Tác giả: Tiểu Trân Bảo Buổi sáng, Lăng Thiếu Hạo và bạn thân của mình là Trịnh Vỹ An tập trung dưới sân trường, cả hai bị một đám con gái vây quanh kiếm đủ chuyện để hỏi. Diệu Anh, Bảo Ngân và Gia Nghi vừa đi vừa nói chuyện, cũng không thèm để ý đến hai người kia. Đại khái là bạn trai Bảo Ngân định mượn tiền nhưng cô không cho, thế là chia tay, làm Bảo Ngân khóc cả ngày, đến hôm nay vẫn còn rầu rĩ, khiến Gia Nghi không vui lên tiếng: "Cậu cất ngay cái bộ mặt đưa đám đó đi, khó coi chết được." Không hiểu sao nghe vậy thì Bảo Ngân nghẹn ngào như sắp khóc. Diệu Anh kéo áo cô, ý bảo cô an ủi Bảo Ngân. Gia Nghi thở dài, hết cách nhìn Bảo Ngân: "Bỏ hắn ta đi, loại đàn ông như hắn ta không nên trông chờ vào." Bảo Ngân nhìn cô, thút thích: "Vì sao?" "Thế cậu định trông chờ gì vào những người nghèo khó bất tài chỉ được cái mặt dày?"- Gia Nghi khinh bỉ nói, với cô, đàn ông chỉ là một trò chơi, vì sao họ có thể xem nữ nhân là trò chơi, là vì nữ nhân thường rất dễ giải, còn cô thì không. Gia Nghi cô trước giờ luôn biến bị động thành chủ động, cô tuyệt đối không cho phép người khác dẫn dắt mình. Một người tự do tự tại như cô càng tuyệt đối không cho phép có thứ trói buộc mình. Nếu một ngày chơi chán, cô cần một nơi để nương tựa, lúc đó cô sẽ kết hôn. --- ----+--- ----- Giờ chuyển tiết giáo dục giới tính, cô giáo chủ nhiệm cùng trợ giáo soái ca đi vào. Cả lớp vào bài rất nhanh, giọng anh vẫn như thường lệ, ấm áp dễ nghe, chủ đề hôm nay khiến Gia Nghi khá hứng thú, đó là giới tính. Lăng Thiếu Hạo giảng được một lúc thì nhìn cô, hỏi: "Gia Nghi, em hãy nói xem, vì sao xã hội của chúng ta lại không chấp nhận người đồng tính?" Gia Nghi chống cằm, không nghiêm túc nhìn anh: "Vì những người đồng tính thường rất mê người như trợ giáo Lăng vậy..." Cả lớp cười ồ lên, còn anh thì nhíu mày, lấy sổ cho ngay con 0. --- ------+--- -------- Giờ tâm lý học, là môn cô thích nhất, Gia Nghi thích bộ môn này là vì nó giúp cô có thể nhìn thấu tâm tư của một người. Giúp cô khám phá rất nhiều điều mới lạ, trong xã hội này, mặc kệ là ai, cô điều có thể phân tích cặn kẽ bản chất của họ. Và chính vì thích nên suốt buổi cô mặc kệ gương mặt của anh có đẹp đến cỡ nào, từ đầu tối cuối chỉ chăm chú lắng nghe. Đối với điều này, Lăng Thiếu Hạo khá ngạc nhiên nhưng rất hài lòng. Lăng Thiếu Hạo cầm sách giảng, giọng anh vang điều trong lớp học, giọng anh rất hay, mặc dù anh đáng ghét đến cỡ nào nhưng Gia Nghi phải thừa nhận một điều là... cô thích nghe giọng nói của anh. "Hôm nay chúng ta học về hiệu ứng Westerners Nhà tâm lý học Westerners đã từng giảng một ngụ ngôn thế này. Có một đám trẻ con chơi đùa huyên náo suốt ngày trước cửa nhà một ông lão. Mấy ngày qua đi, ông lão không thể chịu đựng nữa. Ông bèn cho mỗi đứa trẻ 10 đồng và nói: "Các cháu đã khiến ở đây thật náo nhiệt, làm cho ông cảm thấy mình trẻ lại rất nhiều, tiền này ông thưởng cho các cháu". Bọn trẻ rất vui, hôm sau lại đến, nhưng lần này ông lão chỉ cho mỗi đứa 5 đồng. Bọn trẻ vẫn thích thú đến chơi ngày hôm sau, lần này ông lão chỉ cho mỗi đứa 2 đồng. Vậy là bọn trẻ tức giận bảo, "Cả ngày mới được cả 2 đồng, ông có biết bọn cháu chơi đùa cũng mệt lắm không!" Sau đó thì bọn trẻ không đến nhà ông lão chơi nữa."- Nhìn quanh lớp một vòng lại nhìn đến Gia Nghi hỏi: "Gia Nghi, em biết ông lão đã dùng cách gì không?" Gia Nghi im lặng suy nghĩ, đầu mày hơi nhíu lại, Lăng Thiếu Hạo thoáng mất hồn, cô gái này bình thường chẳng nghiêm túc tí nào nhưng lúc cô tập trung thì lại hoàn toàn thành một người khác, bây giờ cô rất cuốn hút. Đang lúc anh cho rằng cô không biết thì Gia Nghi lên tiếng: "Trong câu chuyện này, cách của ông lão rất đơn giản, ông đã biến động cơ bên trong là "chơi vì niềm vui của chính mình" từ bọn trẻ trở thành động cơ bên ngoài "chơi vì để được tiền". Và khi ông lão thao túng nhân tố bên ngoài này thì cũng đã thao túng được hành vi của bọn trẻ." Rất có phong cách nha, Lăng Thiếu Hạo hiện ra một thắc mắc trong đầu: Sao cô gái này không làm bác sĩ tâm lý mà lại học kinh tế nhỉ? Gỡ lại con 0 khi nãy, bây giờ là số 10 hoàn hảo. --- ------ ---++++--- ------- Giờ giải lao, Gia Nghi và hai người kia xuống căn tin ăn sáng, ở bàn đối diện không xa là bàn của Lăng Thiếu Hạo và Trịnh Vỹ An. Thấy bạn mình cứ nhìn về bàn đối diện, Trịnh Vỹ An thắc mắc: "Lăng thiếu, cậu không phải nhắm trúng Gia Nghi đó chứ? Cô ta là tiểu quỷ của trường đấy, ý tưởng quậy phá của cô ta còn nhiều hơn tóc trên đầu cậu đấy. Chưa kể là gia thế cô ta không rõ ràng, cậu đừng có mà động tới." Lăng Thiếu Hạo mỉm cười: "Đừng xem thường tiểu quỷ này, 0,1% cổ phiếu của cô ấy có thể mua cả gia tài cậu đấy." Trịnh Vỹ An kinh ngạc, anh ta dù gì cũng là dạng con ông cháu cha nha, sao lại có chuyện này được? Đùa hả thím? Hôm nay đâu phải cá tháng tư. --- ----+--- ---- Đến giờ vào học, nghe nói hôm nay có tiết kiểm tra môn chính trị, cái môn mà Gia Nghi ghét nhất, từ lúc cha sanh mẹ đẻ cô ghét nhất là chính trị. Lý do? Đơn giản là vì nó quá dài. Nhưng đối với kiểm tra thì "tài năng" của Gia Nghi cô trước giờ "trăm trận trăm thắng. " Không khí im lặng, chỉ có tiếng viết bài của học sinh, Gia Nghi nhân lúc Lăng Thiếu Hạo không để ý, từ trong trong chiếc nhẫn được cô đích thân thiết kế, rút ra một tờ giấy, dùng tốc độ thần tốc mà chép. Đột nhiên một bàn tay nắm chặt tay cô, Lăng Thiếu Hạo chậm rãi tháo nhẫn ra, không nói lời nào đánh dấu bài cô. Thế là nguyên buổi đó, trong đầu cô rủa anh tới tàu bè chứa không nổi.