Kẻ Trừng Phạt FULL
Chương 1
Tôi là một cảnh sát.
Thời gian đầu, tôi làm việc trong Đội Cảnh sát tuần tra mà mọi người quen gọi là Lực lượng 110.
Hai năm trước, nhờ thành tích xuất sắc, tôi được điều lên Đội Cảnh sát hình sự, bắt đầu chuỗi ngày điều tra các vụ án đủ thể loại.
Làm trong ngành này, chứng kiến biết bao "kiểu" chết chóc, dù có nhát gan đến mấy cũng được luyện cho to gan lớn mật.
Nhưng gần đây xảy ra một vụ án rất kì lạ, khiến mọi người vô cùng hoang mang, ngay cả những bậc tiền bối cũng phải sởn gai ốc.
Sự việc bắt đầu khi một đồng nghiệp của tôi là Hồ Viễn bị tai nạn.
Chiếc Sedan của cậu ta đâm trực diện vào một chiếc xe việt dã.
Lúc đó trên xe có hai người, Hồ Viễn ngồi ở ghế phụ lái, còn người điều khiển là một phụ nữ.
Hiện trường vụ tai nạn rất thảm khốc, cú va đập khiến Hồ Viễn tử vong tại chỗ, thi thể biến dạng, máu me đầm đìa.
Điều kì lạ là, cơ thể người phụ nữ cũng bị biến dạng, nhưng lại không hề chảy giọt máu nào.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho biết...!người phụ nữ này đã chết cách đây ba ngày.
Những người đầu tiên có mặt ở hiện trường là lực lượng Cảnh sát giao thông.
Họ tìm thấy thẻ Cảnh sát trên người Hồ Viễn, biết được đơn vị của cậu ấy, nên lập tức thông báo cho chúng tôi.
Còn người phụ nữ không có bất cứ thứ gì để chứng minh được danh tính.
Tôi hôm đó tới phiên tổ chúng tôi trực ban, ngoài trời mưa rả rích, mặt đường ướt nhẹp, thỉnh thoảng mới thấy bóng người đi lại, vô cùng vắng vẻ.
Chúng tôi cứ nghĩ sẽ không có vụ án nào xảy ra, nên vừa ngồi buôn chuyện trong phòng trực vừa nhấm nháp đồ ăn đêm.
"R...!eng...!eng..." Một hồi chuông điện thoại xé tan bầu không khí an nhàn.
Nghe điện thoại xong, tôi vội báo cáo sự việc với anh Điên Tổ trưởng.
Anh lập tức buông bát mì vừa mới ăn xuống.
"Nhanh lên! Đi kiểm tra xem xảy ra chuyện gì!" Anh vừa nói vừa bước nhanh ra cửa, chúng tôi vội vã theo sau.
Anh Điên tên thật là Dương Phong, tuổi ngoài bốn mươi, đầu đinh, nước da đen bóng, cơ thể cường tráng, vừa nhìn đã thấy ngay hình ảnh một viên cảnh sát hình sự.
Do phong cách làm việc quả quyết và nhanh chóng, lúc nào cũng hừng hực khí thế nên mọi người đặt cho anh cái biệt hiệu ấy.
Trên đường đến hiện trường, sau khi báo cáo tình hình với Đại đội trưởng, anh Điên ngồi im chẳng nói câu nào.
Suốt mười năm làm cảnh sát hình sự, anh đã phá không biết bao nhiêu vụ án, có thể coi là một "thần thám" danh bất hư truyền.
Nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này, rồi nhớ lại nội dung cuộc điện thoại, tôi không khỏi thấy sởn gai ốc.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp phải sự việc quái dị như thế: người lái xe là một phụ nữ đã chết!
Chúng tôi phóng như bay tới hiện trường, bây giờ xung quanh đã đông nghịt người, bên cạnh là một hàng xe dài, từ xe cảnh sát đến xe của bệnh viện và các đơn vị liên quan.
Chúng tôi vội tìm một chỗ đỗ xe, rồi theo anh Điên chen vào đám người.
Đầu chiếc Sedan màu đen hiệu Jetta của Hồ Viễn và chiếc xe việt dã kia đều bị bẹp rúm, trên mặt đất la liệt mảnh linh kiện và kính vỡ.
Bên cạnh là hai cái xác được đậy vải trắng, một tấm đã nhuốm đỏ, màu máu hòa với nước mưa chảy sang bên cạnh, ứ lại thành một vũng, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.
Anh Điên nhanh chóng giới thiệu rồi ngồi xuống lật tấm vải trắng nhuốm máu ra.
Mặc dù khuôn mặt đã biến dạng, nhưng chúng tôi vẫn nhận ra nạn nhân là Hồ Viễn.
Anh Điên không nhìn thêm nữa, lập tức di chuyển sang chỗ tấm vải trắng bên cạnh.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, vì đây không phải một người chết thông thường, mà là một xác-chết-biết-lái-xe.
Tấm vải được lật ra, trước mắt chúng tôi là một khuôn mặt đen sạm, có nhiều vết bầm, một vài lọn tóc ướt bết trên trán.
Mặc dù không phải bác sĩ pháp y, nhưng tôi cũng đoán được nạn nhân đã tử vong trên hai mươi bốn tiếng.
Khi tôi còn chưa hết kinh ngạc, anh Điên đã nhanh chóng đeo găng tay, tiến hành kiểm tra khuôn mặt người phụ nữ.
Thực sự tôi không có tâm trạng nào nhìn cảnh đó, vội quay người đi tới chỗ cảnh sát giao thông, hỏi thăm tình hình người lái xe việt dã.
Nạn nhân bị thương rất nặng, đã được đưa đến viện cấp cứu.
Theo quan sát hiện trường, có thể chiếc Sedan đã bất ngờ di chuyển sang làn đường bên cạnh, đâm thẳng vào chiếc xe việt dã.
Do quá bất ngờ, cộng thêm trời mưa khiến tầm nhìn giảm sút, lái xe việt dã không kịp tránh khỏi vụ tai nạn thảm khốc.
Viên cảnh sát giao thông đã đứng tuổi, nên tôi thử hỏi trước đây anh ta có gặp vụ nào tương tự không.
Anh ta lắc đầu, nói trong bao nhiêu năm phụ trách sự cố giao thông, anh chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe một sự việc kì lạ như thế này.
Tôi hỏi thêm về khả năng chiếc xe của Hồ Viễn do người khác lái, chẳng hạn, hắn nhảy ra khỏi xe ngay trước vụ va chạm rồi đưa thi thể người phụ nữ vào ghế lái xe? Nhưng anh ta trả lời chắc nịch: "Chắc chắn là không, lái xe nhất định là người phụ nữ đó."
Tôi đang định hỏi vì sao có thể khẳng định như vậy thì anh Điên gọi: "Lục Dương, mau lại xem đây có phải Tần Hiểu Mai không?"
Tẩn Hiểu Mai? Cái tên này vừa quen vừa lạ, đến khi quay lại tôi mới chợt nhớ ra, cô ta là tội phạm gϊếŧ người trong một vụ án mà Phòng Cảnh sát đã phải lập cả một tổ chuyên án.
Lúc đó tôi mới chuyển đến, chưa có nhiều kinh nghiệm nên không được chọn, còn anh Điên và Hồ Viễn đều tham gia.
Dưới bàn tay của anh Điên, khuôn mặt người phụ nữ đã khôi phục tám chín phần, tóc được vén gọn gàng.
Sau khi nhận dạng, tôi gật đầu xác nhận, đúng là Tần Hiểu Mai.
Điều này khiến vụ tai nạn càng trở nên li kì.
Tần Hiểu Mai đã bị kết tội gϊếŧ người, mấy ngày nay chính là thời gian hành hình, sao thi thể cô ta có thể lái xe đưa Hồ Viễn đi "tự sát" được?
Không chần chừ một giây, anh Điên lập tức báo lên cấp trên.
Lãnh đạo Phòng Cảnh sát thành phố ra lệnh, vụ án này có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, yêu cầu Đội Cảnh sát hình sự điều tra cặn kẽ, Dương Phong được chỉ định là người phụ trách chính.
Anh Điên lập tức yêu cầu Đồn Cảnh sát khu vực thông báo cho cha mẹ Tần Hiểu Mai đến nhận diện.
Tần Hiểu Mai là sinh viên, nên cha mẹ cô ta chắc chỉ ngoài bốn mươi, nhưng mặt đầy nếp nhăn, đầu lấm tấm bạc, đủ thấy sự việc của con gái khiến họ sốc nặng đến mức nào.
Mẹ Tần Hiểu Mai khóc suốt từ lúc đến hiện trường, chỉ có cha cô ta đến xác nhận danh tính con gái.
Anh Điên giao lại hiện trường cho hai đồng nghiệp khác trong nhóm.
Cha mẹ Tần Hiểu Mai ngồi trong xe cảnh sát, xe của nhà tang lễ theo phía sau, tất cả cùng trở về Đội Cảnh sát hình sự.
Vụ án này vô cùng kì lạ, rất có thể cần tiến hành giám định pháp y cả hai thi thể.
Về đến nơi, thi thể giao cho bên pháp y, còn chúng tôi đưa cha mẹ Tần Hiểu Mai đi lấy lời khai.
Cha Tần Hiểu Mai là Tần Xuyên cho biết con gái ông đã chết từ ba ngày trước.
Theo phong tục, sau khi chết, gia đình phải để xác ở nhà bảy ngày rồi mới được hỏa táng.
Trong thời gian đó, lúc nào cũng có người canh linh cữu.
Mấy ngày nay tại linh đường không hề xảy ra việc gì kì lạ, chiếc quan tài đặt xác Tần Hiểu Mai vẫn đóng nguyên.
Khi nhận được điện thoại của cảnh sát, gia đình tin rằng có sự nhầm lẫn nào đó, nhưng để chắc chắn, họ vẫn mở nắp quan tài ra, thì phát hiện thi thể Tần Hiểu Mai đã không cánh mà bay.
Họ vội vã chạy tới chỗ cảnh sát.
Tần Xuyên trình bày xong, anh Điên lại hỏi: "Hàng ngày canh linh cữu gồm những ai?"
"Theo phong tục ở quê chúng tôi, người trên không được canh linh cữu người dưới, nếu không cả dòng tộc sẽ bị trời quở, nên đành để các anh chị em họ của Hiểu Mai canh.
Cũng may có mấy người họ hàng giúp đỡ lo hậu sự, chứ mỗi hai chúng tôi thì không thể xoay xở nổi.
Đã thế mẹ Hiểu Mai còn suy sụp thế kia..."
Tôi thấy hơi ngạc nhiên.
Vụ án Tần Hiểu Mai được xử công khai, hành vi gϊếŧ bạn cùng phòng của cô ta vô cùng tàn nhẫn, về lí mà nói, với loại người này, họ hàng thân thích cũng muốn tránh xa.
Vậy sao sau khi chết vẫn có nhiều người giúp đỡ thế?
Tôi bèn hỏi: "Họ hàng không có ý kiến gì về việc Tần Hiểu Mai gϊếŧ người sao?"
"Nói láo! Hiểu Mai không thể là hung thủ gϊếŧ người được!" Mẹ Tần Hiểu Mai ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi quát.
Tần Xuyên vội kéo tay áo vợ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Bà nó à, con gái đã đi rồi, nói những lời này còn có nghĩa lí gì nữa?"
"Các người đổ oan cho Hiểu Mai, nên nó mới chết không nhắm mắt.
Nhất định là nó quay về tìm các người báo thù đấy! Ha ha ha..."
Vốn đã hơi ghê người về vụ "xác chết lái xe", giờ nghe mẹ Tần Hiểu Mai nói vậy, cộng thêm khuôn mặt méo xệch của bà ta, trong lòng tôi không khỏi ớn lạnh.
Nỗi sợ hãi thường đến từ những điều chúng ta chưa hiểu rõ.
Cho dù không muốn tin việc ma quỷ báo thù, tôi vẫn quay sang nhìn anh Điên với ánh mắt ái ngại, vì anh ấy cũng tham gia điều tra vụ Tần Hiểu Mai.
Tần Xuyên có vẻ áy náy, vội vàng xin lỗi, mong chúng tôi hiểu cho nỗi đau mất con của vợ mình.
Anh Điên bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.
Tôi hỏi thêm vài câu nữa rồi gập cuốn sổ lấy lời khai lại, yêu cầu đến nhà Tần Xuyên kiểm tra linh đường, và bảo họ lập danh sách những người canh linh cữu trong ba ngày qua.
Nhà Tần Xuyên nằm tại một thị trấn cách thành phố khoảng mười cây số, xung quanh hầu như đều là người bản xứ.
Bây giờ trời đã tối, không có đèn đường, cũng rất ít người qua lại.
Theo sự chỉ dẫn của Tần Xuyên, chúng tôi dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ.
Đó là kiểu nhà tự xây, có sân, khá phổ biến ở nông thôn.
Linh đường của Tần Hiểu Mai được đặt giữa sân.
Trong sân treo lác đác vài chiếc đèn lồng trắng tỏa ra những chùm sáng lạnh lẽo, bủa vây khu linh đường u ám.
Xung quanh đặt bảy, tám vòng hoa, tất cả đều màu trắng, chính giữa treo bức di ảnh của Tần Hiểu Mai và một chữ "điện" rất lớn.
Giữa khung cảnh ngập tràn màu trắng ấy, chiếc quan tài màu đỏ đậm ngay chính giữa sân càng trở nên nổi bật.
Quan tài đặt trên hai chiếc ghế dài, bên dưới có một ngọn đèn dầu.
Khi chúng tôi đến, trong sân không có một ai.
Tần Xuyên nói, trước khi họ ra khỏi nhà, vì nghĩ ở đây cũng chẳng còn việc gì nữa, nên bảo họ hàng về hết rồi.
Anh Điên quan sát một lượt khắp sân, rồi bước về phía chiếc quan tài.
Vừa được mấy bước, Tần Xuyên đứng cạnh tôi bỗng "ớ" lên một tiếng.
Ông bước nhanh qua tôi tiến về phía trước, vừa đi vừa nói: "Rõ ràng sau khi mở nắp quan tài để kiểm tra, tôi đã đậy cẩn thận rồi mà, sao giờ lại hé ra thế này?"
Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh thổi qua, mấy chiếc đèn lồng trắng khẽ đung đưa, những mảnh giấy trắng trên vòng hoa cũng lay động, bỗng chốc khiến khoảnh sân thêm phần ma quái.
"Hiểu Mai về đấy..." Mẹ Tần Hiểu Mai hô lên rồi chạy về phía quan tài.
Tôi nhíu mày hỏi Tần Xuyên: "Hay là ông nhớ nhầm?"
Tần Xuyên do dự không dám khẳng định.
Anh Điên xoa dịu không khí: "Có lẽ lúc đó họ đi vội quá nên nhớ nhầm", rồi đưa tay kéo nắp quan tài.
Tôi thở phào, vừa định bước tới giúp anh Điên một tay, thì nghe thấy mẹ Tần Hiểu Mai hét lên điên dại: "Hiểu Mai! Hiểu Mai!"
Nói rồi bà ta lấy hết sức đẩy nắp quan tài sang một bên, khiến nó đổ "rầm" xuống đất.
Ba người chúng tôi đều xông đến, ngó đầu vào bên trong.
Tôi thấy miệng mình khô rát, cổ họng nghẹt thở: xác Tần Hiểu Mai rõ ràng phải nằm trong phòng khám nghiệm tử thi ở Đội Cảnh sát hình sự, sao giờ lại nằm sờ sờ trong quan tài?
Sắc mặt cô ta vẫn còn nguyên vẻ đen sạm ấy, với vài chỗ bầm tím, chỉ khác là mắt cô ta đang mở trừng trừng, hai khóe mắt có vệt đỏ như hai hàng lệ máu, làn môi dường như cũng hồng nhuận hơn trước.
Tôi sợ đến độ không thốt nên lời, định bỏ chạy nhưng đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Cũng may anh Điên nhanh chóng đẩy tôi ra, nói lớn: "Gọi điện về Đội, cho người đến kiểm tra phòng khám nghiệm tử thi ngay!"
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
12 chương
65 chương
56 chương
140 chương
24 chương
31 chương
3 chương
50 chương