Kẻ Thù Bên Gối
Chương 137 : Lên hay không?
Thân Đồ Dạ lái xe đi trước, xe sắp chạy đến chân núi, vẫn không thấy
Lăng Tuyết theo tới, anh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, trong phạm vi tầm mắt cũng không thấy bóng xe Bugatti đâu.
Cô gái kia bị sao nữa?
Cô ấy không định xuống núi à?
Đỉnh núi tối thui, gió lạnh vù vù, một mình cô ở lại trên đó làm gì?
Chẳng lẽ vì để tránh anh, thà một mình ở lại đỉnh núi chờ anh đi khỏi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thân Đồ Dạ lại hừng hực lửa giận, cô gái này ba lần bốn lượt gạt anh, xỏ lá, lòng dạ xấu xa như vậy, anh cần gì phải lo cho cô?
Mang theo một bụng phẫn nộ, Thân Đồ Dạ tiếp tục lái xe đi.
***
Lăng Tuyết khởi động lại thật lâu, xe vẫn không nổ máy.
Lúc này cô nghĩ tới Lăng Ngạo, nếu có anh ở đây thì tốt rồi, anh ấy sửa xe rất giỏi.
Nhưng hiện tại nghĩ đến chuyện này có chút không thực tế, Thân Đồ Dạ đi rồi, bỏ lại cô một mình ở đây, phải làm sao?
Chẳng lẽ cô thực sự phải qua đêm ở đỉnh núi này ư?
Cho dù ở trong xe đợi đến hừng đông cũng vô ích, cô không có điện thoại, liên lạc được với ai?
Cho dù đi bộ xuống núi, núi này cũng vắng vẻ, còn phải vượt qua ngọn núi đầu tiên, xuống đến nơi đi bộ hơn ba mươi cây số nữa mới có người…
Vượt qua hai ngọn núi này, có lẽ đến khuya ngày mai, với điều kiện là hết thảy đều thuận lợi mới được.
Nói cách khác, đi cả ngày đường cũng không nhất định sẽ gặp được người.
Trời ạ, ngẫm lại thật đáng sợ.
Lăng Tuyết khóc không ra nước mắt, trong lòng càng thêm hoang mang, trời càng về khuya, gió càng lạnh, tiếng gió hú bên tai tựa như ma quỷ đang rít gào, khiến Lăng Tuyết sởn cả gai ốc.
Không được, không thể tiếp tục như vậy.
Phải nghĩ cách kêu cứu mới được.
Lăng Tuyết trở vào xe sờ soạng xung quanh, nghĩ trong xe Thân Đồ Dạ có khi nào lắp thiết bị liên lạc đặc biệt gì không, nhưng tìm kiếm một hồi phát hiện đây là chiếc xe mới toanh, không có bất cứ thiết bị nào trong xe cả.
Cô sắp khóc.
Làm sao đây?
Lăng Tuyết chán nản, trong lúc vô ý đấm mạnh vào vô lăng.
Xe đột nhiên phát ra tiếng còi tin tin, vang vọng vô tận trên đỉnh núi trống trải, có vẻ đột ngột và kỳ dị, tiếng còi không ngừng vang vọng, nhưng bởi vì vậy đã khiến hai mắt Lăng Tuyết sáng ngời, đúng rồi, cô dùng cách này để cầu cứu Thân Đồ Dạ, hiện tại chắc anh chưa đi xa, nghe tiếng còi tín hiệu nhất định sẽ quay lại cứu cô.
Lăng Tuyết tiếp tục nhấn còi, đồng thời không ngừng bật tắt đèn xe, phát tín hiệu cho Thân Đồ Dạ.
Xe Thân Đồ Dạ đã chạy đến giữa sườn núi của ngọn núi đầu tiên, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến tiếng còi xe, anh quay đầu nhìn về phía ngọn núi thứ hai, nơi đó có ánh đèn lờ mờ nhấp nháy, yếu ớt xa xôi tựa ngôi sao trên bầu trời, nhưng anh vẫn nhìn thấy.
Là Lăng Tuyết!
Cô đang cầu cứu anh!
Cô gái này gặp chuyện gì rồi chăng?
Chẳng lẽ gặp phải thú dữ rồi?
Nghĩ đến đây, tim Thân Đồ Dạ như bị ai đó bóp nghẹt, quay đầu xe không chút do dự!
Đường hẹp, tốc độ xe rất nhanh, trước khi quay đầu theo lý thuyết anh phải giảm tốc độ đã, nhưng Thân Đồ Dạ lòng nóng như lửa đốt, trực tiếp đánh tay lái, lúc này bánh xe sau trượt đến mép núi, suýt nữa rơi xuống.
Chỉ là với kỹ thuật lái xe cực giỏi của Thân Đồ Dạ đã khống chế được tốc độ, an toàn quay đầu, lao nhanh về hướng đỉnh núi chỗ Lăng Tuyết!!!
***
Lăng Tuyết nhấn còi hơn mười phút, tay sắp tê rần, cuối cùng cũng dừng lại.
Thôi thì cứ nghe theo ý trời vậy!
Nếu Thân Đồ Dạ có lòng nhất định đã nhận được tín hiệu cầu cứu của cô, nếu thực sự có tình cảm với cô sẽ quay lại cứu cô, nếu anh không quay lại, chứng tỏ anh hoàn toàn không thích cô như lời anh nói!
Dù cho cô có nhấn còi tới sáng thì cũng chẳng có tác dụng.
Tội tình gì chứ.
Lăng Tuyết thở dài, mệt mỏi dựa vào ghế, ngửa đầu ngắm sao trời, đẹp thật, đáng tiếc cô không có tâm trạng thưởng thức, bầu trời đêm đẹp đẽ như vậy nên ngắm cùng người mình thích mới đúng.
Đáng tiếc…
Trong đầu cô bất giác hiện lên bóng hình của Thân Đồ Dạ.
Sao lại nghĩ đến anh ta?
Không nên chứ, tên khốn nào đã vứt cô lại một mình ở đây, một chút lòng trách nhiệm cũng không có.
Đáng ghét muốn chết!
Đang miên man suy nghĩ, Lăng Tuyết bỗng nghe thấy dưới chân núi truyền đến tiếng động cơ xe, cô giật mình, cuống quít xuống xe nhìn thử, nơi này nhiều khúc cua, cô không nhìn thấy tình hình bên dưới, chỉ là núi rừng tĩnh mịch trống trải, chỉ một tiếng vang nhỏ cũng có dư âm rất lâu, cho nên cô mới có thể nghe thấy tiếng xe.
Chắc là Thân Đồ Dạ, nhất định là anh, ngoại trừ anh ra thì còn ai vào đây nữa?
Anh ấy quay lại đón mình!
Nghĩ vậy, tâm trạng Lăng Tuyết liền kích động và hứng khởi, thậm chí còn bật cười thành tiếng, không biết tại sao lại vui như vậy.
Chỉ là nghĩ lại, ngộ nhỡ anh lên đây rồi làm gì cô thì sao?
Nếu anh ngang ngược đòi hỏi, cô chịu hay không chịu đây?
Tâm trạng Lăng Tuyết nhất thời ỉu xìu, trong lòng loạn lên, thậm chí có chút bất an…
Tiếng xe ngày càng gần, lòng Lăng Tuyết ngày càng hoảng, quay đầu nhìn dưới chân núi, thậm chí đã có thể nhìn thấy đèn xe, anh sắp lên đến đây, cô nên làm gì?
Không biết tại sao, trong đầu Lăng Tuyết đột nhiên nảy ra ý tưởng bạo dạn, sau đó chạy đến núp phía sau lùm cây.
Khoảng vài ba phút sau, Thân Đồ Dạ đã lái chiếc Pagani chạy đến, tựa như một thanh kiếm lợi hại bay đến, mang theo khí thế điên cuồng khiếp người!!!
Lăng Tuyết nấp ở sau lùm cây nhìn lén Pagani, tim cô đập loạn xạ.
Xe dừng lại, Thân Đồ Dạ không vội xuống xe, mà ngồi im đó, hình như đang quan sát tình hình.
Lăng Tuyết cắn môi dưới, hoang mang nghĩ, anh định làm gì? Chẳng lẽ đang giả vờ thận trọng? Sợ cô nghĩ anh phóng đến để cứu cô, cảm thấy mất mặt, cho nên vẫn cứ ngồi đó?
Hay là…
Rốt cuộc, Thân Đồ Dạ cũng xuống xe, trong tay cầm theo khẩu súng, tinh thần cảnh giác cao độ, chậm rãi tiếp cận Bugatti.
Lăng Tuyết trợn tròn mắt, người này sao lại cầm súng? Hay anh ấy cho rằng mình…
– Lăng Tuyết!- Thân Đồ Dạ giật mạnh cửa xe Bugatti ra, không thấy cô, mày anh nhíu chặt, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn vào lùm cây Lăng
Tuyết đang núp, đằng đằng sát khí quát lớn- Ra đây!
– Đừng đừng đừng…
– Đoàng!
– Á…
Tiếng súng hòa với tiếng hét hoảng sợ đâm thủng bầu trời đêm.
Thân Đồ Dạ phóng đến, thấy Lăng Tuyết ngồi xụi lơ trên cỏ, sợ đến mức toàn thân run rẩy, không khỏi cười lạnh:
– Chơi vui không?
– Làm em sợ muốn chết, hu hu hu…
Lăng Tuyết thực sự sợ hãi, viên đạn kia bắn vào tảng đá sát bên cạnh cô, làm tia lửa văng tung tóe, khoảnh khắc đó, cái chết chỉ cách cô khoảng 0.01 mét!
Nhưng cô vẫn tránh được một kiếp!
– Đừng run nữa, em vẫn chưa chết đâu!- Thân Đồ Dạ cất súng vào, kéo
Lăng Tuyết dậy- Nếu tôi sơ sẩy một chút thôi, em chết chắc rồi!
Lăng Tuyết thở hổn hển, một hồi lâu mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh, bực bội hỏi:
– Anh điên à, nơi này chỉ có em và anh, anh lấy súng ra làm gì? Nổ súng làm gì?
– Chỉ có hai người chúng ta, em trốn làm gì?- Thân Đồ Dạ bắt cằm cô hỏi lại- Lại chơi mèo vờn chuột với tôi à?
– Em…- Lăng Tuyết nhất thời nghẹn họng, cô không thể nói vì nhất thời nông nổi, sợ anh lại “thả dê” cô, cho nên trốn trước xem tình hình rồi tính.
– Tín hiệu cầu cứu vừa rồi là em phát à?- Thân Đồ Dạ cười lạnh- Tôi đã chạy đến sườn núi đầu tiên rồi, là em dẫn dụ tôi quay lại, lần nào cũng là em thả thính tôi trước, sau đó lại tỏ vẻ thanh cao, đưa đưa đẩy đẩy, em không thấy phiền à?
– Ai thả thính anh chứ?- Lăng Tuyết bực bội phản bác- Xe em không khởi động được, em hết cách mới phải cầu cứu anh thôi.
– Vậy à?- Thân Đồ Dạ quay đầu lại xem, Bugatti đổ bên cạnh vách núi, đèn xe sáng, nửa thân xe bên trái bị trầy xước nghiêm trọng, lớp sơn đều tróc ra hết, còn có hơi biến dạng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến động cơ xe mà?
– Anh biết sửa xe không?- Lăng Tuyết hỏi- Mau xem thử giúp em, sửa được là em có thể xuống núi rồi.
– Không biết- Thân Đồ Dạ lạnh lùng đáp, xoay người định đi.
– Chờ em đã- Lăng Tuyết vội vàng đi theo anh- Cho em xuống núi cùng với, nói Lôi Quân ngày mai cho người đến kéo xe về là xong.
– Đến lúc đó em tự sắp xếp đi.
Thân Đồ Dạ hoàn toàn không để ý đến cô, trực tiếp mở cửa ngồi vào xe, Lăng Tuyết muốn lên cùng, anh lại đóng cửa xe, không cho cô lên, còn
“phóng khoáng” nói tạm biệt với cô, vẫy tay, khởi động xe chuẩn bị lái đi.
– Này!- Lăng Tuyết luống cuống, vội vàng cầm tay nắm cửa không buông- Đưa em xuống núi, đưa em xuống núi!!!
– Bây giờ em đang xin tôi đấy à?
Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô, mày nhếch lên thành độ cong ngạo nghễ, giẫm phanh, đợi biểu hiện của cô.
– Em…
– Khỏi xin xỏ- Thân Đồ Dạ không cho cô cơ hội- Thả tay ra!
– Đừng đừng đừng, cứ cho là em xin anh đi, em xin anh đó- Lăng Tuyết vội vàng nói- Thân Đồ Dạ, anh cho em lên xe trước đã!
– Lên xe tôi rất nguy hiểm đấy- Thân Đồ Dạ cố tình khiêu khích cô-
Nói không chừng tôi lại nổi thú tính, làm chuyện vô sỉ gì đó với em…
– Anh bị t*ng trùng lên não à?- Lăng Tuyết tức tối mắng to- Sao lần nào cũng nghĩ ba cái chuyện này?
– Ừ!- Thân Đồ Dạ không thèm đếm xỉa đến cô, lập tức nhấn nút, kính xe từ từ đóng lại.
– Á!- Lăng Tuyết vô thức buông tay ra.
Thân Đồ Dạ khởi động xe, quay đầu xe lái đi.
– Đừng mà, Thân Đồ Dạ…
Lăng Tuyết chạy theo sau, đuổi được mấy trăm mét, không ngờ lại vấp té, bực bội rống lên.
– Thân Đồ Dạ, anh là tên khốn, tên khốn!!!
Thân Đồ Dạ dừng xe lại, cô gái này đúng là, lần nào cũng đối đầu với anh, đấu đến cuối cùng luôn là bản thân tổn hại, miệng vừa thối vừa cứng, còn không chịu thua, bị thương đáng đời!
Tuy nghĩ vậy, nhưng Thân Đồ Dạ vẫn quay xe lại, đỗ bên cạnh Lăng Tuyết, mở cửa xe ra:
– Lên xe!
– Không lên!- Lăng Tuyết lại giở chứng bướng bỉnh- Anh cút đi, tôi không thèm xin anh nữa.
– Lăng Tuyết, em thực sự muốn đối đầu với tôi đúng không?- Thân Đồ Dạ nheo mắt nguy hiểm- Tôi cho em cơ hội cuối cùng, lên hay không???
– Anh bị điếc à?- Lăng Tuyết phẫn nộ trừng mắt lên, gằn giọng đáp- Không, lên!!!
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
36 chương
63 chương
130 chương
64 chương
100 chương
83 chương