Kẻ Thù Bên Gối

Chương 140 : Anh là người đàn ông của em

Khi tình đến nồng nàn thì không kìm lòng nổi, tình cảm họ như ngọn lửa mãnh liệt được châm lên, Thân Đồ Dạ xoay người đặt Lăng Tuyết dưới thân, khi chuẩn bị tiến thêm một bước, anh không hành động ngay, mà nhìn vào Lăng Tuyết, giọng khàn khàn hỏi: – Lần này, em không định đẩy anh ra, hửm? – Anh muốn em đẩy anh ra à?- Lăng Tuyết cắn môi, ánh mắt mơ màng nhìn anh. – Đương nhiên không muốn…- Thân Đồ Dạ bắt lấy cằm Lăng Tuyết, đôi môi lạnh lẽo cô độc nhẹ nhàng tiếp xúc với cánh môi cô, nhưng không hôn mạnh, mà chỉ là lướt qua rồi thì thầm- Nhưng mà, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? – Em…- Tim Lăng Tuyết đập loạn xạ, nói thật, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí đến giờ phút này, cô vẫn cảm thấy sợ hãi lắm, nhưng so với lần trước, cô đã dần bắt đầu không còn quá bài xích nữa. – Vẫn chưa rồi- Thân Đồ Dạ nhướng mày, ngồi thẳng lên, trở về ghế của mình- Tốt thôi, ngủ đi! – Hả…- Lăng Tuyết ngẩn người, chẳng phải anh luôn muốn có được cô sao? Giờ cô không vùng vẫy không phản kháng, anh lại từ bỏ? – Trời sắp sáng rồi, nhưng vẫn có thể ngủ được một lúc… Thân Đồ Dạ hí mắt nhìn bầu trời đêm, trong giọng nói đã thấm mệt mỏi. Lăng Tuyết bị anh làm đến bất ổn, trong lòng không khỏi nghèn nghẹn, nhưng chuyện này, cô không thể chủ động được, coi như xong, đừng ấm đầu nữa. Đang nghĩ ngợi, Thân Đồ Dạ bỗng nhiên cầm lấy tay Lăng Tuyết, Lăng Tuyết quay qua nhìn anh, anh đã nhắm mắt, sắp ngủ, trong lúc mơ màng còn cảnh cáo cô: – Em không thoát được đâu, đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh! – Xấu xa!- Lăng Tuyết mắng thầm, muốn rút tay về, nhưng anh lại nắm rất chặt, cô không rút ra được, đành phải thỏa hiệp, để mặc anh nắm lấy tay cô, nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn anh. Anh lại ngủ rất say, đầu nghiêng về phía cô, mở mắt là có thể nhìn thấy cô. Còn cô, không biết tại sao, tuy rằng rất mệt, nhưng lại không ngủ được. Trong lòng có rất nhiều tâm sự, trong đầu còn có vô số suy nghĩ phức tạp, tư tưởng hỗn loạn này hợp thành một thể, khiến lòng cô rối như tơ vò… Thân Đồ Dạ đang quấn lấy cô phải không? Chẳng lẽ anh thích cô? Vậy anh và Cung Thiên Long phải làm sao? Còn có Hoắc Phi Vân, trăm phương nghìn kế muốn chia rẽ họ, chẳng phải vì muốn có được anh sao? Đúng rồi, còn có cả cô Nhan Nhược Hi kia nữa… Nghĩ nghĩ, bên môi Lăng Tuyết hiện lên nụ cười chua sót, hóa ra có nhiều phụ nữ vây quanh anh như vậy, không thống kê thì suýt quên mất. Nếu thực sự muốn ở bên anh, đại khái phải qua được ba cửa sáu ải rồi. Gió đêm ở vùng núi đặc biệt rét lạnh, Lăng Tuyết có áo vest của Thân Đồ Dạ còn đỡ, nhưng Thân Đồ Dạ chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi, có vẻ khá mỏng manh, ngay cả lòng bàn tay xưa nay luôn ấm áp của anh cũng dần trở nên lạnh lẽo. Lăng Tuyết lo rằng Thân Đồ Dạ sẽ bị cảm lạnh, cố gắng nhích sát lại gần anh, cô nghĩ hai người nằm sát vào nhau sẽ ấm hơn một chút, nhưng hình như cô đã đánh thức Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ vươn dài tay ra, thuận thế ôm cô vào lòng, cả hai rúc vào nhau thành một khối rắn chắc, rồi ngủ tiếp. Lăng Tuyết sững sờ nhìn anh, anh đây là thức nhưng vờ hồ đồ, hay là hành động bản năng trong lúc nửa mơ nửa tỉnh? Hoặc là nói, anh tưởng nhầm cô là ai? – Còn nhìn nữa anh sẽ ăn em luôn đó. Thân Đồ Dạ đột nhiên mở mắt nhìn Lăng Tuyết, trong mắt có lắm dục vọng ẩn nhẫn. – Anh đang ngủ mà?- Lăng Tuyết lấm lét nhìn anh. – Bị em đánh thức- Thân Đồ Dạ hôn lên trán Lăng Tuyết, kề sát vào vành tai cô, trêu chọc- Chẳng lẽ em muốn anh? Muốn thì cứ nói thẳng, anh có thể thỏa mãn em… – Anh… nói nhảm gì đó?- Lăng Tuyết đỏ mặt ngượng ngùng. – Ha ha…- Thân Đồ Dạ bật cười, ôm chặt cô hơn, nhắm mắt thì thầm- Vậy sẽ không lạnh nữa! – Nhưng lưng anh vẫn lạnh lắm- Lăng Tuyết kéo áo vest ra, đắp lên người cả hai- Vậy thì ổn rồi. – Em quan tâm anh- Thân Đồ Dạ tì trán anh vào trán cô- Còn nói em không thích anh… – Thân Đồ Dạ, em…- Lăng Tuyết đang định nói, Thân Đồ Dạ lại hôn cô, động tác vẫn rất dịu dàng, mang theo một loại trân trọng, nhưng anh không có thêm bất cứ động tác thâm nhập nào, rất nhanh thả môi cô ra, để đầu cô tựa vào ngực mình, khẽ nói- Ngủ đi! Thức dậy là có thể xem mặt trời mọc rồi. – Ừm!- Lăng Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, lồng ngực anh ấm áp rắn chắn, khiến cô cảm nhận được sự an toàn chưa từng có, mặt cô dán vào ngực anh, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập của anh. Chỉ chốc lát sau, cô ngủ thiếp đi! Thân Đồ Dạ ôm ghì lấy Lăng Tuyết, nheo mắt nhìn ra phía chân trời đằng xa, chờ đợi ánh rạng đông buổi bình minh! Lăng Tuyết ngủ rất say, cô rúc vào lòng Thân Đồ Dạ không nhúc nhích, không nỡ buông ra. Thân Đồ Dạ tận hưởng thứ cảm giác được người khác dựa dẫm này, thỉnh thoảng lưu luyến hôn lên môi cô, lên tóc cô, nhủ thầm, Lăng Tuyết, Lăng Tuyết, em là của anh, của anh!!! Thời gian trôi qua thật nhanh, Thân Đồ Dạ chỉ nhắm mắt thiếp đi một chút, phía chân trời đã hừng lên ánh đỏ, anh dụi mắt, nhìn mặt trời dần lên cao từ đó, cũng không nỡ đánh thức Lăng Tuyết đang ngủ vùi trong lòng anh, để cô tiếp tục ngủ say đi, nếu có thể, anh thật hy vọng thời gian ngừng lại, anh chỉ cần ôm cô thế này, vĩnh viễn cũng được! Lăng Tuyết đang ngủ rất sâu, bỗng nhiên, dưới chân núi truyền đến tiếng xe, cô bừng tỉnh, mơ màng hỏi: – Ai đến vậy? Thân Đồ Dạ nhướng mày, dời mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, một chiếc Aston Martin đang tới, trong xe đúng là hai trợ thủ đắc lực của anh. Mặt Thân Đồ Dạ xụ xuống, mắng: – Hai cái tên không cảm nổi này! – Là Cố Huy và Lôi Quân à?- Lăng Tuyết dụi mắt. – Ừ- Thân Đồ Dạ đắp áo lên người Lăng Tuyết, chỉnh lại ghế ngồi. Cố Huy xuống xe, đứng ở rất xa, thận trọng hỏi: – Chủ nhân, xin lỗi, có phải em quấy rầy anh không? – Nói thừa!- Thân Đồ Dạ mắng- Chuyện gì? – À…- Cố Huy nhìn thoáng qua trong xe, muốn nói lại thôi. – Có chuyện gì cứ nói đi- Thân Đồ Dạ ra lệnh. – Vâng- Cố Huy đáp- Anh Trác tìm anh có việc gấp, lại không thấy anh về, bọn em lo anh gặp chuyện, cho nên mới… – Mang điện thoại đến đây- Thân Đồ Dạ thò tay ra khỏi kính xe. Cố Huy vội vàng chạy đến đưa điện thoại cho anh: – Đây, chủ nhân. Thân Đồ Dạ nhận lấy, có hai cuộc gọi nhỡ, đều do Trác Việt gọi đến. Quả nhiên là chuyện gấp, Trác Việt gọi điện chưa từng gọi lại lần thứ hai, hôm nay là ngoại lệ, chứng tỏ sự việc rất cấp bách. Thân Đồ Dạ lập tức gọi điện lại cho Trác Việt, rất nhanh, điện thoại được kết nối, giọng Trác Việt truyền đến: – Dạ! – Chuyện gì gấp vậy?- Thân Đồ Dạ hỏi. – Hàn Vũ Thần sắp gọi sập điện thoại của tôi rồi- Bên kia Trác Việt đùa giỡn nói- Anh dùng thân phận của tôi mang khách mời thần bí của người ta đi, còn hại người ta bị thương, tổn thất nặng nề, vậy còn không nói! – Ai bảo hắn chọc tôi?- Thân Đồ Dạ lạnh lùng nói- Anh gọi cho tôi chỉ để nói chuyện này? – Không thì sao?- Trác Việt giận dữ nói- Nếu anh không dùng thân phận của tôi, tôi mặc kệ anh làm xằng làm bậy! Cho dù thế nào, tôi cũng là người nợ ân tình của Hàn Vũ Thần, nợ còn chưa trả, còn gây phiền phức cho cậu ta, làm vậy không hay lắm. – Được rồi, tôi biết phải xử lý thế nào- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói- Cúp nhé! – Còn một chuyện nữa- Trác Việt bổ sung- Người lần trước anh nhờ tôi điều tra, đã có chút manh mối… – Chuyện này nói sau- Thân Đồ Dạ liếc nhìn Lăng Tuyết, nói sang chuyện khác- Tối nay tôi đến tìm anh! – OK!- Trác Việt đáp rồi cúp máy. – Anh Trác là ai?- Lăng Tuyết tò mò hỏi- Là Trác Phong à? – Em rất hứng thú với người tên Trác Phong nhỉ?- Thân Đồ Dạ nhìn cô bằng nửa con mắt- Hay là fan của anh ta! – Xem ra em đoán đúng rồi- Tâm tình Lăng Tuyết kích động- Người vừa rồi nói điện thoại với anh là Trác Phong à? Anh thân với anh ấy lắm à? Tại sao anh lại giả thành anh ấy đến tham gia buổi diễn của Hàn Vũ Thần! Còn chơi ghita bass hay như vậy nữa! – Em hỏi dồn dập như thế, anh biết phải trả lời câu nào trước?- Thân Đồ Dạ ném điện thoại cho Cố Huy, quay đầu nhìn cô- Nhưng mà mấy câu hỏi này của em hoàn toàn là vô nghĩa! Anh giả Trác Phong tham gia biểu diễn, còn không phải là vì em? – Vì em?- Lăng Tuyết kinh ngạc mở to mắt- Không thể nào!!! Thân Đồ Dạ lười nói nhiều với cô, đẩy cửa bước xuống xe: – Xe này hết xăng, xe kia thì bị trục trặc, hai cậu xử lý đi! – Vâng, chủ nhân- Lôi Quân mở cửa xe, Thân Đồ Dạ lập tức lên xe. – Đợi em đã!- Lăng Tuyết vội vàng lên xe theo. Lôi Quân lái xe đi, Cố Huy gọi điện kêu người đến xử lý hai chiếc xe. Lăng Tuyết vẫn mặc áo vest của Thân Đồ Dạ, nhìn anh: – Ừm, anh có thể đưa em về nhà trước không? Cả đêm em không về, họ sẽ lo lắng. – Họ là ai?- Thân Đồ Dạ nhướng mày. – Thì anh em của em- Lăng Tuyết thuận miệng nói- Lăng Ngạo ở bệnh viện nên có thể không biết, nhưng Hàn Bắc Hàn Giai, cả Mao Mao và Đậu Đậu nữa, mọi người sẽ lo lắng lắm, đúng rồi, còn cả Hàn Vũ Thần nữa! – Bạn em nhiều ghê nhỉ- Giọng Thân Đồ Dạ rất lạnh- Hàn Vũ Thần cũng được xem là anh em của em? – Đương nhiên, sau này bọn em phải cùng nhau tung hoành giới âm nhạc mà- Lăng Tuyết nhớ đến Hàn Vũ Thần vẫn thấy lo lắng- Không biết chuyện tối qua thế nào, Hàn Vũ Thần đang nhảy trên sân khấu, có khi nào bị thương không? – Em còn rất quan tâm hắn nhỉ- Thân Đồ Dạ nhướng mày. – Tất cả mọi người đều là bạn, quan tâm lẫn nhau chẳng phải rất bình thường à?- Lăng Tuyết lườm anh. – Còn anh thì sao?- Thân Đồ Dạ đột nhiên hỏi vậy- Anh cũng là bạn của em? Hay là kẻ địch? – Anh là…- Lăng Tuyết nhất thời nghẹn lời, lại không nghĩ ra được dùng từ nào để hình dung anh. – Để anh nói em nghe vậy!- Thân Đồ Dạ vơ mạnh gáy của Lăng Tuyết, kéo cô lại gần, buộc cô nhìn vào mắt anh, ngang ngược tuyên bố- Anh là người đàn ông của em! Là người duy nhất trên đời này có được con người em!!! Ngoại trừ anh ra, nếu có ai dám động vào một sợi tóc của em, thì chỉ có đường chết!!!