- Hoàng không phải con ruột của tôi! - Cái gì? không phải… Ông khẽ gật đầu, bước ra cửa - Tôi về… hai… à không, ba mẹ con ngủ ngon… Ông mỉm cười khi thấy bé Lâm nấp sao lưng nó nãy giờ. Khi bóng ông và chiếc xe khuất rùi Lâm ta mới cơ dịp lanh chanh - Ổng là ai zậy Hai? Mà ổng đến đây làm gì? đòi bắt mẹ của Lâm à? - Không! - Chứ ổng tới làm gì? - ổng… đòi bắt Lâm chở về sở thú nuôi luôn - AAAA! Lâm hok đi đâu! Lâm kute không thik bị nuôi trong chuồng… huhu.. Nó bật cười, giờ thì nhẹ người rùi, ân đền oán trả… xong cả. Hai ngày sau… tại một sân bay - Anh đi đây! chỉ hai năm thôi, chờ anh nhé! - Anh giữ gìn sức khoẻ… về sớm… - Tất nhiên rùi, anh sẽ nhớ nhóc lắm đấy… - Em cũng vậy. mà này! đi qua đó mà lăng nhăng thì về đây chết không đất chôn đấy nhá! – nó doạ nạt - Sợ quá sợ quá… có con bạn gái dữ thế này anh nào dám hó hé… Thấy hai đứa nó như thế này Vân và Khánh cười khúc khích… cả hai đứa và bé Lâm cũng đến tiễn chân hắn. hắn đến trước mặt từng người - Vân này! coi chừng con nhóc này dùm tui nhá! - Uk! Cậu đi bảo trọng! - Khánh! Cậu chăm sóc cô ấy giúp tui nhá… cậu là anh, tui chỉ tin mình cậu thui… - Yên tâm! - Dù sao thì cảm ơn cậu… nhờ cậu mà tui tỉnh ra đấy, nếu không chắc giờ nay tui ở bên anh ôm mối hận từng rùi… - Thì giờ cậu vẫn phải qua đó đấy thôi. - Uk! Nhưng mà đi du học thui… hai năm tớ về… - Hai năm nữa thì Hai của Lâm hok chờ “thằng anh” nổi đâu… chắc Lâm phải kiếm anh hai mới quá… - bé Lâm ở đâu đưa mặt tơn tơn vô… có duyên dễ sợ. - Thằng nhóc này! vẫn còn thù dai thế à? – hắn nhìn bé Lâm rùi khum xuống, ghé sát tai thằng bé… - khi nào anh về thì anh sẽ dẫn vài cô bạn gái nước ngoài về cho Lâm… Lâm chịu hok? - Huh? Thiệt hả? Lâm chịu… anh nhớ về sớm nha… thương anh quá Bé Lâm mừng quýnh, ôm lấy đầu hắn hun lấy hun để, mấy ngừơi kia chả hỉu gì cả - Này nhóc! Anh đi đây… em bảo trọng… anh sẽ liên lạc thường xuyên với em… Hắn lên máy bay sau khi vấy tay chào tất cả… Cuộc sống hai năm qua vẫn nhộn nhịp hối hả, chạy đua với thời gian, và ngày hum nay cũng như bao ngày bình thường khác nhưng có ai biết đâu, hum nay là ngày đặt biệt quan trọng với ai đó… là ai nhỉ? Khánh và Vân đã cùng nhau bay qua Úc du học oỳ, hai đứa rủ nó đi, nhưng nó quyết lòng ở lại… (yêu quê hương thía) để chờ này hắn về… Nó đang là sinh viên kinh tế quant trị kinh doanh… học hành lu bu, lại phải đi làm thêm nữa khiến nó mệt mỏi. nhưng mệt mỏi không có nghĩ là thôi chờ đợi, nó vẫn đợi hắn, cái thằng mắc dịch, cả tuần lễ mới thấy nhắn ột tin, đôi khi nửa tháng mà chả thấy tin nhắn nào cả. những lúc đó nó tức điên lê nhưng cũng phải nén lại, khi nào hắn về rồi trả thù cũng hok muộn. và sợ chờ đợi mỏi mòn của hai năm qua cũng đã được báo đáp một cách hậu hĩ Có tin nhắn… “anh sắp hạ cánh rùi đây, em ra công viên nhé” Mó mừng hơn bắt được vàng, cuối cùng thì hắn cũng vác cái xác về rùi… vậy là từ này nó hem phải thân tàn ma dại mong hắn như thiếu phụ trong chồng… “ủa? mà sao lại đến công viên chứ? Không đến sân bay mà lại đến công viên?” nó ngớ ra không hỉu nhưng cũng hí hửng thay đồ rùi đánh bộ ra công viên. Trời dần sang chiều những ánh nắng lọt qua kẽ mây tạo thành luồn thẳng tấp vàng rực rỡ… rùi ngày càng nhạt dần… nhatk dần… hoàng hôn đến… Nó ngồi trên ghế đá công viên… thơ thẩn, lòng xôn xao không tả xiết. không biết hắn bây giờ thế nào nhỉ? Có đẹp trai như xưa hay tàn tạ nhanh sắc… vì học. những tia nắng cuối cùng luyến tiếc rọi xuống những hàng cây… nà nơi đó, bóng dáng ấy xuất hiện, rạng rỡ hơn ánh nắng vàng, Dịu dàng hơn ánh hoàng hôn nhưng mạnh mẽ, cuốn hút ánh nhìn của mọi người. Hắn tiến tới nó… trong bộ vest đen, mái tóc phong cách như ngày nào, nhưng nhìn có vẽ chững chạc và… đàn ông hơn, không có cà tửng như hai năm về trước… Hắn đứng sựng lại trước mặt nó, ngắm nhìn nó nheo nheo mắt rùi nở nụ cười hiền - Sao vẫn lùn thế nhỉ? Chả cao hơn chút nào à? Nghe câu này thì có khỏi bốc lên cao rùi đấy… nó chờ từ chiều tới giờ chỉ để nghe hắn nói một câu zô ziêng thế thui à? thấy sắc mặt nó, đoán biết nó đang nghĩ gì, hắn kiền đem nước lại hạ hoả - Thui nào, thui nào… đùa chút í mà… đừng nhìn anh thế chứ - rùi hắn dang tay ra – lại đây với anh nào! Nó vẫn đứng đấy, nhìn hắn chăm chăm không nói câu nào, hắn mỉm cười chạy đến, hai tay dang rộng ôm lấy nó… Vậy là khung cảnh lãng mạn đẹp đẽ này sẽ kết thúc fic của tui đấy à? không thể, phải thêm chút gì zô cho có vị đậm đà chút chứ! - Này người iu bé nhỏ… hai năm rùi không gặp, anh nhớ em điên lên được - Ai là người iu của anh? Hắn giật mình, buông nó ra… trơ mắt ếch nhìn… - Không phải người iu thì là gì hả????? – sắp có chiến tranh… - Gì mà người iu! Anh có nói là iu em bao giờ hả??? – nó vặn lại - À! – hắn cười cười như vừa hỉu ra chuyện gì đó! Rồi hắn lùi lại môt bước… móc cái gì đấy trong túi ra, đó là một cái nhẫn… mỏng manh nhưng sang trọng…xỏ vào giữa của nó trong vòng hai giây. - Hê hê! Thế này là hết chối rùi nhé… em là của anh rùi…haha – cười đắc thắng - Cái gì???// anh nghĩ em là cái gì hả?????/ đeo vào tay em mà không xin phép lại còn nói lăng nhăng nữa à?????? mà ai lại đeo nhẫn vào ngón này! - Vậy thì làm lại vậy… Hắn lại lôi ra một thứ khác… gì nữa đây? A một cái hộp trái tim đỏ xin xắn, nhìn sang trọng huyền bí quá… hắn bật nắp… bên trong có một chiếc nhẫn (lại nhẫn) tráng bạc lấp lánh… đẹp hơn bất cứ thứ gì mà nó từng nhìn thấy. hắn quỳ xuống… chuẩn bị tư thế cầu hôn. một nụ cười nữa thoáng nở trên môi ấy, rất tươi… nó thì đang căng thẳng… và hắn đã mở lời… cương quyết, mạnh mẽ… đầy tình cảm và nam tính… - Nghe đây! kẻ thù! Em đồng ý đội chung trời với anh chứ??????? HOÀN