Kỷ Nhiên không hiểu ý của Trần Thiên Quỳnh. Trong mối quan hệ phức tạp, phiền hà với nhà họ Kỷ, Trần Thiên Quỳnh chắc chắn là một trong những người bị hại. Chẳng ai có thể chịu đựng nổi việc một người phụ nữ có thai đột nhiên xuất hiện bên cạnh chồng mình. Khác với Triệu Thanh Đồng, Trần Thiên Quỳnh không phải người ăn chay, bà ta biết phải làm thế nào để biến lợi ích của mình trở nên lớn nhất trong cuộc hôn nhân thất bại, cũng nhanh chóng phủi sạch quan hệ tình cảm với nhà họ Kỷ. Vậy nên đối với Trần Thiên Quỳnh, Kỷ Nhiên không hề nảy sinh bất cứ oán hận nào. Thậm chí cậu còn hơi khâm phục người phụ nữ chưa từng gặp mặt này. Có điều trong mắt bà, e rằng cậu không phải rắn rết thì cũng là hạt cát, dù sao cũng không thể chứa chấp nổi. Kỷ Nhiên hiểu và chấp nhận điều này. Nhưng không ngờ, phản ứng khi Trần Thiên Quỳnh gặp cậu lại bình tĩnh như vậy. Tần Mãn khẽ nói: “Đừng ăn nữa, anh đưa em về” “Đứng ở đó làm gì”. Trần Thiên Quỳnh dập thuốc lá, lông mày lá liễu nhướn lên. “Hai đứa không ngửi được mùi thuốc lá à?” Bà Tần cười. “Nào có, Tiểu Mãn cũng hút mà, nhưng ít thôi. Các con đứng đó làm gì? Mau xuống đây” “Sao bà lại ở đây?”. Xuống cầu thang, Tần Mãn hỏi. “Tiểu Mãn, đừng nói thế với khách”. Bà Tần đặt canh lên bàn, món ăn đã đầy đủ. “Lúc mẹ và bố con vừa đến Mỹ, Thiên Quỳnh giúp đỡ rất nhiều. Bây giờ quay về, đương nhiên phải mời dì ấy đến ăn cơm” Tần Mãn thờ ơ nhìn Trần Thiên Quỳnh. “Bọn con có việc, đi…” “Chúng cháu ngồi đâu ạ?”. Kỷ Nhiên ngắt lời anh. “Cứ ngồi tự do, vốn dĩ dì còn mời một người bạn nữa nhưng tạm thời bận không đến được, tối nay chỉ có mấy người chúng ta thôi”. Bà Tần ngồi xuống, hai nắm tay đặt trước ngực, dáng vẻ hệt như thiếu nữ. “Tự nhiên là được” Tần Mãn cau mày, nói với Kỷ nhiên: “Nếu em cảm thấy…” “Chẳng cảm thấy gì hết”. Dứt lời, Kỷ Nhiên ngồi lên cái ghế cạnh góc nhà. Tần Mãn cũng không do dự, anh ngồi giữa hai người, tách họ ra. Bầu không khí trong bữa cơm không quá gượng gạo,  bà Tần luôn miệng kể những chuyện thú vị xảy ra ở Mỹ của họ với Trần Thiên Quỳnh, mấy người đàn ông hầu như không xen miệng. Kỷ Nhiên im lặng lắng nghe, dù tiếp xúc giữa cậu và Trần Thiên Quỳnh gần như bằng không, nhưng cậu thường xuyên nghe về bà qua lời nói của người khác, cũng có vài nhãn mác. Người phụ nữ mạnh mẽ, cuồng công việc, lòng sự nghiệp rất nặng. Có lẽ bị nhiệt tình của bà Tần lây nhiễm, bà nói câu nào Trần Thiên Quỳnh cũng đáp lại, thỉnh thoảng còn khẽ cười thành tiếng. Ăn xong cơm tối, Trần Thiên Quỳnh rút thuốc lá từ trong túi ra. “Mình đi ra ngoài một lát” Bà Tần đáp: “Hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe, Tiểu Mãn, con cũng vậy” Tần Mãn múc canh vịt cho Kỷ Nhiên, đáp lại cho có. Trần Thiên Quỳnh đứng dậy, bỗng dừng bước, quay đầu nói: “Kỷ Nhiên, tôi nhớ là cháu cũng hút, ra ngoài  hút cùng tôi nhé?” Đũa của Kỷ Nhiên khựng lại, cậu ngoảnh sang nhìn bà. “Tôi không hút thuốc lá phụ nữ” “Không sao, tôi có mang loại khác”. Trần Thiên Quỳnh đáp. Tần Mãn ngừng đũa, cau mày. “Em ấy cai rồi, bà tự đi một mình” Bà Tần ngẩn ngơ, cảm giác kì quái càng lúc càng mãnh liệt, bà gượng cười một tiếng. “Cũng phải, làm gì có người lớn nào mời trẻ nhỏ hút thuốc?” Trần Thiên Quỳnh gật đầu, xoay người định ra ngoài. Chiếc ghế ma sát với mặt đất, phát ra tiếng kêu. Kỷ Nhiên nói: “… Ăn no rồi, tôi ra ngoài hóng gió cùng bà” Cậu không cảm thấy đối phương cố ý, hơn nữa trực giác mách bảo cậu rằng Trần Thiên Quỳnh có lời muốn nói với cậu, vậy nên mới ở lại. Tần Mãn định đứng dậy thì bị Kỷ Nhiên đè vai xuống, vội vã để lại một câu. “Sẽ về nhanh thôi”. – Hoa cỏ trong bồn ở vườn hoa đã úa tàn vì không được chăm sóc trong thời gian dài. Hai người đứng trên ban công, không ai lên tiếng. Sau hồi lâu, Trần Thiên Quỳnh phả ra một lớp sương khói, phá tan im lặng: “Đã lâu không gặp, cháu khôn lớn rồi” Thật ra quan hệ giữa hai người không phải loại có thể ôn chuyện cũ. “Bà tìm tôi có chuyện?”. Kỷ Nhiên hỏi thẳng. “Cháu thấy thế nào”. Trần Thiên Quỳnh hỏi cậu: “Cháu cảm thấy tôi tìm con riêng của chồng, có thể là vì chuyện gì?” Kỷ Nhiên đáp: “Bà không đánh lại tôi, đấu võ miệng cũng chẳng chiếm lợi, dù thật sự muốn gây chuyện cũng không cần gọi riêng tôi ra ngoài. Không thể là vì muốn tôi ra đây hút thuốc gián tiếp đây chứ?” Trần Thiên Quỳnh bật cười. Bà khác bà Tần, năm tháng đối xử với bà hơi khắc nghiệt, dù nhìn ngũ quan có thể thấy hồi trẻ bà là mỹ nhân, nhưng trên mặt vẫn có không ít nếp nhăn, lúc mỉm cười, dáng vẻ già nua đều lộ hết. “Tôi nghe nói, Kỷ Quốc Chính sắp chết trong bệnh viện”. Giọng điệu của bà rất lạnh nhạt, dường như đối tượng được nhắc tới không phải người chồng trên danh nghĩa của mình. Kỷ Nhiên sững sờ. “Gần như vậy” “Có lẽ dạo này Kỷ lão phu nhân thường xuyên đến tìm cháu nhỉ? Vì chuyện tài sản để lại” Kỷ Nhiên không nói. Đúng là Kỷ lão phu nhân luôn liên lạc với cậu nhưng cậu không gặp, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tìm đến tận cửa. “Bà ta già rồi, Kỷ Quốc Chính chỉ có hai máu mủ là cháu và Kỷ Duy… Cháu đoán xem, Kỷ Quốc Chính chết thì Vĩnh Thế sẽ rơi vào tay ai?” Ám chỉ trong lời nói không hề che giấu, Kỷ Nhiên hiểu rõ ràng. “Bà muốn lôi kéo tôi?” Trần Thiên Quỳnh: “Đây không phải lôi kéo, tôi chỉ muốn lược bớt thời gian, cháu không giành nổi với Kỷ Duy” Kỷ Nhiên mỉa mai: “Không giành thì làm sao biết?” Trần Thiên Quỳnh quay sang nhìn cậu hồi lâu. “Không cần diễn trò trước mặt tôi”. Bà thu hồi tầm mắt, nói: “Trong mắt cháu không hề có chút dục vọng nào” Kỷ Duy từng nói với bà, Kỷ Nhiên chỉ mong cách xa Vĩnh Thế, càng không cần nhắc đến hai chữ thừa kế. Chỉ sợ Kỷ lão phu nhân nhất quyết muốn kéo Kỷ Nhiên vào ván cờ này, bà không muốn có bất cứ rủi ro nào. “Chẳng lẽ cháu không hận họ sao?”. Trần Thiên Quỳnh chuyển đề tài. “Họ giày vò mẹ cháu như thế nào, làm hại cô ấy ra sao, còn có bà già miệng nam mô bụng một bồ dao găm kia…” “Hại cô ấy? Nghĩa là gì?”. Kỷ Nhiên nghẹt thở, ngắt lời đối phương. “Bà nói cho rõ” Trần Thiên Quỳnh im lặng một lúc, hai người nhìn nhau vài giây. Bà thu hồi tầm mắt. “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi” “Nhân viên kia vốn dĩ muốn đưa mẹ cháu phí bịt miệng để rời đi, khoảng thời gian đó, lãnh đạo cấp cao của công ty hỗn loạn, vì không muốn bị người khác bàn tán nên họ muốn đưa mẹ cháu ra nước ngoài trốn, tốt nhất là không quay trở lại” “Ai ngờ trong nhà nhân viên kia xảy ra chuyện, gã ta mượn rượu giải sầu, lúc muốn dừng xe lại đạp vào chân phanh…” “Không thể nào”. Con ngươi của Kỷ Nhiên rét buốt. “Vậy thì vì sao Kỷ Quốc Chính lại cho gã ta tiền?!” “Cháu điều tra được nhiều đấy”. Trần Thiên Quỳnh bật cười. “Gã ta đe dọa Kỷ Quốc Chính, mồm mép leo lẻo, hơn nữa khi đó gã cầm tiền Kỷ Quốc Chính đưa, Kỷ Quốc Chính muốn thoát thân sạch sẽ là điều không thể” Bà hỏi: “Chẳng lẽ cháu cho rằng Kỷ Quốc Chính cho người đâm chết Triệu Thanh Đồng? Không thể nào, Triệu Thành Đồng dễ bắt bí như vậy, ông ta không cần gánh mạng người” Kỷ Nhiên đứng im tại chỗ, rất lâu chưa tỉnh táo lại. Cậu từng nghĩ tới vô số khả năng, mưu sát, ngoài ý muốn thông thường, thậm chí là tự sát. Nếu thật sự như Trần Thiên Quỳnh nói, cậu đột nhiên không biết nên đổ lỗi cho cái chết của Triệu Thanh Đồng lên đầu ai. Tài xế say rượu lái xe? Kỷ Quốc Chính muốn bỏ tiền giải quyết tai họa? Hay Triệu Thanh Đồng biết rõ đối phương không có ý  tốt còn ngoan ngoãn đến điểm hẹn? Vốn dĩ Trần Thiên Quỳnh tưởng rằng Kỷ Nhiên cần thời gian tiếp nhận, ai ngờ chưa đến nửa phút đã nghe thấy cậu hỏi. “Bà dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ giúp bà?” “Nếu cháu có một chút lương tâm, đương nhiên sẽ giúp tôi”. Trần Thiên Quỳnh rít một ngụm thuốc. “Không có tôi, bây giờ cháu có thể yên lành đứng đây hay sao?” “Nếu không có tôi, Triệu Thanh Đồng đã bị đám người họ Kỷ kéo đến bệnh viện phá thai từ lâu rồi” Tâm trạng của Kỷ Nhiên vô cùng bình tĩnh. Cậu nói: “Phiên bản tôi nghe là Kỷ lão phu nhân giữ tôi lại” “Thế à”. Trần Thiên Quỳnh chẳng hề bất ngờ. “Với hiểu biết của cháu về Kỷ lão phu nhân, cháu có cảm thấy bà ta cam tâm tình nguyện giữ lại một người làm nhơ nhuốc thanh danh của nhà họ Kỷ không?” “Nhìn nhà họ Kỷ vẻ vang, thực ra còn chẳng bằng mấy gia đình bình thường, chỉ nhiều tiền hơn kẻ khác mà thôi. Nhất là Kỷ lão phu nhân, trông có vẻ là tiểu thư khuê các nhưng thực chất lại cổ hủ ác độc, rõ ràng cũng là phụ nữ nhưng lại cảm thấy phụ nữ trời sinh đã thấp hèn hơn đàn ông…” Kỷ Nhiên bật cười. Quá hoang đường, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu đã sống trong bao nhiêu lời dối trá. “Vậy bà thì sao”. Cậu hỏi: “Bà giữ tôi lại là có lí do gì?” “Chỉ cần có cháu, trong mắt người ngoài, tôi vĩnh viễn là bên yếu thế trong cuộc hôn nhân này, không phải ư?”. Trần Thiên Quỳnh chẳng hề câu nệ. “Điều này có thể giúp tôi giành được rất nhiều lợi ích, ngay cả sau này li hôn chia gia sản, tôi cũng nắm chắc ưu thế tuyệt đối” Hoặc có lẽ, còn có chút đồng cảm với người phụ nữ đến cầu cứu bà. Có điều chỉ là chút ít cỏn con, không đáng nhắc tới. “Sao nào”. Bà dần dần tỉnh táo. “Không cần cháu làm gì, chỉ cần cháu vắng mặt, tôi có thể giảm bớt rất nhiều công sức. Sau khi thành công, tôi sẽ…” “Tôi từ chối”. Kỷ Nhiên cụp mắt, lạnh lùng đáp. Trần Thiên Quỳnh im lặng rồi bật cười. “Vì sao?” “Tôi không tin bà” Để lại câu trả lời, Kỷ Nhiên xoay người về phòng khách. Trần Thiên Quỳnh nhìn bóng lưng của cậu, nhẹ nhàng nhả ra một luồng khói. – “Chúng con về đây”. Tần Mãn ngồi trên ghế lái, hạ cửa  sổ xe xuống, nói với người bên ngoài. “Ừ, lái xe cẩn thận, chú ý an toàn”. Bà Tần gật đầu. “Có tiện tiễn tôi một đoạn không?”. Trần Thiên Quỳnh tới gần, mỉm cười. “Tôi uống chút rượu, e rằng không tiện lái xe… Xe để ở chỗ cậu, ngày mai mình bảo người đến lấy, được không?” Bà Tần chưa kịp nói gì thì Tần Mãn đã mở miệng, anh lạnh lùng từ chối: “Xin lỗi, không tiện” Xe lao vút ra cổng nhà, Tần Mãn liếc nhìn, trông thấy nguời bên cạnh đang đeo bịt mắt. “Bà ta làm khó em à?” “Chẳng ai làm khó được tôi”. Kỷ Nhiên nhắm mắt. Tần Mãn không lên tiếng, buồng xe khôi phục yên tĩnh, lòng dạ Kỷ Nhiên cũng theo đó mà lắng xuống. Cậu đang nhớ lại những điều Trần Thiên Quỳnh nói. Trên thực tế, cậu tin một nửa những lời đối phương nói. Trước kia cậu đã nghi ngờ, nếu thật sự như lời Kỷ lão phu nhân, bà ta dày công tôn sức mới bảo vệ cậu khỏi Trần Thiên Quỳnh, vì sao sau đó lại lập tức ra nước ngoài, không thèm ngó ngàng đến cậu? E rằng ngay cả Kỷ Quốc Chính còn là được nhiều hơn bà ta. Nhớ đến hồi xưa mình cố gắng kiềm chế và đè nén cảm xúc trước mặt đối phương, Kỷ Nhiên cảm thấy dạ dày đảo lộn, muốn nôn ọe. Nếu là trước kia, chắc chắn cậu sẽ đồng ý với Trần Thiên Quỳnh, làm loạn nhà họ Kỷ đến long trời lở đất. Nhưng cậu đã từ chối. Cậu chợt thấy rất mệt mỏi, không tìm ra ý nghĩa để làm những chuyện này. Kỷ Nhiên không mắc bệnh trẻ trâu, trước giờ chưa từng muốn trở thành kẻ báo thù. Từ đầu đến cuối, thứ cậu muốn chỉ là công bằng và sự thật mà thôi. Đang suy nghĩ, tay trái bỗng bị người ta nắm lấy. Cách một lớp bịt mắt, Kỷ Nhiên không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ da thịt của đối phương. “Sao tay em lạnh thế?”. Tần Mãn tăng nhiệt độ. Anh tưởng Kỷ Nhiên sẽ lập tức hất anh ra, sau đó chửi  vài câu. Nhưng Kỷ Nhiên lại không nhúc nhích, chỉ khẽ cuộn đầu ngón tay, mặc cho anh nắm. “Tần Mãn” “Ừ?” “Anh nhìn mặt tôi”. Cậu nói: “Có phải viết hai chữ ngu vãi không?” “Không, chỉ viết “Thích Tần Mãn” thôi” “…” Một dòng nước ấm áp bỗng tràn vào trái tim mệt nhoài. Hầu kết của Kỷ Nhiên hơi nhấp nhô, hồi lâu mới khàn giọng đáp: “… Lần sau đưa anh đi cắt kính, anh bị cận thị, ít nhất cũng phải tám độ”