- Hehe! Chỉ cần cô cầu xin tôi, gọi tui một tiếng cậu chủ thì tui sẽ ban phước, giúp cô về nhà… - Đồ bịnh hoạn! mơ đi! - Hừ!!!! đừng hối hận đó nhé! Tui đi à????????? - Biến đi cho đẹp trời!!!!!!!!! – nó hét zô mặt hắn. Tức thì hắn nở một nụ cười gian manh rùi sải bước đi - Tuỳ cô thui! Tui zìa đây, bay giờ là 6 giờ rùi đấy nhá Hắn cứ nghĩ là nó sẽ kiu hắn lại “thế nào cô cũng phải kiu tui lại à xem, haha…lúc đó cô có mà van xin với khuôn mặt đáng thương nhất, tui sẽ sỉ nhục cô cho bít…sao hok kiu tui lại đi, tui sẽ giúp cô zìa….ê! con kia, hok cần tui giúp thiệt lun hả?????? đừng có hối hận à nha! Tui đi hơi xa rùi đó kiu tui lại đi chứ?” hắn vừa bước đi vừa thầm mong nó kiu lại, để hắn thấy cái mặt năn nỉ lạy lục của nó, nhưng hok ngờ nó lì thiệt. hắn lủi zô bụi quan sát, trời bắt đầu tối rùi, thế nào nó cũng khóc cho xem. Nó giương đôi mắt lo lắng nhìn tứ phía. Kiủ này là hok coá ai giúp rùi. Vậy là đành lê cái chân cà nhắc đi một cách khó nhọc. nó mà đi kiủ này chắc tới sáng cũng chưa tới nhà. - Kim – một giọng trầm ấm vang lên Thì ra là Khánh, nó mừng hơn bắt được vàng, còn hắn thì ngồi trong bụi tức anh ách. - AAAA Khánh, cám ơn trời! - Sau cậu lại ở đây? Chân cậu sao zậy???? - Tớ bị trật chân, hix hix cứ ngỡ là chết ở đây lun oỳ chứ - Lên đi, tớ cõng cậu về - Huh? Được hok? - Trời! coá phải đây là lần đầu tớ cõng cậu đâu? - Nhưng tớ lên kí rùi đấy nhá! - Cậu vẫn ốm nhom mà lên kí gì? Thui lên đi trời tối oy - Uhm Vậy là Khánh cõng nó về, trên đường về hai đứa cười nói vui vẻ, để lại phía sau một người cái đầu bốc khói - Này, mà sao cậu lại ở đây? – nó hỏi - Tớ có chút việc. vậy còn cậu? - Tớ… đi dạo ấy mà… à mà cậu mệt hok, bỏ tớ xuống đi - Hok! Tớ hok mệt - Thiệt hok đó! Nói thật là dạo này tớ thấy mình ú lên thì phải!!! - Cậu còn thua con heo một tí mà, lo gì - AAAAAAA dám so sánh tớ với heo hả?????? mún chết à Nó lấy hai tay vò vò tóc Khánh làm mí con quạ cứ lượn tới lượn lui tìm chỗ đẻ.(ổ quạ í mừa) - AAAAA tớ mới vuốt keo đấy nhá!!!!!!!! Hư hết tóc tớ rùi!!!!!!!! - Hừ!!!! ai mượn dám chọc tớ! hehe, để tớ tạo kiủ tóc cho há! Bảo đảm đẹp! - Thui thui cậu tha cho tớ! cậu mà làm gì tóc tới thì tớ quăng cậu xuống đường đấy!!!! - AAA đừng!!!!!!! đừng quăng tớ!!!!!! Khánh cõng nó mà chả thấy mệt chút nào “ước gì cậu mãi mãi như thế này, mãi mãi bên cạnh tớ… tớ sẽ cõng cậu suốt đời, không bao giờ biết mệt mỏi…tớ sẽ che chở cho cậu…sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu…cậu sẽ mãi bên tớ nhé…đừng bao giờ rời xa tớ…” Hoàng đứng đằng xa nghe tụi nó cười giỡn thì nghe nghẹn nghẹn ở cổ. “sao mình lại khó chịu nhỉ??????? Mình bịnh rùi!!!! À mà chắc mình ngạc nhiên ấy mà! Thằng Khánh coolboy mà lại cười giỡn thì đúng là lạ, phải ngạc nhiên chứ sao?????? Axxx! Sao mà thấy bực bội thế này!!!!!!” Vậy là cuối cùng nó cũng thoát khỏi cái cảnh ngày lại ngày đối mặt với hắn, hắn cũng nhẹ lòng khi thoát khỏi nó. Vừa nhổ xong búi cỏ cuối cùng, hắn vươn vai hí hửng - Oh!!!!! Yeah!!!!!!!!!!!!!! Cúi cùng cũng thoát!!!!!! Haha, từ nay đừng có hòng mà được bên tui nữa nhá!!!!! – hắn nghếch cái mặt lên trời. - Sao mà tui mắc ói quá hok biết!!!!!!! thấy mà gớm!!!!! nhìn mấy người là tui ăn cơm hok zô rùi!!!! Hừ! thật là xui xẻo! ở trong lớp vẫn gặp! - Đừng có dối lòng nữa! tui biết không đi cùng tui như thế này nữa cô sẽ bùn lắm, cứ nhận đại đi! Có gì mỗi tháng một lần tui sẽ cho cô ân huệ được gặp riêng tui…. - Axxxxxxxxxxxxxxx! Bịnh à!!!!!!!! Biến!!!!!!!!!! – nó điên lên và tức thì hắn zọt mất! ở lại chút nữa là chết với nó. Nó đang đi lang thang thì chợt có một người đàn bà kiu nó lại - Bác kiu con ạ??? – nó ngạc nhiên - Uk! Con tên Kim phải không? – người đàn bà rất là dịu dàng Nó ngạc nhiên, không biết sao bà ta lại bít tên nó. - Dạ, nhưng sao bác biết????? - Ta là bạn của bà Quyên, chủ quán Doremi - À! thì ra bác là bạn của bà chủ. Nhưng cháu nghỉ làm ở đó rùi! - Ta bít! Bà chủ coá nói với ta, và ta cũng bít tại sao con nghỉ làm nữa. con có cần việc làm hok? - … dạ cần chứ ạ, nhưg mà con đi hỏi khắp nơi vẫn hok có… - Quán của ta cũng kinh doanh giải khác, đang rất cần người năng nổ nhiệt tình như con, con làm ở chỗ ta nhé????? - Thật không ạ????? – nó mừng rỡ - Tất nhiên là thật rùi! Đây, đây là địa chỉ, chiều nai con có thể đến làm. - Dạ, con cảm ơn bác, nhưng con sẽ làm gì ạ? - Con sẽ làm phục vụ, cũng như quán cũ ấy mà. Nhưng ta sẽ tăng lương gấp đôi cho con, chỉ cần con chăm chỉ. - Dạ! con cảm ơn bác nhìu. Sau khi chia tay người đàn bà lạ mặt kia nó hí hửng ra về - Cuối cùng cũng coá việc làm rùi Nó nhìn tờ địa chỉ, lòng vui hok thể tả. lương cao gấp đôi! Ôi, còn gì bằng! Chiều hum sau, tại 123/4 đường Y. nó đang đứng trước một cái quán đồ sộ, hok thua kém quán Doremi. Quán này còn có bảo vệ nữa, nhưng hok mặc đồng phục, ăn mặc gì giống xã hội đen quá! Hai tên mở cửa choi nó vào “Sao trong này tối vậy nhỉ?” nó ngạc nhiên, quán xá gì mà tối om, chợt một bàn tay để lên vai nó - Kim hả con, đúng giờ thật, con vào trong thay đồ đi - Dạ! nhưng phục vụ bàn cũng phải thay đồ hả bác? - Uk! Con phải mặc đồng phục, quán chúng ta có một phong cách riêng con à. - Dạ! Cùng lúc đó - Đại ca! mày tới rùi à? - Mày làm gì mà kiu tao tới gấp zậy? - Haha, lát nữa mày sẽ ngạc nhiên cho xem. - Hừ! ngạc nhiên cốc khô gì, có em mới à? - Không hẳn! mà mày chờ tao chút, tao đi đây cía quay lại liền - Uk! Mà Bar hum nay đông thiệt. khu vũ Trường trong đó đông hok? - Cũng tạm tạm. mày zô đi Hắn lững thững tiến vào quán! Cái quán Bar này đã quá quen thuộc với hắn. nhìn bề ngoài giống như một quán nước hơi cầu kì nhưng bên trong lại là một quán Bar, có cả vũ trường, phòng nghĩ. Hắn ngồi xuống ghế, kêu một ly rượu. Nó thay đồ xong bước ra. Đồng phục cũng đẹp đó chứ, gọn gàng, lịch sự và cũng kín đáo (nhờ vậy nó mới chịu mặc đấy). - Kim à, con bưng cái này phục vụ mấy anh đi con. Bà ta đưa cho nó một khai với năm chai bia. Nó ngạc nhiên khi thấy ở đây có kinh doanh cả những thứ kích thích, nhưng vì kế sinh nhai, đành vậy. nó bưng bia ra bàn có 5 người, nở một nụ cười đẹp không cần sửa. - Mời mấy chú! - Ấy chết! sao cưng lại kiu tụi anh bằng chú, nghe già lắm! - Ôi! Cưng mới đến làm à? hàng mới tụi bây ơi! - Tao đăng kí trước quá! đẹp không thể tả!!! - Tiền nào của nấy! đẹp thế này chắc cả chai (triệu)! Mấy tên này nhìn nó như con thú dữ thèm mồi, nó thấy bất an, lùi ra sau một bước - Này cô em, uống với anh một li đi - Xin lỗi tôi không bít uống! - Sao lại hok? Phục vụ mà hok biết uống à? - … - nó nhìn với ánh mắt e dè sợ hãi - Ngồi xuống đây! Cho anh mi cái coi nà! Em đẹp lắm, lát nữa đi với anh, cái gì anh cũng chìu hết – tên đó vừa nói vừa nắm tay nó kéo xuống - Mấy người làm gì vậy, buông tôi ra!!!! – nó giằng tay lại - Này này! Nghe lời chút đi cưng! Còn bày đặt mắc cợ nữa - Buông tôi ra, không tôi la lên bây giờ!!!! – nó nhìn mấy tên đó bằng cặp mắt máu lữa - Oh! Trời ơi! Gái mà cũng làm giá nữa nà1 mún bao nhiu, anh cũng chìu hết! - Mấy người nói năng cho cẩn thận. tôi vào đây để phục vụ bàn chứ hok phải để mấy người đùa!!!!!! - Em tưởng đây là đâu zậy cưng. Đây là quán Bar, là vũ trường, là nơi để tụi anh thưởng thức gái đẹp chứ hok phải mí cái quán nước giải khát đâu mà cưng làm cao! Vừa lúc đó tiếng nhạc và ánh đèn màu nổi lên, hiện rõ khung cảnh vũ trường bên kia đầy những thân thể lắc lư điên cuồng. giờ thì nó đã biết mình bị lừa! nó ngu thật, đi tin vào một người mà nó hok quen hok bít. Nó bây giờ đang sợ hãi, thật sự sợ hãi! - Thôi nào, dù gì thì em cũng nên biết điều, chìu tụi anh một chút đi… - Buông ra! Toi phải về!!!!!!! mấy người tránh ra không hả????? - Cha! Dữ thế, khó nuốt à nha! Mà như vầy mới hấp dẫn! - Axxxxxxxxxxx! Tránh ra…tránh ra, buông tôi ra!!!!!! - Hừ! gái mà bày đặt chảnh hả???? tao xem mày còn chống cự được đến bao giờ. Tụi bây, đổ rượu vô họng nó. Tức thì mấy thằng kia xông vô, giữ chặt tay chân nó. Nó vũng vẫy nhưng không thoát được. hắn ở bên kia, đang nhấm nháp li rượu. một vài cô mời hắn nhảy cùng nhưng hok hỉu sao hắn từ chối, hum nay hắn hok coá hứng. tự nhiên hắn thấy không thoải mái, trong đầu cứ hiện về hình ảnh nó và Khánh cười đùa với nhau. Hắn sao vậy nhỉ? Hắn quay qua thấy bóng dáng nhỏ nhắn y chang nó đang đứng với khách bên kia. - Mình khùng rùi! Tự nhiên giờ ở đâu cũng thấy con tâm thần đó! Chắc mắt mình bị “siêu thị” rùi! Hắn cứ ngỡ là nhìn lầm nhưng khi thấy nó giằng co với mấy tên kia thì hắn mới giật mình…tỉnh ngộ. hắn lao đến nhanh hơn tên lữa. - Buông cô ấy ra! - Mày là thằng nào????? Định giành em với tô à? trong đó còn nhìu em lắm, em này mới, tao thử trước! - Tao nói là buông cô ấy ra! – hắn gằn từng tiếng, bây giờ nó đang kì vọng nhìu vào hắn, hắn sẽ là ánh nắng mai xua tan bóng đêm đen mờ mịt - Huh? Mày là cái thá gì???? Thằng oắt con! - Hừ! mày đã muốn thế thì… Hắn bước tới đánh tên kia tới tấp, thật là hắn không tầm thường chút nào, nhìn hắn bây giờ mạnh mẽ và rất đàn ông, đâu như thằng nhóc trong trường tối ngày bị nó ăn híp. Bốn tên đi chung hok dám hó hé, chỉ đứng chết trân nhìn hắn, mặt cắt hok còn miếng máu… tại bốn người kia đã nhận ra hắn là ai! Là cậu chủ nhỏ có máu mặt Dương Đông Hoàng, là người kế thừa một công ty đồ sộ và là người bảo kê tất cả quán Bar và Vũ trường. Trút xong cơn giận hắn nắm tay nó lôi thẳng ra ngoài. Tụi nghiệp con nhỏ, bị hắn kéo đi hok thương tiếc.