Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người
Chương 46
Triệu Tư Khâm từ trong phòng bệnh bước ra, thấy mấy người Thiệu Hiển vẫn còn đứng ngoài hành lang thì phát bực: "Mấy người về đi, tôi ở lại chăm sóc cậu ấy là được rồi."
"Tôi đã nói rồi, người do tôi đánh, tôi phải chịu trách nhiệm."
Thiệu Hiển nói xong, quay sang ba người bên kia: "Bút chì, hôm nay đúng ra phải vui vui vẻ vẻ ăn một bữa, là lỗi của mình, khiến cậu mất vui rồi, đành để hôm khác vậy. Mạn La mai phải đi làm, về nghỉ ngơi trước đi. A Trạch ngày mai cũng phải lên lớp nữa, các cậu cùng nhau về hết đi."
"Hiển Hiển, cậu nói cái gì vậy?" Tiền Văn Kiệt vỗ vỗ vai hắn, "Bạn bè với nhau cả, nói mấy cái này làm gì? Bọn mình về còn cậu thì sao?"
Thiệu Hiển cười: "Mình ở lại chăm sóc Phó Bách Châu."
"Không được!" Triệu Tư Khâm nhíu mày từ chối.
Không chỉ có Thiệu Hiển, ngay cả mấy người Đỗ Trạch cũng nhìn hắn đầy hoang mang.
Đối diện với ánh mắt Đỗ Trạch, Triệu Tư Khâm có chút chật vật, nhưng vẫn kiên quyết như cũ: "Thiệu tổng, nơi này ngài không cần ở lại, Bách Châu tỉnh dậy cũng không muốn nhìn thấy ngài lắm đâu."
"Tôi nhất định phải gặp cậu ta để xin lỗi." Thiệu Hiển nửa bước cũng không nhường.
Diễn cả đêm rồi, không thể bỏ ngang thế được.
Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi vội vã tiến về phía bọn họ, quả nhiên là nam trợ lý bên cạnh Phó Bách Châu.
"Triệu tổng, Phó tổng, hai người thế nào rồi?"
Triệu Tư Khâm cười nhạt một tiếng: "Bệnh cũ thôi, không có gì to tát."
"Vậy là tốt rồi," nam trợ lý nói xong, nhìn về phía mấy người Thiệu Hiển, lễ phép cười nói, "Thiệu tổng, Tiền thiếu, chào hai ngài."
Lại hướng về phía Đỗ Trạch cùng Chúc Mạn La gật gật đầu.
Làm người khác không bắt bẻ được chút sai sót nào.
Thiệu Hiển tùy ý liếc nhìn hắn một cái, "Vị đây là?"
"Kẻ hèn này họ Phương, tên Huy, Huy trong Huy Châu." Phương Huy hào phóng tươi cười, dễ dàng để lại ấn tượng tốt cho người khác.
Thiệu Hiển đi thẳng vào vấn đề: "Thật xin lỗi, tôi đánh Phó tổng của các người bị thương, muốn gặp cậu ta để xin lỗi lại bị Triệu tổng ngăn cản. Nếu không được tạ lỗi đàng hoàng thì tôi khó mà yên tâm được."
"Tôi là vì nghĩ cho Bách Châu." Triệu Tư Khâm hừ lạnh một tiếng, dường như rất bất mãn với Thiệu Hiển.
Phương Huy ấm áp cười, "Thiệu tổng và Phó tổng nhất định có hiểu lầm, Thiệu tổng xin lỗi một câu, coi như hai người không còn khúc mắc gì với nhau nữa."
"Xin lỗi là một chuyện," Thiệu Hiển cười đầy ý tứ sâu xa, "Cướp hợp đồng lại là một chuyện khác. Đánh người là tôi sai, chen ngang như vậy là cậu ta sai, tôi vẫn cần một lời giải thích đấy."
Hắn nói xong, không đợi Phương Huy phản ứng, lập tức bước vào bên trong phòng bệnh.
Phương Huy cũng muốn vào, lại bị Thiệu Hiển ngăn ngoài cửa.
"Ngài đây là muốn vào xem à?" Thiệu Hiển kiêu căng nhìn.
Phương Huy sửng sốt, sau đó tỏ vẻ hiểu chuyện, tự mình giúp hắn đóng cửa lại.
Cũng đúng thôi, một vị thiếu gia từ bé đã được cưng chiều, nhất định là chưa phải xin lỗi ai bao giờ, xấu hổ cũng là chuyện thường.
Thiệu Hiển trực tiếp khóa trái cửa, ước chừng mười giây sau, mới xoay người về phía giường bệnh.
Phó Bách Châu đã tỉnh, đôi con mắt ánh lên chút ánh xanh, thẳng tắp nhìn Thiệu Hiểu, không dám chớp mắt dù chỉ một cái.
"Thật xin lỗi."
Thiểu Hiển bỗng nhiên mở miệng, cổ họng như đã bị ăn mòn, bộ dạng nghẹn ngào khó xử.
Thật xin lỗi, lúc ấy đã không đi cùng với cậu.
Thật xin lỗi, mấy năm nay mình dùng đủ mọi cách, thế nhưng vẫn không tìm thấy cậu đâu.
Thật xin lỗi, vì vừa này đã đánh cậu.
Thiệu Hiển đi đến bên mép giường, chậm rãi ngồi xuống.
Phó Bách Châu lẳng lặng chăm chú nhìn, bỗng nhiên thấy khóe mắt mình nóng lên.
Hắn không muốn khóc, tám năm rồi, hắn thật sự rất nhớ Thiệu Hiển, chỉ cần nghĩ đến liền đau thấu tâm can.
"Xin lỗi," Phó Bách Châu vươn tay, đầu ngón tay vừa chạm đến tay Thiệu Hiển, lại như bị điện giật mà rụt về, "Sinh nhật năm nay, mình không kịp."
Thiệu Hiển nhanh chóng bắt lấy tay hắn, gắt gao cầm chặt, mặt đầy tươi cười: "Cảm ơn."
Cảm ơn cậu mỗi năm đều liều mạng "đến kịp".
"Thật xin lỗi." Phó Bách Châu chậm rãi nắm lại tay Thiệu Hiển, nở ra một nụ cười khó coi vô cùng.
Hắn lại làm Hiển Hiển lo lắng rồi.
Hai người chăm chú nhìn nhau một lúc lâu, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thiệu Hiển mới bình phục, không kiên nhẫn trả lời: "Làm sao?"
Sau đó vẫn không buông tay Phó Bách Châu, dùng tay kia lau nước mắt cho hắn.
Thanh âm Phương Huy từ ngoài vọng vào: "Phó tổng truyền được bao nhiêu nước rồi? Tôi phải vào xem một chút."
Thiệu Hiển đứng dậy, mở khóa cửa, sau đó chậm rãi đi về phía cuối giường, từ trên cao nhìn xuống Phó Bách Châu.
"Tôi cũng đã xin lỗi rồi, không phải Phó tổng cũng nên xin lỗi một câu à?"
Phó Bách Châu hạ mi, tựa như rất khinh thường Thiệu Hiển, thật ra là để che dấu tơ máu trong mắt.
"Thiệu tổng, đã là dân kinh doanh, cậu phải quen với việc như vậy đi chứ."
Thiệu Hiển tức muốn hộc máu, hung hăng đá vào chân giường, "Phó Bách Châu, cậu đừng có quá đáng! Năm đó, nếu không nhờ tôi, cậu có thể....."
Hắn đại khái cũng ý thức được mình nói sai, lập tức dừng lại.
Phó Bách Châu đột nhiên ngước lên, ánh mắt quả nhiên rất đáng sợ, tơ máu che kín hai mắt, dọa Phương Huy khiếp sợ một phen.
Thanh âm hắn thấp đến cực điểm, "Ân tình của Thiệu tổng, tôi sẽ không bao giờ quên. Nhưng lập trường bất đồng, nhiều lời cũng vô ích."
"Mẹ nó chứ!" Tiền Văn Kiệt ở ngoài nghe rõ từng chữ một, thật sự nhìn không nổi nữa, chạy thẳng về phía Bách Châu bô bô mắng một trận.
"Uổng công tao với Hiển Hiển xem mày như bạn, mày lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy! Mày cướp ngang hợp đồng của Thiệu Hiển mà xem được à? Hiển Hiển muốn mày báo đáp bao giờ....."
Thiệu Hiển kịp thời giữ chặt hắn lại, "Bút chì à, được rồi, nói với hắn ta làm gì nữa. Chúng ta đi thôi."
Tiền Văn Kiệt hừ lạnh một tiếng, thờ phì phì đi theo Thiểu Hiển rời đi.
"A Trạch, đi thôi!"
Tức chết đi được! Phó Bách Châu với Triệu Tư Khâm đúng là hai tên khốn nạn!
Triệu Tư Khâm lúc này còn cố tình tìm ngược: "A Trạch, mình đưa cậu về."
"Đưa cái gì mà đưa!" Tiền Văn Kiệt giận dỗi, "A Trạch liên quan gì tới cậu!"
Triệu Tư Khâm: "....." Tiền bút chì lại ăn trúng gì vậy?
Trên đường về, Tiền Văn Kiệt vẫn còn bực bội.
Chúc Mạn La thấy hắn như vậy, không khỏi cười rộ lên, khuyên nhủ: "Mình cảm thấy Phó tổng không phải người như vậy đâu."
"Cậu không nghe hắn ta nói gì hả?" Tiền Văn Kiệt bất mãn, "Uổng công xem hắn là bạn."
Đỗ Trạch vẫn luôn trầm mặc nãy giờ bỗng nhiên mở lời: "Có lẽ bọn họ có gì khó nói."
Thiệu Hiển ngắt ngang, "Các cậu đừng nghĩ nhiều nữa, A Trạch cứ yên tâm đọc sách, Bút chì tiếp tục luyện tay nghề, Mạn La sắp tới có lẽ sẽ bận lắm đấy. Phó thị cướp mất một dự án, chúng ta cũng không thể để yên cho người ta nhào nặn được."
"Được." Chúc Mạn La nổi chiến ý rồi.
Ngày hôm sau, chuyện Thiệu Hiển đánh Bách Châu quả nhiên đã truyền khắp mọi nơi.
Thiệu Hiển vẫn luôn là tấm gương mẫu mực so với người cùng trang lứa, lần này xúc động như vậy, thật đáng tiếc.
Có người âm thầm cười nhạo, nói Thiệu Hiển trước kia đều là giả vờ, bản chất thật bất quá chỉ là cái bao cỏ mà thôi.
Còn có người cho rằng, Thiệu Hiển chỉ vì chuyện bị cướp ngang hợp đồng thế này mà vung tay đánh nhau, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ bồng bột.
Dù thế nào đi chăng nữa, ở trong mắt người khác, Thiệu Hiển và Phó Bách Châu xem như chính thức kết thù.
Hôm sau, Thiệu Hiển tự mang theo thuốc trị bao tử tới bệnh viện thăm Phó Bách Châu.
Nhưng trong mắt người ngoài, hắn chủ yếu tới kiếm chuyện.
Bởi vì, nguyên văn lời nói của Thiệu Hiển chính là cái dạng này đây.
"Phó Bách Châu, có phải cậu không có tiền chữa bệnh không vậy? Từng này thuốc không biết có đủ không nữa?"
"Phó tổng, ngài dù không có tiền cũng không thể ngang ngược cướp mối làm ăn của chúng tôi như vậy."
"Tên họ Phó kia, cứ chờ đó."
Mắt thấy Thiệu Hiển nổi giận đùng đùng rời đi, Phó Bách Châu che dấu ý cười trong mắt, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Phương Huy: "Đi mua một chén cháo đi."
Phương Huy rời đi.
Thấy cửa phòng bệnh đã khép lại, Phó Bách Châu chui cả người vào chăn, nhịn không được mà bật cười.
Hiển Hiển diễn kịch trông thật đáng yêu!
Khổ tâm của Thiệu Hiển, hắn hiểu.
Câu đầu tiên là dặn hắn phải chăm sóc bản thân cho tốt, chữa bao tử cho cẩn thận vào.
Câu thứ hai là mắng Phó Tông không biết xấu hổ.
Câu thứ ba là muốn cùng hắn thoát khỏi khống chế của Phó Tông.
Hiển Hiển sao lại tốt đến vậy chứ?
Tám năm nay, hắn có rất nhiều lúc không gắng gượng được nữa, nhưng tưởng tượng đến cảnh Thiệu Hiển vẫn đang chờ mình, hắn không dám chậm trễ thêm một giây.
Hắn muốn bản thân có thể chịu được đến khi về nước, muốn gặp Hiển Hiển, muốn chính miệng mình nói câu xin lỗi.
Năm đó hắn đột nhiên biến mất khỏi thành phố Yến, Hiển Hiển nhất định rất lo.
Mỗi lần nghĩ như vậy, tim hắn lại đau như ai lấy dao đâm, đau đến mức suốt đêm không ngủ được.
Bây giờ hắn đã trở lại rồi.
Hiển Hiển không trách mà còn trong tối ngoài sáng giúp mình.
Hắn thật may mắn, có thể trong lúc tối tăm nhất gặp được một người như vậy, có thể khiến hắn buông xuống mọi việc, xem người ấy như động lực để cố gắng.
Thiệu Hiển sau khi rời khỏi bệnh viện thì đến thẳng công ty.
Tuy không biết lí do tại sao Phó Tông lại nhắm vào Sùng Sinh, nhưng Thiệu Hiển không có chút sợ hãi nào.
Hắn chính là muốn đối đầu với Phó thị.
"Mạn La, những dự án trước làm đến đâu rồi?"
Chúc Mạn La lập tức báo cáo: "Đều đã đến giai đoạn kết thúc, Thiệu tổng có muốn đích thân xem qua không?"
"Có, cô mang tài liệu qua đây đi."
Thiệu Hiển liên tục bận tối mắt tối mũi, đem dự án hoàn thành một cách hoàn mỹ nhất rồi mới bàn giao cho bên khách hàng.
Đối phương sau khi xem qua đều tỏ vẻ khá vừa lòng, danh tiếng Sùng Sinh mới chân chính lan rộng.
Lúc trước, thời điểm hắn mới lập công ty, nhân số không được bao nhiêu, chỉ có thể nhận một ít dự án nhỏ.
Sau này có đủ tài chính và kinh nghiệm mới dần dần nhận một ít dự án lớn.
Đến khi hắn tốt nghiệp đại học xong, bọn họ mới tiếp xúc với những dự án phức tạp, nặng nề hơn.
Mấy dự án này Thiệu Hiển tự mình xem xét, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người.
Sùng Sinh coi như đứng vững gót chân trong ngành.
Khoảng thời gian vừa qua quá mức bận rộn, Thiệu Hiển cho nhân viên nghỉ ngơi mấy ngày, chính mình cũng nằm liệt trong nhà, không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tiền Văn Kiệt đi thăm bố mẹ, sau đó lại quay về biệt thự Thiệu Hiển.
Trích nguyên văn lời hắn nói chính là: Ở một mình sẽ rất cô đơn, phải có người ở chung mới được.
"Hiển Hiển, chắc là mình sắp giải nghệ rồi."
Thiệu Hiển đang xem tin tức, nghe vậy thuận miệng hỏi: "Vậy sau này cậu có tính toán gì không?"
"Mình muốn thành lập một câu lạc bộ," Tiền Văn Kiệt hỏi, "Cậu thấy thế nào?"
Thiệu Hiển đương nhiên hoàn toàn ủng hộ, "Ý tưởng tốt đó. Không vội, còn những mấy năm, cậu cứ từ từ mà chuẩn bị."
Hắn nói xong, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia.
Nói thật, năm đó vừa tốt nghiệp cấp ba xong, hắn bước lên con đường thi đấu chuyên nghiệp, bị bố mẹ đồng lòng phản đối đến cùng, thậm chí còn lấy việc cắt phí sinh hoạt ra để uy hiếp hắn.
Nếu không phải Bách Châu kiếm được cho hắn mười lăm vạn, hắn cũng không biết mình phải chống đỡ như thế nào.
Hôm đó ở bệnh viện, hình như mình nặng lời quá rồi.
"Hiển Hiển, mình cảm thấy có lẽ A Trạch nói có lý đó."
Thiệu Hiển nghi hoặc: "Cậu ấy nói gì?"
"Cậu ấy nói, có thể Bách Châu với Tư Khâm có nỗi khổ riêng." Tiền Văn Kiệt gãi gãi đầu, "Mình cũng cảm thấy Bách Châu không phải loại người như vậy."
Thiệu Hiển không khỏi cười rộ lên. nếu không phải vì Văn Kiệt quá thật thà thì hắn cùng sẽ không gạt cậu ấy.
Bất quá, bây giờ nói tốt cho Bách Châu một chút cũng không sao.
"Cậu ấy đúng là không phải loại người như vậy...."
Hắn đột nhiên ngừng lại, mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
"Sao vậy?" Tiền Văn Kiệt thấy biểu tình hắn không thích hợp lắm, lo lắng ngó qua xem.
[ Người thừa kế Phó thị cùng vào khách sạn với một nữ nhân, thực hư chuyện hẹn hò đêm khuya. ] Chời đất! Không ngờ người đầu tiên phá thân lại là Phó Bách Châu nha!
Nội tâm Tiền Văn Kiệt kêu lên một tiếng, lại không dám nói ra.
Bởi vì biểu tình của Thiệu Hiển bây giờ, thật sự QUÁ! ĐÁNG! SỢ!!!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
30 chương
28 chương
150 chương
16 chương
42 chương