Kế Phụ
Chương 11
“Ô ô… Không dám, ba ba mau vào đi! Ba nếu không vào, con sẽ…chết!” Điền Vũ Mặc vội vàng trả lời, cái mông bị y ma sát đến khó có thể chịu được. Hai chân kẹp chặt eo y, hoàn toàn không để ý hành động của mình có bao nhiêu *** đãng. Hiện tại, hắn chỉ muốn y điên cuồng chơi hắn, giết hết những con sâu nhỏ hành hạ huyệt khẩu hắn. Nếu y không vào, hắn sợ mình sẽ không nhịn được nhét tay vào cúc huyệt.
“Van xin tôi đi, tôi sẽ đại phát từ bi dùng đại nhục bổng của mình thỏa mãn cái mông *** loạn của em! Nhưng lần này em tới đi!” Y nằm trên ghế da nhìn con riêng cười *** nói.
“A…Tự tôi tới?” Điền Ngữ Mặc kinh ngạc nhìn cha kế.
“Đúng, em tự tới đi! Tới đây, cưỡi lên đại nhục bổng của tôi. Dùng cái mông nhỏ ăn đại nhục bổng của ba ba! Muốn chơi sao tùy con!”
“Tôi…không được! Sẽ không! Ba ba, hay là…ông đến đi…” Điền Ngữ Mặc vội vàng lắc đầu e lệ nhìn đại nhục bổng hùng dũng nhất trụ kình thiên, khí phách ngất trời, sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng. Hắn không biết rằng vẻ mặt khiếp sợ của mình chỉ làm sói già bên cạnh càng muốn khi dễ, chà đạp hắn.
“Không được! Con không thấy trong xe nhỏ như vậy à, ba ba cao lớn không có cách ở phía trên! Con nhỏ, không sợ bị đụng đầu. Con cưỡi lên người ba ba là cách duy nhất! Không lằng nhằng nữa, mau mau tới cưỡi đi, cưỡi chết ba ba. Nếu rề rà thì ba ba sẽ giận đó, không thèm để ý tới con nữa!” Y không nhịn được uy hiếp nói, kéo con riêng ngồi lên người mình.
Ngồi trên đùi cha kế, Điền Ngữ Mặc nhìn phân thân vô cùng dữ tợn xấu xí. Mặc dù rất sợ nhưng cái mông thật ngứa. Cố vượt qua nỗi sợ trong lòng, Điền Ngữ Mặc nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy đại nhục bổng của y nhắm vào tiểu hồng cúc của mình, cố gắng ngồi xuống.
“A ──” Điền Vũ Mặc thét chói tai, trong khi Nghiêm Ký Hạo lại thoải mái gầm một tiếng.
Huyệt động của Điền Vũ Mặc quá nhỏ, mới ngồi được một nửa đã không thể đi xuống tiếp. Động khẩu nhỏ bé bị mắc kẹt giữa chừng, lên không được mà xuống cũng không xong. Lỗ đít ngứa ngáy cuối cùng cũng được giảm bớt, không còn ngứa kinh khủng như ban nãy nữa.
“Con ngoan, nhanh lên một chút, dùng sức ngồi xuống!” Y nhìn đóa cúc hồng của con riêng lòi ra một nửa khúc phân thân màu đen
“Không được! Đau quá! Tôi…tôi không thể ngồi xuống!” Điền Ngữ Mặc lắc đầu, côn th*t của y thực sự quá lớn, mới ngồi xuống có một nửa mà đã đau chết hắn.
“Phế vật vô dụng! Chỉ biết kiếm cớ, con rõ ràng là lười biếng, nhanh dùng sức cho ba ba, nhất định phải nuốt toàn bộ vào. Cái mông nhỏ của con không phải rất ngứa sao.” Y hung ác mắng, ra sức nhéo eo nhỏ của con riêng nhưng trong lòng lại cười lăn cười bò. Nhìn thấy bộ dáng đáng thương ngồi lên phân thân của mình, vẻ mặt khả ái lo lắng không thể ngồi xuống làm mình mắc cười muốn chết! (bt =.=!!!)
Điền Vũ Mặc nức nở, vừa lau nước mắt trên mặt vừa cắn răng nhịn cơn đau nhức xuống. Cố gắng ra sức ngồi xuống, mới ngồi được một chút mà đã đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Không nghĩ tới sẽ đau đến vậy, cảm giác giống như đang ngồi lên một cọc gỗ, cả người như bị cọc gỗ xuyên qua.
“Đúng! Như vậy đó, ra sức ngồi xuống. Con nhìn kìa, không phải đã làm được rồi sao! Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ nuốt toàn bộ nhị thúc của con! Cố gắng lên!” Y nhìn chòng chọc xuống chỗ mập hợp của hai người, nhìn không chớp mắt, thấy đóa cúc hồng xinh đẹp, kiều diễm từ từ nuốt trọn phân thân khổng lồ của mình.
“A ──” Đôi môi bị Điền Vũ Mặc cắt đến rách bươm, tiểu cúc hoa nhỏ xinh cố nuốt hết phân thân khổng lồ, chỉ còn lại hai túi bìu lủng lẳng bên ngoài.
“Đứa nhỏ *** đãng, con thật lợi hại, ăn tới lúc cáng. Không hổ là em bé *** đãng được ba ba tỉ mỉ điều giáo!” Y đối với biểu hiện của con riêng cũng cảm thấy giật mình, mừng rỡ khen ngợi.
Điền Vũ Mặc không để ý đến lời nói khó nghe của cha kế, hắn đã mệt thở hồng hộc, đôi môi anh đào hé mở, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí.
“Sao lại bất động rồi? Ai cho con lười biếng, nhanh đong đưa cái mông! Dùng tiểu huyệt *** đãng hảo hảo hầu hạ ba ba, làm cho ba ba thoải mái cũng là làm con sướng!” Thấy con riêng nằm úp sấp lên người mình thở hồng hộc, y nôn nóng thúc giục. Bị cúc huyệt trơn mềm bao chặt lấy, sướng đến độ làm y suýt chút nữa bắn ra. Thật không nghĩ tới vừa mới bị chơi đến điên cuồng mà lúc này cái lỗ nhỏ của con riêng vẫn chặt như vậy. Con của mình không hổ là vưu vật trời sanh a!
Điền Vũ Mặc điềm đạm đáng yêu, bĩu môi, từ từ di động cái mông nhẹ nhàng ma sát phân thân khổng lồ của y. Mỗi một lần động đều nhíu mày, cảm giác đau rát vô cùng. Nhưng nếu không động, y sẽ tức giận mắng hắn. Hơn nữa, nếu không động thì mông sẽ càng ngứa hơn. Cho nên dù rất đau nhưng hắn chỉ có thể cắn răng dùng sức lay động, dùng huyệt khẩu nhỏ của ma sát, xiết chặt côn th*t của cha kế.
“Con ngoan, thật thoải mái! Chính là vậy đó, động nhanh hơn một chút! Cái mông thật tuyệt quá, ba ba bị con chơi thật sướng!” Y sảng khoái nằm trong xe, hưởng thụ con riêng chủ động phục vụ. Một tay đặt sau đầu, một tay khác chơi đùa hai đóa hồng mai trước ngực con riêng.
“Ừ a… Ba ba cũng động mấy cái đi. Tôi mệt quá…ngô..a Tôi thật mệt quá, cầu ba cũng động động…van ba ba….ngô..hừ…” Hai tay Điền Vũ Mặc chống lên ***g ngực vững chãi của cha kế, cái mông trắng mịn, duyên dáng ra sức lay động. Nhưng bởi vì nuốt côn th*t của y, vừa rồi hắn đã dốc hết cả sức lực. Hiện tại hắn thật sự không nhúc nhích được nữa rồi, tốc độ từ từ chậm xuống.
“Được rồi! Lần này ba ba sẽ giúp con nhưng không có lần sau. Lần sau con phải tự mình làm cho đến hết!” Y thấy con yêu đã kiệt sức, để hắn chậm chạp dằn vặt mình thế này cho tới trời tối cũng không xong. Hơn nữa phân thân của y cũng đã nhẫn đủ rồi!
Điền Vũ Mặc vội vàng gật đầu, nhưng ngay sau đó y nắm hông hắn ra sức động, từ bên dưới hung mãnh đâm vào, côn th*t khổng lồ rong ruổi cuồng dã trong huyệt động mềm mại.
“A a a… A a…ba ba thật sâu….ư….trướng chết tôi…không được…a.a.a…chậm lại một chút….aaa..” So với bản thân từ từ ma sát như kiến bò cũng không thể sánh với mỗi cú thúc mạnh mẽ của cha kế. Điền Vũ Mặc điên cuồng kêu to, khoái cảm xen lẫn đau nhức làm cái mông không tự chủ xiết chặt phân thân của cha kế.
“Con yêu, con thật quá *** đãng! Gọi lớn một chút, *** đãng một chút! Nói cho ba ba biết, con thích bị ba ba chơi như thế nào? Con có phải rất thích ăn côn th*t của ba ba không?” Y kéo tay con riêng đặt lên phân thân cho mình. Đại nhục bổng vừa to vừa dài mỗi lần đều đâm đến lúc cáng, tới tận điểm sâu nhất trong cúc huyệt. Đâm vào tới tấp như muốn đâm nát cúc huyệt.
“YAA.A.A.. Nha nha nha nha ── ba ba van xin ba đừng nhanh như thế, chậm lại….aa. Cái mông của tôi sẽ bị ông thao nát mất….aaa…Van xin ông nhẹ một chút, ôn nhu một chút… Hừ ừ… Tôi là đứa con hư, con hư thích bị ba ba chơi, con hư rất thích ăn côn th*t của ba ba…aa….đâm như vậy thật thoải mái, sảng khoái…aa.a.” Khoái cảm dâng trào giống như thuốc tê liều mạnh hoàn toàn làm tê dại đại não của Điền Vũ Mặc. Tất cả cảm giác đều tập trung vào chỗ cúc huyệt bị y thao, Điền Vũ Mặc giống như mẫu thú động dục toàn lực đuổi theo dục vọng, phóng đãng la to. Hai bàn tay dưới sự dẫn dắt của y, *** loạn mân trớn thân thể mình, chủ động vuốt ve gậy nhỏ vừa chơi tiểu hoa đế phía dưới gậy nhỏ. Ngón tay còn đâm vào mật huyệt của mình, mật dịch *** đãng chảy ra ướt nhẹp cả tay.
“Tiểu lẳng lơ, con còn nhỏ mà đã *** đãng đến thế này, lớn lên còn cỡ nào nữa! Cho nên vì đề phòng con sau này sẽ đi câu dẫn người khác, bây giờ ba ba phải hảo hảo giáo dục con. Để con biết hai huyệt động của con là thuộc về người nào!” Y thấy con riêng phóng đãng, nhiệt tình như vậy trong lòng phấn khởi đến cực điểm. Bế con riêng lên, sau đó đặt xuống làm côn th*t rút ra hoàn toàn rồi lại cắm vào thật sâu, làm hai người đồng thời hưởng thụ loại khoái cảm không gì sánh được.
“A a a… Ba ba yên tâm, lỗ nhỏ của con chỉ thuộc về ba ba, để cho một mình ba ba chơi. Con sẽ không đi câu dẫn người khác…nha a…ba ba *** chết con đi….aaa.a..ba ba van xin ra sức hành hạ con…a.a.a….không….aaaa…” Điền Vũ Mặc bị khoái cảm đánh chìm, hoàn toàn không còn chút lý trí nào nữa. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có đại nhục bổng của cha kế.
“Tiểu lẳng lơ, con chảy nước, tiểu huyệt bị ba ba chơi cho ra đầy nước giống hệt như âm đ*o của phụ nữ! Con thật là bảo bối của ba ba, ba ba quả nhiên không nhìn lầm. Có con, cả đời ba ba sẽ sướng muốn chết!” Y đột nhiên giống như phát hiện ra một đại lục mới, ngạc nhiên hét lớn.
Điền Vũ Mặc cúi đầu nhìn xuống huyệt động của mình, huyệt khẩu nhỏ bị y điên cuồng đâm vào thế nhưng lại giống hệt u huyệt của phụ nữ, chảy ra chất *** thủy trong suốt. Bị chơi đến hồn thoát khỏi xác, Điền Vũ Mặc cưỡi lên đại nhục bổng của cha kế, thét chói tai: “A a… Ba ba thật là lợi hại, chơi con đến chảy nước chèm nhẹp, ba ba mạnh hơn nữa, ra sức *** tôi…aaaa…ai nha…*** chết đứa con *** đãng này đi….aaa…ba ba, con yêu ba….aaaa” Người nào thấy bộ dáng hiện tại của hắn cũng biết hắn đã hoàn toàn bị côn th*t của y chinh phục. Trở thành tù binh dưới dục vọng của y, bây giờ y kêu hắn làm gì hắn cũng sẽ làm!
“Tiểu lẳng lơ, ba ba cũng yêu con! Con là tiểu lão bà ba ba thích nhất. Sau này ba ba ngày nào cũng phải thao con. Mỗi giờ mỗi phút đều muốn dùng đại nhục bổng của mình nhét vào huyệt động *** tiện của con, yêu con cả đời!” Nghe thấy con nói yêu mình, y kích động đến phát điên. Mặc dù biết con bị mình làm cho quá thoải mái, mất cả lý trí mới có thể thốt lên những lời này. Nhưng y vẫn thật cao hứng, thật là vui mừng đến phát điên rồi.
“Được! Con muốn ba ba lão công…aa…ngày ngày…hư..ư..cho nhị thúc thao lỗ nhỏ *** đãng của con, vĩnh viễn yêu con cả đời…aa…ba ba lão công, mau để nhi thúc thao chết con đi, ra sức trừng phạt đứa con hư *** đãng muốn ăn côn th*t của ba ba….nha aaa…” Điền Vũ Mặc cưỡi lên người y, ve vuốt gậy nhỏ, hất mái tóc đen ra sau, ánh mắt mơ màng, làn môi đỏ mọng khẽ nhép, khóe miệng không khống chế được chảy ra một sợi chỉ bạc. Trên thân thể tuyết trắng hiện đầy dấu tay của y, xanh xanh tím tím vừa đáng thương vừa *** đãng. Bộ dáng vừa *** đãng vừa đáng thương làm ai nhìn thấy cũng sẽ nổi thú tính, cho dù là thái giám nhìn thấy cũng sẽ bắn ra (omg, god save me =.=||||)
“Tiểu tiện nhân, ba ba sắp chịu không nỗi nữa rồi! Ba ba muốn bắn!” Điền Vũ Mặc thật sự quá mê người, thân kinh bách chiến như y cũng phải quỳ gối trước cúc huyệt *** đãng của hắn. Hai túi bìu đột nhiên co rút lại, chứng tỏ y ngay lập tức sẽ xuất tinh.
“A a… Tốt, ba ba mau bắn đi, bắn vào huyệt khẩu của con…aaa..để con ăn dịch thể của ba ba… Ngô ngô… A a… Ba ba, bảo bối của ba cũng muốn bắn…aa” Nghe cha kế nói sẽ lập tức bắn, Điền Vũ Mặc vô sự tự thông* vội vàng xiết chặt mông lại, làm y sớm bắn ra. Đồng thời mình cũng đã đến cực hạn rồi, vài giọt dịch trắng thưa thớt phun lên bụng cha kế. Sau đó cả người vô lực ngã xuống người kế phụ (*= không nói cũng biết)
“Tiểu *** ô to gan lớn mật dám làm ba ba bắn nhanh như vậy. Để xem ba ba làm sao chơi chết tiểu nam kỹ này!” Mình thế nhưng lại bắn trước con riêng, y cảm thấy mặt mũi bị mất hết. Giận đến mức côn th*t mới vừa bắn ra còn mềm nhũn, không đợi con riêng mở miệng một lần nữa côn th*t đã hưng phấn trở lại, đâm vào huyệt khẩu nhỏ, tiếp tục chơi con riêng.
“A ── ba ba, ba sao lại làm nữa…ừ, con mệt quá. Van xin ba để con nghỉ một chút…aa…ba ba nhẹ chút, cái mông lại bắt đầu chảy máu…ô ô Cứu mạng a ── ”
Trên xe lập tức truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Điền Vũ Mặc nhưng ngay sau đó xe lần nữa lại chấn động. Trong xe tràn ngập sắc tình, cảnh xuân phơi phới. Sáng sớm mọi người bận rộn lên đường đi làm, đi học nhưng có một cặp phụ tử đang núp trong hẻm vắng cuồng chiến làm xe rung lên dữ dội. Không biết xe chấn động đến cấp mấy?!….có lẽ là cấp 13….
Đau ! Đau quá! Toàn thân giống như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ.
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Điền Vũ Mặc tỉnh lại. Hắn lập tức mở mắt nhưng liền bị ánh sáng chói mắt chiếu vào phải nhắm chặt hai mắt lại. Một hồi sau mới từ từ mở mắt ra. Ánh mặt trời vẫn rất chói mắt, ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào, Điền Vũ Mặc phát hiện bây giờ đã là buổi trưa.
Dựa người vào chiếc gối trắng thêu hình thiên nga màu vàng, Điền Vũ Mặc nhìn xung quanh. Bên trong là một căn phòng vô cùng xa hoa, khẽ sững sờ trong giây lát. Đây là chỗ nào?
Điền Vũ Mặc suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra, nơi này là phòng tổng thống trong khách sạn của Nghiêm Ký Hạo. Khách sạn năm sao của y được mệnh danh là khách sạn sang trong nhất thành phố. Nhưng hắn sao lại ở chỗ này? Thân thể đau quá, đầu cũng đau nhức, cái gì cũng không nhớ nổi!
“A ──” Điền Vũ Mặc xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, muốn ngồi dậy nhưng vừa mới động liền đau đến khẽ rên lên một tiếng. Thân thể giống như không phải của hắn, động một chút là đau đến không chịu được! Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Điền Vũ Mặc quay trở về giường, nhìn lên trần nhà xinh đẹp vẽ hình Đức Mẹ và tiểu thiên sứ, khẽ nhíu mày. Ráng hồi tưởng lại đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Điền Vũ Mặc suy nghĩ thật lâu mới đột nhiên nhớ lại mọi chuyện xảy ra sáng nay. Hắn bị Nghiêm Ký Hạo, cha kế của hắn cường bạo. Cuối cùng thì tên ác ma kia đã thực sự xâm phạm hắn! Hắn nhớ buổi sáng tên cầm thú kia đã lừa gạt mẹ để đưa hắn đi học nhưng kết quả là ở giữa đường cường bạo hắn. Xâm phạm hắn vô cùng tàn bạo, hết một lần rồi lại một lần, cho đến cuối cùng hắn không chịu được nữa ngất đi thì mới thôi.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
30 chương
60 chương
53 chương
40 chương
52 chương
129 chương