hứa Xế tái đi. Nhưng mà bây giờ phủi sạch quan hệ chị em đã không còn kịp nữa rồi. Còn Diệp Khả cũng thành công rơi vào ma trảo của Hứa Y. Cô ấy đưa cô nhóc đi vào, trang điểm cho người ta. Cuối cùng tạo ra một em bé Ấn Độ, chấm một nốt ruồi đỏ giữa trán, vẽ lông mày của cậu bé bút chì Shin, đánh mắt màu xanh dương đậm đang lưu hành nhất bây giờ. Diệp Khả mặc một bộ Sari đỏ nửa trong suốt, chị đại Hứa Y còn đeo bông tai vàng siêu to lên tay cô. Diệp Khả muốn chết. Cô chân trần bước đi trên sàn nhà, khóe mắt còn vương nước mắt. Hai đời, chỉ có ký ức lúc được người lớn xi tiểu là làm cô xấu hổ. Cực kỳ xấu hổ, cô lặng lẽ nhìn xung quanh. Nhà họ Hứa to lớn tráng lệ, sắp bằng khách sạn năm sao, không ngờ niên đại này đã có điều hòa không phải dạng treo rồi. Sô pha cũng là loại mang phong cách châu Âu xa hoa làm cô không dám đặt mông xuống… tóm lại, cô cảm thấy để Hứa Xế sống với mình một tuần trong núi chính là để mèo sống trong ổ chuột, rất xin lỗi đại ca. Cô suy nghĩ mấy thứ linh tinh. Vẻ mặt rất ngốc. Hứa Xế đang ngồi vắt chân trên bàn trà, thấy cô đi ra, anh cười như được mùa. Suýt thì lăn xuống khỏi sô pha. Cười ha ha ha ha ha, nếu không phải anh đẹp trai, Diệp Khả đã tức giận rồi. Cô nhóc sợ đại ca chết vì cười. Dứt khoát quấn tấm vải đỏ lên đầu, không định gặp ai hết.