Kỷ Nhiên vừa mở mắt liền trông thấy thuốc trên tủ đầu giường. Tác dụng của bia rượu không lớn, thật ra cậu không quá khó chịu. Kỷ Nhiên chống người dậy, mượn ánh đèn đầu giường, uống cạn nước trong cốc, nửa nằm lên giường, nhìn về phía rèm cửa. Trời vẫn còn tối. Kỷ Nhiên lơ đãng vươn tay, lật gối một lát mới láng máng nhớ ra di động để ở phòng khách. Căn hộ này không có đồng hồ, không xem được giờ, Kỷ Nhiên bèn nằm xuống, muốn ngủ bù. Trở mình vài phút, không ngủ tiếp được. Cậu do dự chốc lát, cuối cùng vẫn rời giường, đi đến phòng khách, mò mẫm bật đèn, tìm được di động của mình trên bàn. Để không đánh thức Trình Bằng, cậu quay về phòng rồi mới khởi động máy. Vài tin nhắn hiện lên. Q: Em vẫn chưa về nhà à. Q: Tối nay em ăn ít quá, anh mua đồ ăn khuya rồi. Q: Em ở đâu. Cậu nhìn hai lần mới ngẩng đầu xem giờ. 4:11 Đang định tắt khung trò chuyện thì trông thấy ghi chú bên trên thay đổi. [Đối phương đang nhập…] Kỷ Nhiên giật mình. Cậu mím môi, nằm nghiêng người, đèn đầu giường bị cậu tắt, lúc này di động cầm trước mắt trở thành nguồn sáng duy nhất trong căn phòng. Nhắc nhở hiện lên vài lần nhưng vẫn không có tin nhắn gửi đến. Kỷ Nhiên mất sạch buồn ngủ. Cậu lạnh mặt nhìn màn hình di động, trợn mắt nhìn đến sáu giờ. Dòng chữ “Đang nhập” kia cuối cùng cũng dừng lại, hơn một tiếng, đối phương không hé nửa lời. Kỷ Nhiên xót giấc ngủ của mình một lúc, sau đó mở thẻ tư liệu của Tần Mãn rồi chặn anh lại. Ngày hôm sau Trình Bằng phải đi làm, hắn ra khỏi phòng vào lúc tám giờ, trông thấy người đang ngồi trên sofa bèn nhướn mày. “Ông dậy sớm thế?” “Vừa dậy”. Người không ngủ từ bốn giờ đến hiện tại căng mí mắt đáp: “Chìa khóa xe của tôi đâu?” Trình Bằng lấy chìa khóa ra. “Sợ ông không tìm thấy nên tôi cất đi đấy… Tối qua Tần Mãn gọi cho tôi hỏi tình hình của ông” “Biết rồi”. Kỷ Nhiên nhận lấy chìa khoá. “Về nhé” Trình Bằng: “Không hỏi tôi và anh ta nói gì à?” “Đây là chuyện của chúng tôi, tôi sẽ tự tìm anh ấy để nói rõ ràng”. Kỷ Nhiên cầm tài liệu trên bàn hôm qua. “Tôi đi đây, vất vả ông đêm qua phải hầu hạ tôi rồi” Trình Bằng giận quá hóa cười. “Ông còn biết ai hầu hạ ông cơ đấy, xem ra chưa bị tức phát rồ” “Còn thuốc lá không?”. Kỷ Nhiên đi được nửa đường, chợt nhớ ra điều gì. “Cho tôi một hộp, nhà tôi không có” Trình Bằng vói tay vào túi quần. “Cai được một nửa lại bỏ, không có lợi” “Người ở bên nửa chừng còn muốn bỏ nữa là thuốc lá”. Kỷ Nhiên nhận đồ từ tay hắn, quơ tay coi như chào tạm biệt. Về đến nhà, Kỷ Nhiên lái xe vào garage, không vội bước xuống. Cậu ngồi trên ghế lái, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc. Hút xong, cậu mới mở cửa xe, tiện tay cầm tài liệu, ném tàn thuốc vào thùng rác rồi mới quay vào nhà. Đêm qua, cậu tưởng tượng tình cảnh gặp gỡ Tần Mãn. Trong từ điển của cậu không có từ trốn tránh, không chịu được thì ngủ một giấc là qua, cần giải quyết vẫn phải giải quyết, kéo dài không phải cách hay; nhưng cậu trở mình suy nghĩ nhiều lần vẫn không hiểu thái độ của Tần Mãn là gì. Cậu đưa ra vài giả thiết, nhận sai, hổ thẹn hoặc mỉa mai, chỉ không ngờ sáng sớm người ta đã ra ngoài, ngay cả bóng dáng cũng chẳng để lại cho cậu. Trong nhà vắng tanh không người, Kỷ Nhiên vào phòng ngủ ngó qua, chăn đệm vẫn y nguyên lúc ra ngoài hôm trước, giống như chưa bị chạm vào. Cậu hít sâu một hơi, vẻ bình tĩnh cậu cố gắng tạo ra nứt toác thành một khẽ hở. Chẳng lẽ anh ấy không thèm giải thích… Đã đi rồi. Kỷ Nhiên nhìn về phía tủ quần áo. Mười phút sau, cậu mới dợm bước đến, mở tủ ra. Bên trái là áo phông và hoodie đủ kiểu của cậu, màu sắc đa dạng, bên phải là đồ âu nam, đen xám trắng, đơn điệu tẻ nhạt. Mãi đến khi sực tỉnh, Kỷ Nhiên mới vô thức nhận ra mình vừa thở phào nhẹ nhõm. Kỷ Nhiên bực bội vuốt tóc, tóc ngắn mới cắt lập tức bị cậu vò rối. Cậu lùi về sau hai bước, cả cơ thể nặng nề ngã lên giường. Hôm qua ở nhà Trình Bằng, cậu vẫn có thể nhịn. Bây giờ về đây, những cảm xúc kia ùn ùn kéo đến vây kín cậu. Vài tháng nay, chiếc giường này mỗi đêm đều có hai người nằm ngủ, hầu như lần nào Kỷ Nhiên cũng được Tần Mãn ôm, nhiệt độ của Tần Mãn luôn cao hơn cậu, dán lên người anh làm cậu rất yên tâm. Trong phòng tắm, bàn chải của hai người luôn quay vào nhau. Ngay cả game trên TV, bên trong cũng có ghi chép cập nhật của Tần Mãn. Kỷ Nhiên tỉnh táo lại mới nhận ra trước mắt mình đã nhòa. Đcm. Đúng là chẳng có tiến bộ chút nào. Kỷ Nhiên thầm mắng bản thân, ghé mắt vào cánh tay, hơi ẩm ướt đáng thương kia đều bị lau sạch. Cậu trở mình đứng dậy, chuẩn bị tìm việc làm để phân tán sự chú ý. Cậu ngồi trước TV, tìm đĩa CD game của mình, lật vài cái mới phát hiện gần đây họ chơi quá siêng năng nên mấy đĩa đặt bên trên đều là game đôi. Khó khăn lắm mới lục lọi được CD game một người, đưa vào trong, TV sáng lên… [Em khóa dưới thân yêu, bạn đã qua level 47, xin hỏi bạn có muốn lưu lại không?] Tần Mãn đổi tên trong game của cậu, còn hạ gục level 46 mà cậu chơi năm mươi sáu lần vẫn chưa xong. Sao anh lại đáng ghét như vậy, level người ta chơi cả tuần không được, anh chơi vài lần đã nhẹ nhàng vượt qua. Có một vài người, từ khi sinh ra đã được ông trời ưu ái. Học tập là thế, công tác là thế, chơi game là thế, yêu đương  cũng vậy. Ông trời mở buff toàn thân cho Tần Mãn, chuyên dùng để nghiền nát kẻ phàm tục có cuộc đời éo le như cậu. Cậu quyết tâm xóa sạch hồ sơ, tài khoản tự sát làm lại. [Xin hãy nhập tên của bạn…] Kỷ Nhiên điều khiển nút bấm, đang chuẩn bị chọn ghép vần, đặt cho mình một cái tên mới thì nghe thấy ngoài cổng sắt truyền đến tiếng động cơ, âm thanh nặng nề điếc tai, Kỷ Nhiên thấy rất quen thuộc. Kỷ Nhiên giật mình, đặt điều khiển xuống đi đến trước cửa sổ. Bên ngoài là chiếc xe thể thao đen bóng mà cậu vừa bán vài hôm trước, chưa phản ứng lại thì biển số xe được phân biệt tự động, cổng sắt từ từ mở ra. Kỷ Nhiên nghe thấy đầu mình nổ bùm một tiếng, sau đó không tự chủ được mà bật cười. Tấm vải che thân cuối cùng bị kéo lên, Kỷ Nhiên cảm thấy trên mặt mình lúc này đang khắc hai chữ ngu ngốc. Người ta lừa mày giấu mày, mày còn vội vã bán xe gom tiền cho người ta mở công ty, đây không phải tự rước lấy nhục thì là gì. Nếu cậu là Tần Mãn, có lẽ trong lòng đã đắc ý lên trời rồi. Cậu cười đến đau đầu, lấy thuốc lá từ trong túi quần ra, châm tiếp một điếu. Tần Mãn cảm thấy mình cũng rất ngốc. Trước kia anh còn cười khẩy với Trần An, nói rằng mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh của cậu ta. Nhưng chỉ trong tích tắc, anh đã ngồi trên sofa cả đêm, mở giao diện trò chuyện trong di động suốt tối nhưng không dám gửi tin nhắn. Tần Mãn lái xe vào garage, trông thấy bên trong có thêm một chiếc xe, động tác của anh khựng lại. Sau đó anh mở cửa bước xuống, nhanh chóng đi vào trong nhà. Vừa đến phòng khách đã thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, anh mới ngửi đã biết không phải nhãn hiệu thuốc lá Kỷ Nhiên thích hút. Người anh nhớ thương suốt đêm ròng đang đứng trước cửa sổ sát đất, khẽ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn anh. Hai người đều không lên tiếng, Tần Mãn ngắm đủ mới nhấc bước đến bên cạnh cậu. “Sao em lại bắt đầu hút thuốc nữa rồi?” Thức trắng đêm, giọng nói của anh khàn đáng sợ. Kỷ Nhiên không đáp, cậu thu hồi tầm mắt, từ từ nhả ra một luồng khói. “Đêm qua em uống bao nhiêu?”. Tần Mãn hỏi. “Dạ dày có khó chịu không?” Kỷ Nhiên rít đến ngụm cuối, quay người đi tới bàn nước, dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn. Sau đó cậu cầm tài liệu bên cạnh ném về phía Tần Mãn, giấy tờ nặng nề đập lên quần áo của anh rồi rơi xuống đất. “Có giải thích gì không?”. Cuối cùng, Kỷ Nhiên cũng mở lời. Tần Mãn không nhìn thứ trên đất, anh hơi nhếch môi rồi mím lại, sau đó mới đáp: “Không có” Không có gì để giải thích, anh thật sự không phá sản và đúng là anh đã lừa cậu. Giải thích thế nào thì hai điều này cũng là sự thực, trước trái tim nóng bỏng mà Kỷ Nhiên trao tặng, những lí do dối trá kia chẳng bằng bùn đất. Dù Kỷ Nhiên đã chuẩn bị đầy đủ nhưng tim vẫn thắt lại. Cậu tính sai rồi. Canh bạc này vừa bắt đầu, cậu đã chẳng có bất cứ phần thắng nào. Chỉ là cậu đã quen với bóng tối, khung cửa sổ luôn ngước nhìn nhiều năm đột nhiên mở ra trước mắt, cậu vẫn không kìm nổi mà chạy về phía ánh sáng ấy. Điều nực cười nhất là… Rõ ràng Tần Mãn đã thừa nhận, nhưng tiếng “Cút” lần lữ mãi nơi khóe môi của cậu vẫn chẳng thể thốt lên thành tiếng. Chỉ cần nói, vậy thì hai người bọn họ hoàn toàn kết thúc. Kỷ Nhiên chợt nhận ra mình lún sâu hơn dự đoán. Đây là một tin dữ. “Xin lỗi, vốn dĩ anh định nói sớm cho em”. Dài dòng vô ích, Tần Mãn nhìn cậu, đáy mắt tràn ngập xót xa và mệt mỏi. Anh tiếp lời: “Nếu em cảm thấy anh đang đùa giỡn em, muốn chia tay, anh cũng đồng ý” Câu nói này chẳng khác nào cắt đứt tất cả đường lui của Kỷ Nhiên. Cậu không thể mở miệng níu kéo Tần Mãn, nếu như vậy, cậu thành cái gì? Anh muốn cậu biết khó mà lùi. Kỷ Nhiên dần dần tỉnh táo, cười khẩy. “Đương nhiên phải chia tay, không chia tay, tôi giữ anh lại đón Tết à?” Biểu cảm của họ rất khó coi, Tần Mãn đanh mặt, nụ cười trên khóe môi Kỷ Nhiên cũng chẳng hề vui vẻ. Rất lâu sau, Tần Mãn gật đầu. “Anh tôn trọng em” Tôn trọng cái con mẹ anh. Lúc ở trên giường bảo anh dừng lại, cũng đâu thấy anh tôn trọng tôi, bây giờ chia tay lại muốn nói đến cái này à? Kỷ Nhiên bị chọc giận, cậu giễu cợt. “Dù chia tay thì hợp đồng giữa chúng ta còn đó, anh vẫn phải làm trâu ngựa cho tôi…” “Anh đơn phương vi phạm hợp đồng”. Tần Mãn rất bình tĩnh, hầu kết hơi nhúc nhích, nói: “Dựa theo hợp đồng, anh sẽ trả tiền vi phạm gấp ba cho em” Kỷ Nhiên bỗng sực tỉnh. Phải rồi, Tần đại thiếu gia tài sản bạc triệu, sao có thể bị bản hợp đồng nho nhỏ này trói giữ. Cậu đột nhiên bật cười, vậy thì những tháng ngày này của họ là gì? Nhàn rỗi tẻ nhạt, tìm cậu đùa giỡn? Cậu kiềm chế xúc động xông lên đánh anh, gật đầu mỉm cười, nói: “Được, tôi sẽ gửi tài khoản cho anh” “Còn cái này…” Tần Mãn đưa tay, chạm vào chiếc nhẫn trên ngón giữa. Lồng ngực của Kỷ Nhiên giống như bị bánh xe nghiền qua nhiều lần, đau đến chết lặng. Cậu thấy Tần Mãn tháo chiếc nhẫn kia xuống, tay đàn ông mảnh khảnh đẹp mắt, Tần Mãn từng dùng bàn tay ấy vuốt ve gương mặt cậu, nắm lấy tay cậu, trao cho cậu khoái cảm vô hạn. Mỗi lần cảm nhận được chiếc nhẫn lạnh lẽo, cậu đều xúc động đến run rẩy. Mà bây giờ, chiếc nhẫn ấy bị tháo xuống một cách dễ dàng, thậm chí còn chẳng lưu lại dấu vết bên trên. Kỷ Nhiên dần tỉnh táo, mặt mũi vô cảm chạm vào chiếc nhẫn trên tay mình, chuẩn bị tháo ra. “… Cái này, anh không định trả cho em” Động tác của Kỷ Nhiên khựng lại. Tần Mãn nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đút vào túi quần. “Tiền hợp đồng sẽ được gửi vào tài khoản của em trong vòng ba ngày, anh sẽ không duy trì bất cứ quan hệ vật chất nào với em nữa”. Tần Mãn ngước mắt nhìn cậu. “Anh lừa em, đây là điều anh không thể phản bác, không nói sớm cho em cũng là lỗi của anh, anh nhận” “Nhưng nếu làm lại lần nữa, anh sẽ vẫn lừa em” Kỷ Nhiên: “…” Cái giống chó má gì thế này. “Anh sẽ vẫn nhận thẻ của em, vẫn bàn điều kiện, vẫn lên giường, vẫn yêu đương cùng em” Nói đến đây, Tần Mãn nở một nụ cười bất đắc dĩ với cậu. “… Người thầm thương nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mắt, nói muốn lên giường với em, ai có thể từ chối? Anh thì không” Kỷ Nhiên sững sờ, bị lời lẽ khó hiểu của anh khuấy đảo đến mức đầu óc choáng váng, cậu vô thức thốt lên: “Con mẹ nó ai nói muốn… với anh hả?” “Giống nhau” “…” “Chuyện này anh xử lí chưa chu đáo, em muốn chia tay, anh không có ý kiến khác”. Lần này, chưa đợi Kỷ Nhiên lên tiếng, Tần Mãn đã nói: “Chia tay xong, anh tiếp tục theo đuổi em” Kỷ Nhiên cau mày. “… Cái gì?” “Anh theo đuổi em từ đầu một lần nữa”. Tần Mãn lặp lại. “Không nhắc đến bao nuôi và hợp đồng, anh đường đường chính chính theo đuổi em, anh không muốn làm tình nhân của em, chỉ muốn yêu đương ngọt ngào, còn muốn cùng em duy trì mối quan hệ có thể ra nước ngoài kết hôn bất cứ lúc nào” Kỷ Nhiên choáng váng. Cậu nhếch môi, hồi lâu không thốt nên lời, sau một khoảng thời gian dài mới đáp: “Con mẹ nó, ai… Cho anh tự tin hả, thế gian này có nhiều đàn ông tốt như vậy, còn lâu bố mới thắt cổ trên gốc cây nhà anh” Nghe thấy Kỷ Nhiên mắng chửi lại khiến Tần Mãn thở phào, anh nở một nụ cười. “Không sao, để anh xem gốc cây nào dám cho em treo, anh cắt trụi cành lá của kẻ đó” Kỷ Nhiên: “Chỉ bằng anh…” “Đúng, chỉ bằng anh”. Tần Mãn ngắt lời cậu, khàn giọng đáp. “Kỷ Nhiên, nếu em thích anh, vậy thì hãy dính lấy anh cả đời, em muốn giày vò thế nào cũng được. Nếu em ghét anh thì cứ mắng anh, hành hạ anh, treo ở chỗ anh này, em đừng để anh thoải mái, cũng đừng đi tìm người khác”