Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 3
Nó bước vào chỗ làm thêm, đó là một quán nước khá đồ sộ, rất trang nhã. Bà chủ quán ở đây hơi khó tính nhưng tính tình vui vẻ dễ thương của nó đã làm bả xìu.
- Chào cô ạ! – nó lễ phép
- Uk! Chào con, hum nay con đến sớm thế? – bà chủ niềm nở
- Dạ, tại hum nay con học zìa sớm.
- Uk – rùi bả nhìn qua thằng nhóc baby đang nắm tay nó – Em con à?
- Dạ… hok coá ai ở nhà nên con hok yên tâm để nó một mình… cô có thể cho nó ở lại với con hok ạ!
- …uhm…cũng được…nhưng hok được quậy phá đấy. – bả xoa đầu thằng nhóc.
- Dạ… con tên Lâm, hihi, bà chủ đẹp quá! – thằng nhóc được dịp nịnh nọt
- Trời! coá bi lớn mà nịnh quá, thui, bé Lâm uống gì nè? – bà chủ cũng xiu lòng
- Hehe, con mún uống sữa hà.
- Lâm! Hok được vời vĩnh, Hai đánh đòn bi giờ! – nó đe doạ thằng em
- Hix hix, Hai ăn híp Lâm hoài hà. Hix – bé lâm sụt sùi thấy…tội
- Thui thui nào, đừng ăn híp bé Lâm nữa, con đi làm việc đi, còn bé Lâm zô đây cô cho sữa.
- Dạ…nhưng nó quậy lắm…
- Hok sao đâu, cô thấy bé dễ thương mừa
Vậy là lấy được lòng bà chủ, bé Lâm như hổ thêm cánh, cứ nũng nịu vòi vĩnh đủ thứ. Nó đi phục vụ bàn, chạy tới chạy lui hok coá thời gian để ý thế là Lâm ta được dịp quậy banh chành. Nhóc lân la làm quen với mấy cô bé cỡ năm bảy tủi trong quán, nhờ khuôn mặt rất ư là baby nên mấy bé gái gật đầu rụp rụp…
Nó dụ dỗ được ba bé rùi, chợt thấy có một cô bé mặt đầm hồng, tóc thắt nơ, dễ thương quá, mà lại ngồi một mình nữa chứ, chắc ba mẹ đi ra ngoài rùi.
- Bạn ui, bạn tên gì? Đi chơi với Lâm nha? – Lâm nhỏ nhẹ tiến lại con bé
- …
Cô bé có gương mặt xinh như thiên thần hok nói gì mà chỉ nhăn răng cười, và tức thì…Lâm ta chạy té khói. Con bé coá nguyên hàm tiền đạo đen thui, cười tít mắt…hok thấy mặt trời. tụi nghiệp bé Lâm, phải kéo ba bạn kia chạy zô trong mà hok dám ngoái đầu nhìn lại.
- Phù…phù…Lâm mệt quá…thui mình chơi cái gì đi
- Hồng mún chơi nhăm mười…
- Lâm chơi với Ly đi, chơi búp bê babi…
- Hôiiiiii hok chơi mí cái đoá, Lâm chơi cướp bắt nha…
Bé con của chúng ta đang nhức đầu zới mí cô bạn mới.
- Hokkkkkkkkkk! Hok chơi mí cái đó, quậy mí đã. Mình sẽ chơi những trò bạo động. haha – nhóc ngước mặt lên trời cười nham nhở.
Vậy là cuộc chơi bắt đầu. tụi nó lấy mí chai nước giải khát, ly, ghế ngồi xếp tùm lum thành mấy đường ngoằn ngoèo… nhìn một góc của quán nước thiệt là kinh khủng. tụi nó rượt nhau đùng đùng, chạy lòng vòng, leo cả lên bằng. nhiu đó thui chưa đủ “đô”, nhóc Lâm còn bày trò chọi nước đá, lấy mí lon nước có ga lắc lên rùi khui, thế là nước ngọt văng tung toé. Nó ở bên ngoài nghe tiếng cười ha hả của bọn con nít, biết là thế nào nhóc Lâm cũng gây chuyện nên chạy vào và…
- LÂM!!!!!!!!!! EM LÀM GÌ VẬY HẢ??????????
- Hai???... em coá làm gì đâu? Chơi chút thui mà??? Hix hix – lại cảnh cũ “nước mắt cá heo”
Vừa lúc đó, bà chủ bước vào…
- TRỜI ƠI!!!!!!!!!! CÁI GÌ VẬY NÈ?????????????
- Cô…con…con sẽ dọn, con xin lỗi… - nó lấp bắp.
Dọn dẹp xong cái đống chiến trường của tụi nhỏ nó lôi thằng em zìa. Cũng may là cha mẹ ba đứa kia năn nỉ nên bà chủ bỏ qua…
- Từ nay hok bao giờ Hai dẫn Lâm theo nữa đâu! Lâm làm Hai mất mặt quá!
- Lâm coá làm gì đâu? Hixhix
- Thui! Dẹp cái cảnh khóc lóc ỉ ôi đó đi! – nó bực tức zô nhà.
- Hai!!!!!!!! Lâm xin lỗi mà…hai!!!!!!!!!
Sáng hum sau nó đến trường sớm, nhờ chú bảo về đổi dùm cái bàn rùi tiếp tục công việc…đi vòng vòng quan sát tình hình. “Cái thằng ôn dịch. Biết điều thì đừng coá làm phiền mình” nó lầm bầm rủa, chợt thấy kẻ thù tiến zô trường với dáng vẻ rất ư là oai phong. Vừa thấy nó hắn đã tặng ột nụ cười nữa miệng đểu cáng. Nó cũng phóng lại con mắt hình ziên đạn, tưởng chừng chiến tranh sắp xảy ra thì…
- Weeee! Mày làm gì mà mới sáng sớm mặt hình sự zậy??? – tiếng con Vân
- Đang bực. – nó đáp gọn lỏn
- Ai cả gan chọc hội trưởng của chúng ta zậy cà? À mà tao nghe nói mày mới tuyên chiến chàng hotboy mới chuyển trường hả?
- Hot boy? Hot boy cái con khỉ!!! Hot dog thì có! Nhắc tới thằng mắc dịch đó là tao nổi khùng!
- Thui kệ mày! Tao không mún liên quan.
- Tao hok cần!
Hai đứa nó là zậy, hễ gặp là y như núi lữa sắp lhun trào, nhưng thật sự chúng quan tâm nhau lắm
- AAAA, Khánh kìa!!!!!!!!! – nhỏ Vân nhảy cà tửng.
- Zoiiiiii! Hok hỉu nổi, làm gì mà mỗi lần mày thấy Khánh là mày nhảy tưng tưng như con khùng zậy???
- Kệ tao. Hoàng tử của lòng tao đó, được hok?
Vừa lúc đó Khánh tới, vẫn gương mặt lạnh lùng không chút nắng.
- Hi! Khoẻ hok? Thi được hok? (khánh đi thi hoc sinh cấp quốc gia môn hoá)
- Cũng được, đề dễ! – Khánh đáp ngắn gọn, tên này đó giờ vẫn vậy – công việc tốt chứ?
- Mệt mỏi! hừ… thui zìa lớp trước đây, bye- nó bười nhẹ rùi quay zô lớp. chợt Khánh nở nụ cười với nó, một nụ cười khiến bao trái tim trên sân trường rung rinh, nhất là con bé đứng bên Khánh nãy giờ
- Mình vào trước nha Vân – nói rùi cất bước, nhỏ Vân chưa nói được câu nào.
Hắn vào lớp trước, tức thì một đám con gái bu quanh mún ngộp, hắn cười tươi vui vẻ với tụi đó
- Mấy bạn dễ thương quá
- Uiiiiii ảnh khen mình kìa
- Má ơi! ảnh đẹp trai mà còn bít ăn nói
- Nhìn lịch lãm quá
- Hihi cám ơn mí bạn, à mà ình hỏi chút.
- Hỏi gì? Anh mún hỏi gì? Hỏi đi em trả lời hết cho
- Cái con hội trưởng đó, nó sợ cái gì nhất?
- Kim á hả?...hok bít nữa, chưa từng thấy nó sợ cái gì hết.
- Uk, gan nó lớn lắm, chưa thấy con gì làm nó sợ hết.
- Hay là anh hỏi nhóc Lâm á.
- Lâm? Ai?
- Em của nó, thằng nhóc rất là đáng iu.
- Uk, mấy bạn ình địa chỉ đi
- Uk
Nó vào lớp cũng là lúc cuộc trò chuyện kết thúc, vừa thấy mặt nó là mấy đứa kia tản ra, về chỗ hết
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
22 chương
17 chương
39 chương
44 chương
13 chương
111 chương
33 chương