Kẻ Thù Bên Gối

Chương 126 : Nhân vật thần bí

Hàn Vũ Thần phát hiện sắc mặt Lăng Tuyết rất kém, vội vàng hỏi: – Có phải khó chịu lắm không? – Không sao- Lăng Tuyết đáp- Bị cảm cúm, trúng gió khó chịu, anh đóng mui xe lại giúp đi. – Ừ- Hàn Vũ Thần lập tức nhấn nút đóng mui xe lại. – Bây giờ bên New York là ba giờ sáng đấy, ở bên cạnh cậu lại có phụ nữ à?- Bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc của Trác Phong- Diễm phúc quá đấy, thằng nhóc này! – Anh nói bậy gì vậy. Hàn Vũ Thần có chút ngượng ngùng, vừa rồi đang nói chuyện điện thoại với Trác Phong, đột nhiên phát hiện hình như Lăng Tuyết khó chịu lắm, lập tức hỏi han tình hình, xem nhẹ cuộc trò chuyện còn đang dang dở, đôi khi, tin đồn xấu chính là bị truyền ra như vậy. – Được rồi, máy bay sắp cất cánh, ngày mai gặp mặt nói chuyện sau nhé- Trác Phong nói. – Anh cho em số hiệu chuyến bay đi, em ra đón- Hàn Vũ Thần vội nói- Nhân vật lớn như anh, em làm sao dám khinh suất được. – Không cần, ngày mai tôi đến New York rồi phải đi thương lượng công việc trước, đến tối sẽ tìm cậu. – Cần em làm gì không? – Đừng nói nhiều là được, bái bai! – Ha ha, bái bai! Cúp máy, Hàn Vũ Thần nói với Lăng Tuyết: – Cô xem, tôi nói có thể giải quyết vấn đề rồi mà. – Anh mời ai đến hỗ trợ vậy?- Lăng Tuyết tò mò hỏi. – Anh Trác Phong- Hàn Vũ Thần đắc ý nói. – Thật hả?- Lăng Tuyết rất ngạc nhiên- Trác Phong là nhân vật truyền kỳ trong giới nhạc rock đó, không chỉ hát hay, chơi nhạc cụ giỏi, còn rất thần bí nữa, người bình thường không mời được anh ấy đâu. – Đúng vậy- Hàn Vũ Thần cười nói- Tôi chỉ ôm tâm lý cầu may gọi điện cho anh ấy, không ngờ anh ấy thật sự đồng ý! – Anh ấy là thần tượng của tôi đó, lúc trước chính vì xem buổi biểu diễn của anh ấy, tôi mới đi học nhạc, dấn thân vào con đường này- Lăng Tuyết có chút vui sướng. – Vậy có phải cô quen biết anh ấy không? Lúc trước… Hàn Vũ Thần nói được một nửa thì dừng, hình như có bí mật gì đó không thể tiết lộ, vừa rồi suýt nữa lỡ lời. – Lúc trước cái gì?- Lăng Tuyết tò mò hỏi. – Lúc trước cô xem anh ấy biểu diễn ở đâu?- Hàn Vũ Thần nói sang chuyện khác- Anh ấy hiếm khi biểu diễn công khai lắm, liveshow cũng tổ chức có vài lần. – Thì ở thành phố Hải đó, anh ấy làm liveshow từ thiện để kêu gọi tiền cứu trợ- Lăng Tuyết nhớ lại trước kia- Cách đây khoảng bảy tám năm gì đó, khi đó tôi và Lăng Ngạo thay mặt cô nhi viện đến nhận quyên tặng, tiền biểu diễn anh ấy kiếm được toàn bộ quyên tặng đi, có khoảng hàng trăm trại trẻ mồ côi như thế, chúng tôi đều đến, còn được xem biểu diễn miễn phí. – Thật hiếm có- Hàn Vũ Thần bùi ngùi- Trác Phong là nhân vật rất giỏi, nghe nói ca sĩ nhạc rock chỉ là nghề phụ của anh ấy thôi, bản thân anh ấy có gia sản khổng lồ, nhưng mà con người lại rất thần bí, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm. – Giao tình của hai người sâu đậm lắm à?- Lăng Tuyết hỏi. – Xem như có chút sâu xa- Hàn Vũ Thần nhớ lại- Trong một dịp tình cờ, tôi giúp anh ấy chút chuyện, anh ấy nói nợ tôi một lần, đợi đến lúc tôi cần, chỉ cần gọi điện cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không chối từ. – Chứng minh anh ấy là người có ơn phải trả- Lăng Tuyết tưởng tượng đến rất nhanh có thể gặp được thần tượng, trong lòng có chút kích động. – Thực sự chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể gì, nhân vật lớn như anh ấy, chỉ là không thích nợ người khác mà thôi- Hàn Vũ Thần mỉm cười nhìn Lăng Tuyết- Cô khá hơn chút nào chưa? Nếu mệt thì ngủ một chút đi. – Ừ, có hơi mệt- Lăng Tuyết day trán- Tôi ngủ chút, sắp đến nơi thì gọi tôi. – Ừ. *** Trên chuyên cơ từ thành phố Hải đến New York, Trác Phong, cũng chính là Trác Việt, nhìn gương mặt đen xì của Thân Đồ Dạ, không khỏi buồn cười: – Xem ra cậu thực sự có tình cảm với cô gái này rồi, khua chiêng gióng trống mua hạng mục công trình này thì thôi đi, còn đích thân chạy đến Mỹ tìm cô ấy, hiện tại biết nửa đêm nửa hôm cô ấy còn ở cạnh người đàn ông khác, ánh mắt này của cậu thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. – Cô gái này quá đáng ghét- Thân Đồ Dạ tức giận đến nghiến răng- Bây giờ là mấy giờ? Lại ở cạnh đàn ông. – Có lẽ chỉ vì công việc- Trác Việt cười cười, khuyên nhủ- Buổi biểu diễn của Hàn Vũ Thần là vào ngày mốt, thông thường, hai hôm nay sẽ điên cuồng tập luyện, họ tập muộn thế này, cậu ta thể hiện một chút phong độ quý ông đưa đồng nghiệp về nhà, cũng không phải chuyện gì to tát. Thân Đồ Dạ không nói tiếp vấn đề này nữa, lảng sang chuyện khác: – Đúng rồi, lần này vất vả cho anh rồi! – Khách sáo với tôi làm gì- Trác Việt đang uống trà- Tôi vốn dĩ nợ ân tình của Hàn Vũ Thần, bây giờ trả lại cho cậu ta tôi. Cậu biết mà, tôi không thích nợ ai. Chẳng qua lúc cậu ta gọi đến đúng lúc cậu có ở đó, hơn nữa đúng lúc nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu ta, lại đúng lúc cho tôi đi cùng thôi mà. – Nào có nhiều cái đúng lúc như vậy- Thân Đồ Dạ cười lạnh- Con người một khi quan tâm đến chuyện nào đó, sẽ kéo theo rất nhiều chuyện liên quan xuất hiện. – Cậu nói phải- Trác Việt gật đầu- Mọi việc đều có duyên cớ, lúc trước cậu đi cùng Lăng Tuyết cứu con chó đó, để ý thấy cuộc sống khó khăn của bạn cô ấy- Hàn Bắc, nhờ tôi âm thầm tìm cơ hội cho cậu ta, vì thế tôi mới nhờ người quen giới thiệu cậu ta và Đoạn Ngũ đến công ty con của tập đoàn Thiên Ngu tại Hàn Quốc phỏng vấn, lại thông báo Hàn Vũ Thần đặc biệt chú ý đến họ, cho nên bây giờ, họ mới có cơ hội đi theo Hàn Vũ Thần dấn thân vào giới giải trí, còn Lăng Tuyết cũng vì vậy mà gặp gỡ Hàn Vũ Thần! – Khi đó tôi vẫn chưa biết thân phận thật sự của cô ấy- Thân Đồ Dạ cười nhạt- Chỉ cảm thấy Hàn Bắc kia là bạn cô ấy, ngay cả số tiền vài trăm tệ mua lại con chó cũng không có, lại không thể bảo vệ em gái, cho nên mới nhờ anh chút việc mà. – Cậu âm thầm làm những chuyện này cho cô ấy, lại không để cô ấy biết, nhưng nếu vì thế mà cô ấy và Hàn Vũ Thần đến với nhau, e rằng cậu phải…khà khà… khà khà… Trác Việt cười gian, bởi vì sắc mặt của Thân Đồ Dạ đã rất khó coi. – Cô gái này nợ tôi còn chưa trả hết, tôi sẽ không để cô ấy chui vào lòng tên đàn ông khác đâu- Thân Đồ Dạ híp mắt nguy hiểm- Buổi tập ngày mai anh khỏi đi, hôm biểu diễn… cũng không cần đến. – Hả?- Trác Việt khó hiểu nhìn anh- Cậu định làm gì? Trác Việt rất hiểu Thân Đồ Dạ, anh là người trọng chữ tín, không biết giở trò thất tín để đối phó người khác. – Nhiều năm rồi không chạm vào ghita bass, đột nhiên rất muốn chơi. Thân Đồ Dạ nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn kim cương đen trên ngón út, đuôi mắt giương lên đường cong kiêu ngạo. – Khà khà!- Trác Việt kinh hỉ bật cười- Cậu là muốn… Ha ha, được được, chơi được mà! – Lăng Tuyết, em chờ đó cho tôi!!!- Thân Đồ Dạ lầm bầm- Rất nhanh thôi, em sẽ sống những ngày tốt đẹp!!! *** Hắt xì, hắt xì… Lăng Tuyết hắt hơi hai cái, nhận thấy có một loại dự cảm xấu. – Cô bị cảm rất nghiêm trọng đó- Hàn Vũ Thần nhíu mày nhìn cô- Sáng mai tôi đưa Pete đến khám cho cô, giờ cô về nhà uống thuốc rồi đi ngủ đi, đúng rồi, trước khi uống thuốc phải ăn gì đó, không thể để bụng rỗng. – Biết rồi- Lăng Tuyết nhìn ra bên ngoài- Đến rồi, anh tấp xe vào ven đường đi, để tôi tự đi lên. – Không được, khuya lắm rồi, một mình cô lên đó, tôi làm sao yên tâm?- Hàn Vũ Thần dỗ xe dưới chung cư, đi qua mở cửa xe cho Lăng Tuyết, sau đó đỡ cô xuống xe- Cô đừng lộn xộn, để tôi dìu cô. – Tôi làm gì yếu ớt thế- Lăng Tuyết cười cười- Anh mau về đi, lái chậm thôi! – Dù sao đêm nay tôi cũng không định ngủ- Hàn Vũ Thần nhìn xung quanh, phát hiện bên đường đối diện có cửa hàng tiện lợi- Tôi mua chút thức ăn cho cô, cô đợi một lát nhé! Nói xong, anh chạy đi mua đồ cho Lăng Tuyết. Lăng Tuyết nhìn theo anh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. – Đây!- Hàn Vũ Thần vội chạy về, xách theo một túi lớn- Chỗ này không có thức ăn Trung Quốc, nghe Hàn Bắc nói dạ dày cô không khỏe, cô không thể ăn đồ lạnh, đồ nóng cũng chỉ có hambuger, cô ăn tạm chút đi, đây là sữa, ở nhiệt độ phòng đó, trước khi ngủ uống một chai sẽ rất dễ chịu, mấy món khác cũng chỉ có bánh quy… Hàn Vũ Thần nói xong lại nhíu mày: – Sao tôi cảm thấy mấy món này không thích hợp cho người bệnh ăn vậy? Cô lên nhà tắm rửa trước đi, tôi ra phố người Hoa mua cháo cho cô. – Không cần đâu- Lăng Tuyết vội vàng níu anh lại- Muộn lắm rồi. – Không sao, ở đó có mấy tiệm bán thâu đêm luôn, cho dù không bán, tôi cũng có thể nhờ ông chủ kêu đầu bếp nấu, chỗ này cách phố người Hoa không xa mấy, cô lên nhà tắm rửa đi, tắm xong là tôi về đến rồi- Hàn Vũ Thần vội vã lên xe. – Thật sự không cần- Lăng Tuyết nghiêm túc nói- Tôi không đói, mấy món này là đủ rồi, anh về nghỉ ngơi đi, thật đó. – Vậy được. Hàn Vũ Thần có chút mất mác, thực ra anh chỉ muốn nói thêm vài câu với cô, nán lại thêm vài phút, chứ không muốn cứ vậy đi về. – Anh mau về đi- Lăng Tuyết nói- Tôi cũng lên đây, thật sự rất mệt đấy. – Vậy để tôi tiễn cô lên trên- Hàn Vũ Thần lại khóa cửa xe- Hàng lang tối om, một mình cô đi lên sẽ rất nguy hiểm. – OK- Lăng Tuyết cười cười, không từ chối nữa. Hai người cũng nhau lên lầu, Hàn Vũ Thần một mực để tay ra sau đỡ lưng Lăng Tuyết, sợ cô té ngã. Lăng Tuyết cảm thấy rất ấm áp, lại có thêm vài phần hảo cảm với anh. Đưa đến tận cửa nhà, Hàn Vũ Thần vẫn không nỡ ra về, Lăng Tuyết mỉm cười chào tạm biệt anh, dặn anh về nhà sớm nghỉ ngơi đi, sau đó mới đóng cửa lại. Hàn Vũ Thần nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, trong lòng không khỏi hụt hẫng, lúc đi xuống lầu nhịp bước rất chậm, thường xuyên quay đầu lại nhìn, trong lòng kỳ vọng Lăng Tuyết có thể mở cửa gọi anh lại, cho dù kêu anh đứng ngoài cửa để bảo vệ cô cũng được. Đáng tiếc cô vẫn không mở cửa, còn anh đành phải buồn bã ra về. Lăng Tuyết tắm xong, chuẩn bị uống thuốc, lúc này mới phát hiện trong lọ thuốc có một tờ giấy ghi chú, Hàn Vũ Thần viết: Trước khi uống thuốc nhất định phải ăn no, bụng đói uống thuốc sẽ bị đau bao tử, bao tử của cô không khỏe, nên yêu quý bản thân mình! Đằng sau còn vẽ mặt cười, thấy vậy, Lăng Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, ra phòng khách nhìn thấy túi đồ ăn, mở ra ăn chiếc hambuger, uống hết chai sữa, mới uống thuốc… Trên đường Hàn Vũ Thần lái xe về nhà, trong đầu đều nghĩ đến Lăng Tuyết, anh muốn gọi điện hay gửi tin nhắn cho cô, chỉ là bây giờ mới phát hiện không có số của cô, anh gọi điện hỏi Hàn Bắc, Hàn Bắc nói điện thoại Lăng Tuyết bị hư, sau đó sang Mỹ, vẫn chưa mua điện thoại mới. Hàn Vũ Thần ừ vài tiếng, lập tức đặt một chiếc điện thoại mới, còn yêu cầu ngày mai nhất định phải nhận được.