Đàn ông luôn có chút lòng hư vinh kỳ lạ, Hứa Xế cũng có chủ nghĩa đàn ông không bắn trong thời gian dài. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tiểu huyệt điên cuồng cắn mút, côn thịt nảy lên, may chưa bị Diệp Khả kẹp đến nỗi bắn ra. Anh định đổi tư thế làm cô một lần nữa. Cũng giống vừa rồi, làm cô dâm đãng đến nỗi biến thành ếch xanh, sau này không thể rời khỏi anh được nữa. Anh đang nghĩ vậy. Cô nhóc mềm mại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là hơi nước loang loáng, cô nhỏ giọng gọi như rất nhớ anh, “Đại ca.” Tay Diệp Khả rất mềm. Khuôn mặt ôm anh cọ cọ cũng rất mềm. Tinh dịch mà Hứa cao cao tại thượng vừa mới nhịn xuống bỗng chợt bắn ra sông Tiền Đường. Diệp Khả sung sướng chìm đắm trong dư vị cao trào, không ngờ đại ca thoạt nhìn bình tĩnh đột nhiên trở nên độc ác —— nam sinh tách chân viên kẹo nhỏ nhà mình ra, quỳ thẳng, dùng dương vật dài liên tục ra vào, như tiêm, rút ra mạnh, cắm vào mạnh. Tiểu huyệt chảy ra rất nhiều chất dịch sền sệt màu trắng. Nghe thấy nơi đó kêu xì xì, Diệp Khả dứt khoát che tai lại. Dâm thủy tuôn ra khi cao trào vừa nãy đã hoàn toàn bị Hứa Xế lôi ra ngoài, chảy xuống theo mông Diệp Khả, làm âm mao của đại ca ướt sáng lấp lánh. Cô sắp chết, khóc vài tiếng rồi lại rên. Xuyên qua chân mình, cô nhìn thấy đầu Hứa Xế mướt mồ hôi. Trời lạnh lắm mà. Mồ hôi của đại ca là do cày cấy vất vả, liên tục rơi xuống bụng cô, đọng thành một vũng, chậm rãi chảy xuống bầu ngực như nụ hoa đào của thiếu nữ. Cô duỗi tay chấm lấy, ngậm vào miệng, mút vang lên chùn chụt. Ngây thơ thì ngây thơ, xinh đẹp mà xinh đẹp. Còn cười hơi ngu ngốc. Động tác của Hứa Xế khựng lại, anh vỗ mạnh lên mông cô. Côn thịt chọc vào nơi sâu nhất, anh bắn, hết dòng này đến dòng khác. Cô nhóc bị nam sinh đè xuống, bị anh bắn đến nỗi toàn thân run rẩy. Bây giờ nửa người dưới của cô đã hoàn toàn treo lên, bị Hứa Xế đỡ trên eo anh mà bắn, không thể nhúc nhích. Bắn tầm nửa phút, nam sinh nhắm mắt lại, cắm rút trong cơ thể cô mấy lần, sau đó mới thở hổn hển đặt cô xuống. “Em hại anh”. Hứa Xế ôm lấy cô từ phía sau, đôi chân dài quấn lấy chân cô, cô gái bị ôm trong lòng không thể động đậy. Diệp Khả không hiểu câu này của anh có ý gì. Chỉ xun xoe cười hôn lên mồ hôi trên cổ anh, “Đại ca, anh đưa cổ đây, Khả Khả vẫn muốn liếm. Nam sinh nhíu mày, “Khát à?” “Không phải, chỉ là em muốn liếm thôi… thật gợi cảm.” Căn bản cô không nhịn được, cô cũng không ngờ rằng thuộc tính của mình trừ chó ra thì còn có mê trai —— không biết tật xấu mê trai này có trị được không. Hứa Xế, “…” Diệp Khả liếm. Liếm cổ xong liếm xuống ngực, cuối cùng liếm đến cơ bụng của đại ca, mắt sáng lên lại liếm rốn anh, chiếc lưỡi như rắn, kích thích tất cả dây thần kinh mà anh không nhận thức được. Hứa Xế bắn hết rồi nên trứng nhẹ đi, côn thịt lại dựng đứng lên, do cô liếm mà ra. Ngửi thấy mùi tanh, Diệp Khả say mê lắc đầu, chu môi hôn lên quy đầu màu đỏ tươi sáng. Đại ca đáng thương, bụng nhỏ thít chặt, lại bắn ra lần nữa. Bắn thẳng lên mặt cô nhóc. Diệp Khả há miệng quỳ trên ga giường thêu hoa quê mùa, cơ thể trắng như tuyết có vài vết đỏ. Cô ngẩn người một lát, tay nhỏ sờ mặt, liếm sạch thứ đó của nam sinh. Hứa Xế thật sự không chịu nổi. Trực tiếp đè cô xuống giường, lại điên cuồng làm một lần. Anh cắn cổ cô. Chỉ cần cô dám động đậy, anh sẽ cắn chết. Diệp Khả khẽ rên, cô gọi “Đại ca”, không hề phản kháng. Anh muốn làm cô chết, cô cũng muốn bị anh làm chết… có lẽ duyên phận bù đắp là kỳ diệu như vậy. Sau đó mưa đá tạnh, hai người vẫn chưa dừng. Đại ca sinh lực dồi dào, tuy sinh lực của cô không được nhưng cô lại rất thích cảm giác đong đưa dưới thân anh. Đại ca điên vì cô rồi. Tiểu đệ cũng sướng điên rồi. Cô kêu cứu mạng, nhưng lại không muốn bất cứ ai đến cứu. Đại ca đang cứu lấy cái mạng cô. Cuối cùng cũng dừng. Diệp Khả nằm trên giường, yếu ớt thở dốc, run rẩy. Nam sinh trần truồng đẩy cửa sổ, cơ thể cường tráng bị ánh trăng ló ra phía sau tầng mây đen kéo thành một cái bóng cao dài trên sàn nhà gỗ của gác xép, sinh ra sự lạnh lùng và lẳng lơ. Anh nghiêng người, để cô nhìn đá chất lại trên cửa sổ. Cô nhóc lật người, nói eo đau. Hứa Xế đẩy hết đá xuống, xoay người xốc chăn bông lên. Bàn tay lạnh ngắt đặt lên eo cô, dịu dàng xoa bóp. Anh là ma vương, là đại ca, là diêm vương mà người trong trường học nghe thấy là sợ vỡ mật —— có lẽ chưa từng có người nào thấy anh phục vụ ai bao giờ. Diệp Khả rên vài tiếng, lúc thì nói bên trái, lúc thì nói bên phải. Đại ca cũng không chê cô phiền, chỉ đẩy đẩy xoa xoa. Sau đó anh không chịu trèo xuống tầng dưới, cứ đòi chen chúc trên chiếc giường nhỏ với cô. Nam sinh ôm cô trong lòng, nghiêm túc nói, “Muốn ôm em hàng đêm, Candy.” Cô đã ngủ được một lát, nhưng nghe thấy anh nói chuyện thì lại xun xoe xoay người chủ động ôm đại ca nhà mình, “Vậy tối nào bé cũng ôm anh.” “Lừa đảo.” Anh nói. Diệp Khả duỗi chân đụng chân anh, quấn tới quấn lui. “Bé ngoan lắm, hôm nào ngủ cũng nhớ đại ca, có lúc nghĩ anh thành chăn bông, em liền ôm chăn bông… như vậy có tính là ôm anh ngủ không?” Cô rất buồn ngủ, nói chuyện có nước bọt, chảy ra rồi lại hút vào. Hứa Xế bật cười. Anh hôn trán cô. Ngón tay cuốn lấy mái tóc đen nhánh của cô, vẻ mặt thoải mái. “Có tính.” Anh nói.