Kẻ thủ hộ vũ trụ

Chương 340 : Vết Xước

Nam Tư Uyển mặt mũi đỏ bừng, roi đen trong tay định xuất thủ, Trần Quốc Hưng nhảy lùi về sau nói. “ Có gì chúng ta đóng cửa bảo nhau, đừng để người khác chê cười. ” “ Ta giết ngươi. ” Nam Tư Uyển cầm roi đuổi theo Trần Quốc Hưng, cảnh tượng này rất giống với hồi bé mẹ vác roi đuổi đánh! Đi sâu vào bên trong rừng cây lớn mọi người liền cẩn thận, nơi này đã là ngoại vi của Cổ Thụ Đầm Lầy, Trần Quốc Hưng lúc này trong tay là một con bọ cánh cứng, hắn một tay liền nhét thịt vào miệng con bọ vốn chỉ ăn cỏ này, nhồi nhét một lúc con bọ cánh cứng liền trợn mắt lăn quay trên tay Trần Quốc Hưng, hắn lúc này vẫn chăm chú quan sát phản ứng của con bọ nhỏ, sau một lúc khí vàng đi vào các thớ cơ thịt con bọ liền thay đổi về hình thái, mấy cái cẳng chân liền phình to ra, bộ dạng nhìn rất cơ bắp lực lưỡng, con bọ mở mắt rồi húc cái đầu vào ngón tay của Trần Quốc Hưng để tìm chỗ trốn, đây có lẽ chính là bản năng trỗi dậy, Trần Quốc Hưng bỏ con bọ nhỏ vào một cái lọ rồi treo bên hông tiếp tục quan sát. “ Đến nơi rồi. ” Ngộ Hạ đi đầu chỉ tay về phía trước nói, là môt cánh rừng lớn trơ trụi chỉ có thân cây khô héo, ở dưới mặt đất là những vũng nước đục ngàu thỉnh thoảng lại nổi lên bọt tăm, mặt đất thỉnh thoảng còn có gợn sóng phập phồng, nơi này chính là một đầm lầy với những thân cây chết, Trần Quốc Hưng bĩu môi vì kẻ nào lại đặt tên nơi này là Cổ Thụ Đầm Lầy, toàn cây mục héo cổ thụ ở nơi nào. Đi vào bên trong sâu thêm một đoạn, tất cả đều biến sắc, nguyên lực trong thân thể bị một loại lực lượng kì dị nào đó áp chế, không thể vận chuyển một cách bình thường được, điều này đối với tu sĩ rất nguy hiểm, sức mạnh hầu hết đến từ nguyên lực mà thành, nguyên lực bị áp chế bọn họ chỉ hơn người thường có một đoạn mà thôi. Trần Quốc Hưng cau mày thử cố vận chuyển nguyên lực nhưng vẫn bị trì trệ một cách chậm chạp, hắn liền thử vận chuyển Dương Lực, lông mày liền giãn ra Dương Lực ở nơi này cũng không có bị ảnh hưởng, xem ra kẻ bố trí nơi này chỉ nhằm vào tu sĩ, có Dương Lực vẫn hoạt động hắn coi như chẳng sợ bố con thằng nào ở nơi này, liền móc ra cho đám người mỗi người một khẩu AKA47 mà hắn đã độ, còn hắn móc ra Đại Bàng Đen vác trên vai nhìn ngầu không thể tả. “ Cái này gọi là thần khí aka47, gặp nguy hiểm hay đối tượng mà các ngươi muốn bắn liền bóp cò, ngắm thẳng cái mắt ngắm này này, biết chưa?” Tống Như Ngọc hướng về một thân cây mục gần đó ngắm ngắm rồi bóp cò. “ Pằng! pằng! pằng!. ” Cái thân cây nhanh chóng có chi chít lỗ ở bên trên, Trần Quốc Hưng hài lòng nói. “ Bắn vừa thôi tiểu muội, hết đạn bây giờ. ” Một băng đạn hắn chỉ trang bị cho sáu mươi viên đạn mà thôi, số lượng đạn mà hắn chế ra cũng không nhiều chỉ có hơn ngàn viên, bất quá hết đàn liền lấy đạn súng thường ra sử dụng, uy lực sẽ giảm một nửa nhưng ở nơi này xem như cũng đủ. “ Ha ha cái thần khí aka47 ở nơi này liền chính là bá khí, bị áp chế nguyên lực ta xem ai có thể tránh thoát. ” Ngô Hạ mân mê khẩu súng rồi ngắm ngắm như một đứa trẻ có đồ chơi mới liền mày mò tìm hiểu, sau đó sáu người tiếp tục đi sâu vào Cổ Thụ Đầm Lầy, thỉnh thoảng cũng bị lún sụt nhưng tất cả đều có thể vượt qua, lấy được không ít linh thảo, nơi này nguyên lực bị áp chế nhưng số lượng thiên địa linh khí lại hơn xa những chỗ khác, ít người đặt chân đến số lượng linh thảo tuổi thọ cùng phẩm cấp khá cao. “ Bẹp. ” Đội nhiên Nam Tư Uyển bị một cái súc tu nhớt nháp từ bên dưới mặt đất mền mỏng túm lấy kéo bám lấy cổ chân rồi kéo tụt xuống mặt đất, Nam Tư Uyển chỉ kịp kêu lên ngã ngào ra sau chân đã bị kéo đến đầu gối. “ Pằng. ” Họng súng Đại Bàng Đen nhả khói gym thẳng xuống mặt đất cắm chúng đầu một con vật mền mền có hai cái súc tu, giống như đỉa kết hợp với bạch thuộc vậy, Trần Quốc Hưng dùng Thiên Nhãn quét xuống bên dưới lông mày cau lại, nơi này cái con chết tiệt ghê tởm kia phải tính bằng trăm, đang không ngừng hướng về bên này bơi trong lớp bùn nhão. “ CMN mau chạy, ở dưới còn có đến mấy trăm con, ai không chạy kịp ta mặc xác. ” Trần Quốc Hưng la lên oai oái rồi vắt chân lên cổ mà chạy, thỉnh thoảng còn phải né chỗ bùn đất mỏng nếu không mà thụt xuống liền ăn hành ngập mồm, mấy người khác nghe Trần Quốc Hưng nói vậy cũng cuống cuồng chạy theo hắn, Nam Tư Uyển vì chân bị ngập dưới bùn đất liền chạy thụt lại phía sau. “ Pẹt! pẹt! pẹt!. ” Nam Tư Uyển hoa dung thất sắc, dưới chân cả hai bên đã có mấy cái súc tu nhớp nháp quấn lấy kéo về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng hối hận, nàng không nên đi theo đám người Trần Quốc Hưng tiến vào nơi này, nhìn những bóng lưng chạy phía trước nàng tự nhiên sinh hận với cái khuôn mặt bình thường kia, thân thể từ từ đổ xuống Nam Tư Uyển trong lòng đã mắng chửi mười tám đời tổ tông tên Tiêu Hạo kia. “ Này sắp chết đến nơi rồi có điều gì chăn trối ta sẽ giúp con thực hiện. ” Một giọng nói trầm ấm như tiên như bụt vang lên, đôi mắt của Nam Tư Uyển đã nhắm lại chờ bị cái thứ ghê tởm ở bên dưới cắn nuốt, nghe thấy giọng nói khóe miệng liền lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. “ Ta muốn giết chết cái tên Tiêu Hạo chết tiệt kia, băm hắn thành vạn mảnh ném cho cá ăn. ” “ Ách, thù hằn lớn với ta từ bao giờ thế?” Trần Quốc Hưng một tay đao sắc chém đứt mấy cái súc tu nhớp nháp. một tay ôm lấy eo Nam Tư Uyển thân thể cả hai bắn đi, hạ xuống một mô đất mà đám người Tống Như Ngọc đang đứng liền buông eo Nam Tư Uyển để nàng rơi bịch một cái, mông với đất thân mật. “ Từ bỏ sớm vậy, phần đạo tâm này cũng vẫn có vết xước. ” Những người khác mỗi người quay đi một hướng vẻ mặt có chút xấu hổ, tu sĩ vốn lạnh nhạt ích kỉ, lúc nguy hiểm tới sinh tử thì chỉ có thể lo cho bản thân mà thôi, còn sinh tử của người khác mấy người có thể quan tâm tới cơ chứ, nếu không có Trần Quốc Hưng quay lại cứu Nam Tư Uyển với một thân nguyên lực bị áp chế, bị cái thứ ở dưới đất kéo xuống tám phần là chết. Nam Tư Uyển mở mắt nhìn khuôn mặt bình thường không thể bình thường kia, trong lòng có một cố uất nghẹn, hai mắt từ từ đỏ hồng. “ CMN. ” Trần Quốc Hưng nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp kia vừa hận vừa chảy nước mắt nhìn hắn trong lòng liền có chút run lên, nữ nhân khóc liền có thể làm bất cứ nam nhân nào tan chảy, bất quá đối với hắn không có mấy ảnh hưởng, cười cười nói. “ Nước mắt cá xấu, hơi tí là khóc, cái bản mặt lạnh lùng của ngươi đâu rồi sao không chưng ra, đối mặt với nguy hiểm liền không biết đường mà phản ứng cơ ngơ ngơ ra, trong tay ngươi có kiếm có súng không biết đằng mà sử dụng, hazzz không hiểu ngươi làm sao tu luyện tới Kim Đan Kỳ. ” “ Ca ca. ” Tống Như Ngọc liền kéo tay Trần Quốc Hưng, hắn bĩu môi không tiếp tục để ý tới mà liếc mắt nhìn đám người còn lại với một ánh mắt lạnh nhạt khác thường, những người khác liền cúi đầu, Trần Quốc Hưng liền phất tay đi trước, Đổng Trác huých vai Ngô Hạ nói nhỏ. “ Ta thấy sợ hãi ánh mắt của Tiêu sư huynh nhìn tới, nó giống như lão sư đã dạy chữ cho ta khi còn ở phàm giới vậy. ” “ Ta cũng thế, bất quá ta cảm thấy Tiêu sư huynh đây là đang dạy dỗ chúng ta thì phải, cảm giác Tiêu sư huynh sâu không lường được, ta liền có quyết định sau này phải đi theo Tiêu sư huynh học tập. ” Ngô Hạ con mắt cơ linh thoáng động, tuy trong lòng ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng hắn thấy ánh mắt của Tiêu sư huynh liếc qua bản thân liền trần trụi, ánh mắt này giống hệt với ánh mắt của những lão quái vật mà Ngô Hạ đã từng có cơ hội được diện kiến, tuổi tác không sai biệt là mấy Ngô Hạ trong lòng tự nhủ bản thân còn chẳng bằng một góc của đối phương. Mị Linh Nhi cùng Tống Như Ngọc đều an ủi đỡ Nam Tư Uyển dậy, còn không ngừng nói xấu Trần Quốc Hưng, Nam Tư Uyển lúc này kí ức mơ hồ nhớ lại cảnh tượng cả gia phủ của mình bị cháy, phụ thân vẫn đứng hiên ngang chặn trước mặt mình, khuôn mặt có những vết máu khô đọng lại, vẫn mỉm cười nói với nàng. “ Đừng bỏ cuộc dù đối mặt với bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào, cố lên con gái của ta. ” Sau đó là một lưỡi kiếm đâm xuyên qua ngực phụ thân, máu đỏ nhỏ tong tỏng xuống mặt Nam Tư Uyển, lúc đó nàng chỉ biết khóc lóc nhìn thân thể phụ thân đổ gục ngay trước mặt, tâm hồn nhỏ bé ngay từ lúc đó đã chết lặng, bản thân nàng quá nhỏ bé không thể làm được điều gì cả, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam tử rút kiếm khỏi ngực phụ thân lúc đó Nam Tư Uyển đã sợ hãi liền nhắm mắt buông xuôi, nàng chẳng thể làm gì khác được khi kẻ thù quá cường đại, buông xuôi chờ chết nhưng một giọng nói ấm áp của một nữ tử vang lên. “ Tiểu hài tử, không sao rồi đi với ta rời xa chỗ đau thương này thôi. ” Từ lúc đó bản thân Nam Tư Uyển không ngừng cố gắng tu luyện, cứ nghĩ bản thân đã vượt ra khỏi cái nỗi sợ hãi năm đó nhưng không thể, nàng vẫn còn ám ảnh tâm lý, vẫn chưa thể vượt qua, vẫn chẳng hành động gì mà im lặng chờ chết, nhìn theo bóng lưng bình thường kia Nam Tư Uyển khẽ thì thào. “ Phụ thân. ”.