Thôi Hàng hét lên một tiếng, nhảy bắn ra trốn phía sau Trần Dục, thấy Thiệu Hiển như thấy đại ma vương tội ác chồng chất đầy đầu. Trần Dục: "......" Mẹ nó, sao có thể trở thành thế này chứ! "Mày muốn làm gì?" Hắn ngoài mạnh trong yếu hỏi. Tiền Văn Kiệt đã sớm chướng mắt hắn, ân oán cũ đã bỏ qua rồi, lần này Trần Dục lại thương tổn đến bạn của hắn, hắn cũng không muốn tử tế nữa. "Ngầm tính kế người khác, mẹ kiếp đúng là loại ghê tởm nhất trên đời!" Một đôi mày rậm của hắn lộ ra vạn phần khinh thường, "Trần Dục, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh một lần đi." Trần Dục đương nhiên sẽ không chủ động tìm đòn, "Giám thị bắt được đánh nhau sẽ bị phạt, Tiền Văn Kiệt, mày cho rằng trong nhà có vài đồng tiền đã muốn làm gì cũng được à?" Lời này nói ra giống như từ trước đến nay hắn chưa đánh nhau bao giờ vậy. Điêu ngoa hết sức. "Đừng nhiều lời nữa," Thiệu Hiển nắm cây mây trong tay, nhìn về phía Thôi Hàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Nghe nói nhà cậu gần nhất có chút khó khăn, không có tiền tiêu vặt đúng không?" Một dự án lớn gần đây nhất của Thôi gia vừa thất bại, tài chính đúng là gặp phải khó khăn, bầu không khí đầm ấm trong nhà cũng ngưng trọng, chi tiêu càng ngày càng thắt chặt. Kiếp trước bởi vì Thôi Duyệt là bạn gái Thiệu Uẩn, cho nên dưới sự trợ giúp của Thiệu gia, Thôi gia mới có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này. "Sao cậu biết được?" Thôi Hàng nhịn không được hỏi. Thiệu Hiển cười cười, "Cái này không quan trọng, quan trọng là hôm nay cậu cố ý làm Bách Châu bị thương, cậu qua xin lỗi đi." Xin lỗi rất đơn giản, Thôi Hàng đã không còn sợ Thiệu Hiển nữa, liền không cần nghĩ ngợi nói: "Bạn học Trần Bách Châu, thật lòng xin lỗi cậu." Hắn thức thời như thế cho người khác xem, Trần Dục không dám tin, gắt gao nhìn hắn chằm chằm. Trong dự đoán của Thiệu Hiển, rốt cuộc thì bản tính Thôi Hàng vẫn không thay đổi, co được dãn được. "Cậu với Bách Châu không oán không thù, cậu đẩy cậu ấy làm gì?" Cây mây từng chút từng chút vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, vang lên trong nhà vệ sinh tĩnh lặng, khiến người khác hoảng sợ không ngừng. Thôi Hàng nhìn Trần Dục, lại nhìn cây mây trong tay Thiệu Hiển, nhúc nhích môi nhưng không thể nói thêm điều gì. Thế là rõ ràng. "Thôi Hàng," Thiệu Hiển bước lên vài bước, đem cây mây đặt vào trong tay hắn, híp mắt ghé sát vào tai hắn, dùng giọng cố ý hù dọa nói, "Tôi có rất nhiều phương pháp khiến cậu không có cách nào để bước chân vào trường, cũng có thể làm nhà cậu hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Yến." Thôi Hàng khiếp sợ nhìn hắn, cây mây trong tay không dám làm rơi. "Lúc nãy cậu đẩy Bách Châu dứt khoát như vậy, sao bây giờ lại không làm được?" Thiệu Hiển cười nhạo một tiếng, "Nếu còn là trẻ con thì tôi đã không ngại ngùng gì mà nói lại với người lớn rồi, nhưng mà chúng ta cũng chẳng lớn bao nhiêu, có tranh chấp gì vẫn nên để ba mẹ hai bên ra mặt thôi." Đương nhiên không thể để ba mẹ biết rồi! Nếu để Thiệu gia biết, Thôi gia bọn họ sao có thể sống yên lành được nữa? Nếu so sánh với Thiệu gia, Trần gia quả thật không là cái đinh gì. Hắn ổn định tinh thần, tay cầm cây mây bước tới gần Trần Dục. Trần Dục đương nhiên nhìn ra có gì đó không đúng, muốn chạy thoát ra ngoài, nhưng Tiền Văn Kiệt đã lấp kín cửa nhà vệ sinh, giống một môn thần, hắn căn bản trốn không thoát. "Chát!" Cây mây vụt mạnh trên lưng Trần Dục, hắn muốn phản kháng, lại bị cây mây vung lên liên tục như ảo ảnh đánh đến kêu đau, chỉ có thể vắt chân lên cổ chạy. Thôi Hàng nguyên bản không tình nguyện xuống tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy đau xót của Trần Dục, biểu tình đột nhiên biến đổi, một thứ cảm xúc kì lạ xông thẳng vào lồng ngực. Hắn đột nhiên trở nên hưng phấn. Một lần lại một lần, cây mây đánh lên người Trần Dục, Trần Dục đau đớn gào lên, Thôi Hàng lại càng thêm hăng hái. Tiền Văn Kiệt nhìn nhìn, dần dần cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn vỗ vỗ cánh tay đang nổi da gà, nhỏ giọng hỏi Thiệu Hiển: "Hiển Hiển, cậu có cảm thấy Thôi Hàng hơi kì lạ không?" Có chút cảm giác...... rất biến thái. Thiệu Hiển bình tĩnh nói: "Có lẽ Trần Dục vẫn luôn bắt nạt hắn, giờ báo được đại thù nên hắn hưng phấn vậy thôi." Thật ra ở kiếp trước, Thôi Hàng bởi vì khuynh hướng bạo lực văn vẹo mà phải ngồi tù. Tiền Văn Kiệt cảm thấy hắn nói có lý, liền chấp nhận lời giải thích này. Chẳng được bao lâu, Trần Bách Châu vẫn luôn trầm mặc giật nhẹ vạt áo Thiệu Hiển, biểu tình rất nghiêm túc, "Chỗ này không sạch sẽ lắm, chúng ta ra ngoài trước đi." Hắn đối với việc xem Trần Dục bị ngược đãi cũng không hứng thú gì, chỉ lo mùi xú uế làm Thiệu Hiển khó chịu thôi. "Được." Thiệu Hiển cười cười, mang theo hai người xoay người rời đi. Bọn họ đi được 20 mét, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng kêu rên thê thảm từ bên trong truyền ra. Đại hội thể thao oanh oanh liệt liệt kết thúc, A1 lấy được chiến tích hiển hách, cả lớp vô cùng vui mừng. Cũng bởi vì tổ hợp ba người đã tích cực tham gia đại hội thể thao, giành được vô số lời ngầm khen ngợi và bàn tán của bạn cùng lớp. Nữ sinh muốn cùng ba người Thiệu Hiển kết bạn, nam sinh cũng muốn theo chân bọn họ kết giao bạn bè. Nhưng ba người bọn họ vẫn như cũ, bên người không có thêm một ai, đa số đều biết ý thu tay về. Nhưng dần dần, mọi người phát hiện lớp phó học tập Hách Lộ cư nhiên có thể thường xuyên cùng hai vị học bá thảo luận. Không ít nữ sinh hâm mộ cùng ghen tị, nhưng mà cùng không có biện pháp nào khác, ai bảo bạn học Hách Lộ lại xếp hạng ba toàn khối chứ? Ba người đứng top thảo luận vấn đề, phàm nhân bọn họ chen vào không được cũng là chuyện bình thường. Có điều cũng bởi vì loại tình huống này, cả lớp hay thậm chí là cả khối, lời đồn đãi ngày càng nghiêm trọng. Có người nói Hách Lộ quen Thiệu Hiển, cũng có người nói nàng cùng Trần Bách Châu ở bên nhau. Ở độ tuổi bắt đầu nảy sinh tình cảm này, ai ghép cặp với ai luôn là đề tài bàn tán không ngừng. Đối với mấy tin đồn này, Hách Lộ hờ hững mà chống đỡ. Nàng chỉ vì học tập mà thôi, cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng lời đồn đãi càng thêm nghiêm trọng, đôi khi Hách Lộ đi vệ sinh còn bị người khác chặn lại uy hiếp, đe dọa. Nàng càng biểu hiện không để bụng, mấy nữ sinh khác càng muốn xé rách cái mặt nạ giả dối của nàng. Tất cả đều được Tiền Văn Kiệt để mắt, nhưng hắn không có tư cách đi quản. "Hiển Hiển, cậu thấy chúng ta có nên tách Hách Lộ ra không?" Trên đường về nhà, Tiền Văn Kiệt rất đáng tiếc nói. Thiệu Hiển nhàn nhạt nói: "Mỗi người cần phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, cậu ấy biết tách khỏi chúng ta thì những việc đó sẽ không tiếp tục nữa, nhưng cậu ấy không làm vậy, cậu có biết vì sao không?" "Không biết." Tiền Văn Kiệt là thật sự không rõ, không phải ai cũng tránh xấu tìm tốt sao? Trần Bách Châu bỗng nhiên mở miệng nói: "Cậu ấy không để ý người khác nghĩ gì, cậu ấy chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn thôi." Từ ý nghĩa này đi lên mà nói, loại người này tâm lý rất cường đại. Tiền Văn Kiệt không rõ vò đầu, "Không phải nhà cậu ấy khá giả lắm sao? Không phải tiểu học cậu ấy còn chung lớp với chúng ta hả?" "Cậu quan tâm cậu ấy ghê." Thiệu Hiển khẳng định nói. Tiền Văn Kiệt tức khắc lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, cậu ấy tốt lắm, nhưng mà bị bắt nạt hoài, rất..rất đáng thương." Hắn giải thích xong, liền im miệng không nói chuyện nữa. Thiệu Hiển cười cười, hắn không phải không giúp Hách Lộ, hắn chỉ là biết Hách Lộ không cần mà thôi. Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt, ba người đã bình tĩnh vượt qua lớp 6, sau kì nghỉ hè thông qua bài thi nhảy lên lớp 9. Nhảy lóp ở trường trung học cơ sở cũng là chuyện mới lạ, thanh danh ba người ở trường học lại càng vang dội hơn. Tiền Văn Kiệt vốn dĩ không có dã tâm gì, nhưng dưới sự dẫn dắt của Thiệu Hiển cũng cảm thấy sinh hoạt phong phú như vậy thật ra cùng không tồi. Hách Lộ cũng theo chân bọn họ, lại còn học chung một lớp. Lớp 9 phải thi tốt nghiệp, mọi người muốn thi vào trường cấp ba tốt đều rất chú trọng việc học, cũng ít người tìm Hách Lộ gây phiền toái. Lúc người khác còn đang cực khổ giải bài tập lớp 9, Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu bắt đầu học sách lớp 11 rồi. Tiền Văn Kiệt cũng bị kéo học chung. Giáo viên cũng mặc kệ việc ba người họ đi học có nghe giảng hay không, dù sao chỉ cần duy trì thành tích tốt, bọn họ ở lớp muốn học gì thì học. Bao gồm cả Hách Lộ, có bốn vị học bá gây áp lực lớn trên đầu, mọi người càng liều mạng mà học tập. "Hiển Hiển, ngày mai thứ bảy, hay là tan học xong đi chơi một chút đi." Tiền Văn Kiệt đề nghị nói. Hắn trong khoảng thời gian này phải nhịn sắp điên rồi. Thiệu Hiển không cự tuyệt, "Đi chỗ nào chơi?" "Chơi net đi?" Năm này, máy tính còn chưa phổ biến rộng rãi, Thiệu Hiển trong nhà có gắn máy tính, nhưng cái loại để bàn này hắn không có hứng thú, đã vậy mạng còn chậm nữa. Tiền Văn Kiệt trong nhà cũng có, nhưng mà ba mẹ không hiểu nên mạng cũng không gắn. "Chơi cái gì?" "Truyền kỳ!" Tiền Văn Kiệt vẻ mặt hưng phấn, "Trò này siêu hot, chơi rất vui nữa, mình muốn chơi thử xem sao." Thiệu Hiển hỏi Trần Bách Châu, "Cậu đi không?" "Cậu đi thì mình đi." Trần Bách Châu không cần nghĩ ngợi. Nhìn đôi mắt nhỏ tha thiết chờ đợi của Tiền Văn Kiệt, Thiệu Hiển cũng không đành lòng, khoảng thời gian này bọn họ có chút căng thẳng cũng nên thả lỏng một chút rồi. "Được, vậy đi tiệm net, nhưng nhiều nhất chỉ có thể chơi hai tiếng thôi." Ba người hẹn xong, tan học liền đi vào tiệm net. Đầu năm nay tiệm net còn chưa phát triển nhiều, ba đứa vị thành niên cũng có thể trà trộn vào chơi. Ba người lần lượt mua hai tiếng, ngồi cạnh nhau. Người tới đây đa số đều chơi Truyền kì, Thiệu Hiển năm đó cũng chơi thử, nhưng hắn đối với game không quá hứng thú, cho nên có chút nhớ không rõ. Tiền Văn Kiệt hưng phấn đăng nhập tài khoản, mở giao diện trò chơi ra. "Cậu tạo tài khoản hồi nào vậy?" Thiệu Hiển hoang mang. "Mình lén đi làm đó," Tiền Văn Kiệt cười hắc hắc, "Cậu muốn chơi chung không?" "Không," Thiệu Hiển mở ra máy tính, tùy tiện xem một trang web, "Cậu tự chơi đi." Tiền Văn Kiệt cũng không dài dòng, bắt đầu chơi trò chơi. Thiệu Hiển cũng vào các diễn đàn đọc bài viết, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng gõ phím, hắn quay đầu nhìn lại. Trần Bách Châu biểu tình vô cùng tập trung đang rèn luyện tốc độ đánh máy. Thấy Thiệu Hiển nhìn qua, hắn giải thích nói: "Mình cảm thấy mình gõ chữ hơi chậm nên muốn luyện thêm." "Tốt." Hai người bạn nhỏ của mình đều có việc để làm, Thiệu Hiển cũng không nhàn rỗi. Hắn xem rất nhiều diễn đàn, cảm thấy đa số đều là bài nhảm nhí, rất ít bài có ý nghĩa thật sự. Bất quá máy tính bây giờ vẫn còn rất mới lạ, người có thể mua còn chưa có bao nhiêu, thậm chí có nhiều người còn chưa nghe nói đến máy tính bao giờ. Có thể đăng bài viết trên diễn đàn, phần lớp đều là những người có thực lực kinh tế. Hắn nghĩ mình có nên lập một diễn đàn riêng hay không, chuyên dùng để thảo luận bài khó hoặc những bài dễ sai, thành lập một nhóm học tập nhỏ. Ai cũng nói máy tính có nguy hại lớn đối với thiếu niên, nhưng chỉ cần sử dụng đúng mục đích, sẽ thu được lợi nhiều hơn hại Có thể gia nhập loại diễn đàn này, phần lớn đều nhiệt tình ham mê học tập, này cũng có thể coi như là nơi tập hợp nhân tài mà. Nhưng thao tác cụ thể thế nào, hắn còn phải cẩn thận suy nghĩ lại. Bởi vì trong đầu còn suy nghĩ việc này, hắn không nhìn kĩ chủ đề bài viết, con chuột tùy ý click mở một cái địa chỉ web, vừa nhấn xong, hắn bỗng nhiên ngừng lại. Vừa rồi chủ bài viết có nói là...... xem một bộ phim lẻ sao? Còn chưa kịp đóng cửa sổ giao diện lại, một cửa sổ khác lập tức nhảy ra, trên màn hình xuất hiện hai cơ thể trắng bóng độc hại đôi mắt Thiệu Hiển. Trần Bách Châu thấy thân thể hắn bỗng nhiên cứng còng, không khỏi tò mò nghiêng qua xem, giây tiếp theo trên mặt tức khắc xuất hiện màu hồng nhạt, hắn nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đoạt lấy con chuột của Thiệu Hiển, quyết đoán tắt đi. Thiệu Hiển khôi phục tinh thần, trên mặt liên tục nóng lên, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Trần Bách Châu, hắn gian nan giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu." "Được, mình tin cậu." Trần Bách Châu liếm môi nghiêm túc gật đầu. Thiệu Hiển: "......" Nhưng mình không thấy cậu tin tưởng mình được bao nhiêu hết!