Hứa Xế đến rồi, không định về. Cũng may mà nhà nhiều phòng, có chỗ ở. Phòng của hai người gần nhau, dựa vào sân sau, cô ở tầng trên, Hứa Xế ở tầng dưới. Bà lấy chăn và vỏ chăn sạch sẽ ở đáy hòm ra, mang đến, Diệp Khả trải giúp. Chăn thêu hoa quê mùa của nông thôn, làm từ bông thật nên rất nặng. Diệp Khả không lồng được, Hứa Xế bèn giúp cô. Tay anh vòng qua mặt cô, lồng ngực rộng lớn rắn chắc ở phía sau, Diệp Khả lại ngửi thấy mùi hương làm cô không kiểm soát được —— mùi đàn ông của đại ca. Tai cô đỏ phừng phừng, cô dịch góc chăn. “Bé tự làm được, anh đi nghỉ ngơi đi, đại ca.” Trên giày Hứa Xế toàn là bùn lầy, không biết anh tìm đến đây thế nào. Gần đây lại không có xe… cô đang định hỏi thì nam sinh bỗng ôm lấy cô từ phía sau, thở dài, ngón tay vê bờ môi mềm mại của cô gái. Rất ngứa. “Đừng…” Cô kêu lên, Hứa Xế trực tiếp vói ngón tay vào, quấy đầu lưỡi của cô. Diệp Khả ư ư hai tiếng, muốn đẩy ngón tay ra ngoài, chiếc lưỡi mềm mại chạm đến đầu ngón tay lạnh ngắt, cô lại kêu lên, “Đừng… mà… Lạnh quá, lạnh quá ——” Hứa Xế dán sát vào tai cô, cố ý phả hơi vào trong. “Có nhớ anh không?” Cô dám nói không ư? “Nhớ ạ.” “Nhớ nhiều không? Hử?” Ngón trỏ và ngón giữa thon dài lại đẩy vào trong, gần như cắm đến cổ họng cô, móc một cách ác ý. Diệp Khả nôn khan, cổ đỏ lên, lông mi dính nước mắt. Anh cố ý tra tấn cô cũng bởi vì nhớ cô đến mức vỡ tim. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trèo đèo lội suối, dẫm lên phân gà, ở trong căn phòng cũ nát vì một người. Sẽ bởi vì một người mà khó ngủ trắng đêm, như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Là Diệp Khả hại anh. Nam sinh thở dài, rút ngón tay dính đầy nước bọt ra, lau đầu ngón tay. “Anh biết em không nhớ.” Lúc đi, cô không hề quay đầu lại nhìn anh. Tim anh như bị đao cắt, cô tự do bay lượn trong núi. Diệp Khả tức giận cúi đầu cắn ngón tay anh như chú cún con. Hứa Xế hơi đau, anh kéo bím tóc cô. “Em lên cơn cái gì?” Diệp Khả học tiếng cún con, gừ gừ rất giống. Cô điên cuồng lắc lư hai bím tóc đen bóng, không chịu nhả ra, càng cắn càng mạnh. Anh bẻ cằm cô ra, kết quả là hai tay đều bị cắn. Hứa Xế cũng hơi tức. Anh nhẫn tâm kéo ra, ngón tay ướt đẫm sáng loáng, là dấu răng của tiểu đệ nhà mình. Anh bỗng nhiên nghĩ đến một từ rất giống cô —— miệng lưỡi sắc bén. Anh đẩy cô, cô liền nhảy lên tiếp tục cắn anh. Lúc này là cắn trên vai. Rất cứng, toàn là cơ tam giác. Cô cắn như si như say, suýt thì quên mình là một con người, nước bọt chảy xuống người anh. Sau đó anh xoa đầu cô, thấp giọng gọi “Bé ——”, nước mắt của Diệp Khả liền rơi xuống. Hạt đậu vàng rơi xuống mặt đất, tạo thành từng vết ướt. Dấu vết đó nhanh chóng nhạt đi, cuối cùng không nhìn thấy nữa. Diệp Khả rất sợ nếu tình anh em giữa cô và anh cũng phai nhạt đi như vậy, cuối cùng bị… bị tên Hứa Xế rất xấu xa rất xấu xa này ném vào thùng rác, héo đi, trộn chung với nước thiu và đồ ăn thiu. Cho lợn, lợn cũng không ăn. Cô không dám khóc thành tiếng, chỉ rơi nước mắt. Hứa Xế hỏi cô, “Em cắn môi mình làm gì, nhả ra.” Cô nhóc vươn đôi tay nhỏ được bọc trong chiếc áo bông thêu hoa màu đỏ ra, ôm cổ anh lắp bắp, giọng nghẹn ngào, “Em sợ… em mà khóc, các anh chị sẽ lấy thùng phân gà hất lên người anh.” Nam sinh ôm mông cô, bế cô lên đùi. “Không nỡ à?” “Không nỡ, anh chính là đại ca thân nhất của em mà… Đại ca, anh có mang theo đồ ăn không, bé khóc xong đói quá.” Mặt Hứa Xế đen lại, anh bóp mông cô, ban đầu rất mạnh, sau đó lại… rất dâm. “Nếu anh đã là người thân nhất của em, sao em nỡ để cho người khác làm tiểu đệ của anh chứ…”