Bởi vì thành tích tiến bộ vượt bậc nên thứ hai Diệp Khả được đứng trên bục giảng. Giáo viên bảo cô đọc bài văn tiếng Anh mình viết, kích thích hứng thú học tập của mọi người. Hứa đại ca đảm nhiệm nghi thức kéo cờ hướng dẫn mọi người đứng chỉnh tề. Anh và Hứa Hâm cao nhất, tầm mắt Diệp Khả rời khỏi tờ giấy viết văn, nhìn thấy anh nổi bật giữa đám người. Tay đút túi. Đẹp trai đến nỗi khiến người ta không mở được mắt. Đề văn từ loại kẹo mà em yêu thích nhất trở thành người mà em sùng bái nhất. Cô đọc đều đều, nhưng đám nhóc tì lại không kiên nhẫn, nghi thức kéo cờ nghe quốc ngữ xong còn phải nghe tiếng chim, ai cũng đứng gật gà gật gù. Có lẽ nam sinh đã mời chuyên gia bù tiết, tất cả đều nghe hiểu. Cô nói mình sùng bái anh nhất, bởi vì anh vừa cao vừa khỏe lại còn duy trì chính nghĩa ở trường học này —— chỉ thu hai hào chi phí bảo vệ, nhận xong không cho người khác lấy tiền nữa. Hứa Xế nghe mà nở nụ cười, đôi mắt cong lên. Lúc cô nhóc xuống bục, đứng trong đám người, anh lén lút nắm tay cô. “Em nói hay lắm.” Bàn tay anh rất lớn. Còn tay cô lại chỉ có một mẩu, anh hoàn toàn có thể bọc lấy, lòng bàn tay dày ấm áp. “Không phải em nói hay, là vốn dĩ đại ca đã rất tốt rồi. Có anh che chở, bọn em như tìm được ánh nắng trong đêm tối, trong cơn hỗn loạn xuất hiện trật tự.” Không có chuyện gì sướng hơn được ở cùng lão đại nữa. Hứa Xế bóp lòng bàn tay cô, đến khu dạy học lại bóp tiếp. Gần đây xưởng đang đẩy nhanh tốc độ, lãnh đạo sợ tổ khảo sát xuống nói năng lực sản xuất của xưởng thuyền giảm, công nhân toàn xưởng phải tăng ca thêm giờ làm, thường đến hai ba giờ đêm. Hôm nay vợ chồng họ Diệp ra ngoài. Nhờ một nhân viên tạp vụ trong khu về nói với cô tối nay không về được, bảo cô khoá cửa ngủ sớm.Ăn tối xong, cô ngồi ở cửa sổ ngắm sao. Bỗng dưng nhớ đến ánh mắt của Hứa Xế khi nhìn cô hôm bên cạnh hoa đèn lồng, sau đó ban đêm nghe thấy động tĩnh ngoài cửa sổ, cô giơ cái gọt bút chì ra ngoài, liền thấy Hứa Xế phá cửa sổ vào. Nghĩ đến đại ca là đại ca đến. Đại ca đúng là đại ca thần tiên. Cô ném gọt bút chì đi, nhón chân ôm lấy anh cọ cọ. “Đại ca, sao anh lại đến đây?” Anh nói, toàn bộ khu nhà thuộc thuyền xưởng đều vắng tanh, đêm nay còn có thông báo cắt điện. “Anh sợ em ở một mình sợ.” Diệp Khả khịt mũi, thầm nghĩ làm sao mà cắt điện được. Sau đó điện lập loè vài cái, tắt thật. Ánh sao ngoài cửa sổ chiếu vào, sương bạc rơi đầy đất, Hứa Xế vốn đã có gương mặt lạnh lùng, dưới lớp sương bạc nhìn càng lạnh lẽo. Cô nói, đại ca anh ngồi xổm xuống đi. Hứa Xế khom lưng, “Ừm?” Cô nhóc ôm cổ anh, kéo kéo. “Tuy nói chuyện như thế này với đại ca rất bất kính, nhưng anh đúng là con giun trong bụng em.” Cô rất sợ tối, cửa sổ phòng đối diện trực tiếp với đồng ruộng, có hôm buổi tối nửa đêm ba giờ thức dậy còn nhìn thấy trong đất có một cái bóng màu trắng bay bay. Hình ảnh đó, nếu mắt đối mắt, cô có thể chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ. Hứa Xế xoa đầu cô, “Em là Candy của anh, anh thương em nhất.” Cảm giác ngứa ngáy lại xuất hiện, cô quay về phòng, Hứa Xế cũng theo đến phòng, còn thuận tiện đá cửa vào. Diệp Khả chân trần nhảy vào chăn, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài, như một con sâu. Anh nhìn cô, không nói gì. Giống bức tượng Phật. Cô nhóc mếu máo, xốc chăn lên, nhỏ giọng nói: “Chăn em nhỏ lắm, không che được anh.” Hứa Xế nghĩ thầm, mẹ nó ai muốn cướp chăn của em chứ. Anh cởi áo thun trắng ra, tuỳ tiện ném đôi giày chơi bóng xa xỉ sang một bên. Diệp Khả không dám nhìn cơ thể anh, nhưng bản năng nịnh hót lại khiến cô làm vài chuyện không thể tưởng tượng được. Ví dụ như đi xách giày cho đại ca. Tay cởi lưng quần của Hứa Xế rất chậm chạp —— cô xách giày anh cẩn thận đặt lên giá trúc, sau đó lại xun xoe lấy giẻ ra lau, khoé môi cong lên nụ cười thỏa mãn. Người khác cũng nịnh hót anh, nhưng không ai nịnh hót như si như say giống cô cả.