Sau đó sáng thức dậy, cô đứng trên ghế, mặc quần áo chỉnh cổ áo cho anh, diễn vai con sen nhà địa chủ như thật. Còn Hứa Xế lấy lược chải tóc cho cô, lại còn ngứa tay cầm lấy, hôn lên. Hôn xong, anh kiên nhẫn vuốt vuốt lại thành mấy sợi, bện thật chặt. Tuy hơi xiêu vẹo, còn đứt một đống sợi tóc vô tội, nhưng đại ca làm việc, tiểu đệ có thể xen vào sao? Diệp Khả nhe răng trợn mắt, cố nén nỗi nguy hiểm đầu trọc, để anh hóa giải cơn nghiện muốn tết bím tóc cho bé yêu. Đại ca ấu trĩ quá, sao lại có ảo giác làm nũng với cô vậy nhỉ... Nhân lúc trời còn chưa sáng, anh bế cô xuống tầng, đặt cô lên thanh ngang trên xe đạp leo núi, chở cô vợ nhỏ… bảo bối đi học. Diệp Khả không phát hiện ra. Cuộc đời cô ngoài ăn ra thì cũng chỉ có nịnh, nhưng người khác lại nhìn thấy một cách rõ ràng. Hứa Hâm là em trai trung thành của đại ca, ngày nào cũng nhắc Hứa Xế nên kiểm tra vườn trường này, nên thu phí bảo vệ này. Nên lột da thằng nhóc ngứa da kia rồi. Nhưng mà có cảm giác từ sau đêm mất điện, não Hứa Xế hỏng rồi. Vừa tan học là đến phòng học tầng hai. Tiết thể dục thì sao, cũng không chơi bóng rổ, mà ngắm tiểu đệ anh mới thu nạp đang nhảy dây bên kia, hai bím tóc đen bóng lắc lư. Anh còn cười nữa, tự dưng bật cười một cách khó hiểu. Điều này làm người bên dưới rất căng thẳng… còn tưởng là thằng nhãi nào sắp bị lôi ra tế trời. “Anh tao đổ rồi.” Không phải Hứa Hâm không phiền muộn, cậu lén lút nói với mọi người. Những người khác đều đã nhìn thấy Hứa Xế cầm bím tóc của cô nhóc, thấy nhiều rồi không sợ nữa, chỉ phụ họa “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, hỗn thế ma vương như Hứa Xế nhất định sẽ gục trong tay phụ nữ. Chỉ là ai cũng không ngờ rằng. Đó là một cô bé rất nhỏ nhắn, ngoài biết nịnh hót ra thì mặt mũi cũng rất xinh xắn đáng yêu. Diệp Khả ăn ăn uống uống. Thần kinh thô, thỉnh thoảng đối diện với ánh mắt thâm trầm của Hứa Xế, tưởng là đại ca mệt rồi, muốn bóp chân, cô vui vẻ nhảy qua đó, làm những việc mà tiểu đệ nên làm theo thường lệ. Hứa Xế cũng không từ chối, nhưng mà cứ nhìn cô mãi. Nhìn rồi còn muốn duỗi tay sờ mó. Xoa đi xoa lại cũng không chê phiền. Còn khen cảm giác khi sờ cô rất sướng. Không vô nghĩa sao? Diệp Khả nghĩ thầm, từ cơm sáng đến ăn khuya Hứa Xế đều lo rõ cho cô. Bữa nào cũng theo tiêu chuẩn nuôi lợn, vì sự khỏe mạnh của cơ thể cô mà đại ca đã suy nghĩ nát óc! Tấm gương đại ca đặt ra làm Lâm Tiểu Hoa đi theo ké kha khá ánh sáng. Những năm trước, sau mùa thu, phòng học lọt gió, cô nhóc kia chỉ có thể sưởi ấm bằng cách run rẩy dựa vào nhau. Năm nay có Diệp Khả bố thí nên cũng có ít da thịt, dù sao thì không cần run nữa, chói sáng đến nỗi người xung quanh cũng phải nịnh theo. Vừa ăn bánh quy nhỏ kẹp bơ đính hoa Diệp Khả cho, cô nhóc ngây ngốc nói: “Khả Khả, hình như ngày nào đại ca cậu cũng đến thăm cậu.” “Sao có thể chứ, ngày nào anh ấy cũng phải xử lý rất nhiều chuyện, công việc bận rộn, sao rảnh đến thăm mình được.” Lâm Tiểu Hoa khịt nước mũi, “Nhưng cậu xem xem, chuông hết tiết vừa vang lên, anh ấy đã đứng ở cửa phòng học của chúng ta rồi.” “Ấy, thật luôn!” Sau khi vào đông, thời tiết lạnh dần. Mấy ngày nay cô đều co ro ở góc tường, định chống cự lại cơn lạnh ập đến xung quanh. Về địa lý thì nơi đây là phía nam hoàn toàn, nhưng xung quanh nhiều sông hồ, mùa đông vừa ướt vừa lạnh. Mẹ Diệp đốt than, chuẩn bị túi sưởi cho cô, đem đi có thể giữ được hai tiết. Viết chữ xong đều phải xoa tay. Cô không ngồi quá gần cái cửa sổ lọt gió kia, cũng không biết sau khi vào đông, ngày nào Hứa Xế cũng đến đây. Nhìn thấy đại ca, cô nhóc rất vui. Thời gian ngắn dần, vừa tan học thì trời đã tối. Ngày nào bố mẹ cũng thay phiên đến đón cô, thời gian hai người gặp nhau thật sự không tính là nhiều. Giờ đã là tháng mười hai rồi, Hứa Xế mặc áo khoác bomber đứng ở hành lang, thân hình cao lớn thẳng tắp, mái tóc ngắn dính mấy bông tuyết, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh đã đông cứng lại, hơi xanh xao. Dưới bầu trời xám xịt phía xa, nhìn từ bên cạnh, sống mũi cao thẳng tôn lên độ cong cực kỳ đẹp trai. Hứa Xế đúng là, chỗ nào cũng hợp thẩm mỹ của cô! Cô chép miệng. Vẻ đẹp đáng chết này!