Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh
Chương 11
Tôi chỉ sáng suốt khi cất bước phiêu du
Thoát khỏi cạm bẫy cám dỗ
Sao tôi có thể nhìn ngắm thiên đường của mình
Mà không ước ao được ở lại đó?
- Huân tước Byron, Tạm biệt quý cô
Sớm ngày ra Evelyn đã đến trại trẻ, bước vào phòng ăn đúng lúc bọn trẻ vừa ăn sáng xong. Theo những gì cô tìm hiểu được, cô biết chúng được ăn uống đầy đủ, nhưng đồ ăn đạm bạc và được chuẩn bị bởi số nhân viên tối thiểu nhất.
Các bức tường, mái, và cả tòa nhà, đều trở thành những mảnh ghép của một trò chơi mà Victor đã đưa cho cô lời giải. Hết thảy đều phù hợp, và không có gì hơn. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Sao cô lại mù quáng đến thế? Mọi người ai nấy đều cảnh báo cô về St. Aubyn mà cô không để vào tai, vì những lời cảnh báo chỉ nhằm bảo vệ thanh danh cô. Chúng đều có chung một ý, vâng anh ta không làm việc tốt nào mà không có lý do, cũng như chưa từng làm việc gì miễn phí.
“Cô Evie!” Rose reo to. Con bé và Penny lao như bay tới, ôm chặt eo cô. “Em đã vẽ một bức tranh tặng cô đấy.”
“Thế ư? Cô muốn xem ngay bây giờ quá!”
“Em vẽ tất cả chúng ta đang khiêu vũ. Em mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, vì màu xanh lá cây là màu em thích nhất.”
Evie ghi lại trong đầu là sẽ lo liệu để Rose nhận được một chiếc váy xanh lá cây. Tất cả lũ trẻ đều cần quần áo mới, tốt hơn những thứ quần áo cũ kỹ xỉn màu do trại trẻ cung cấp. Thật không may, cô đã dùng hết số tiền mua sắm tháng này của mình vào việc sơn tường và thuê giáo viên. Có lẽ nếu cô thuyết phục được Victor rằng cô có thể giúp anh ấy đắc lực hơn khi có một hoặc hai chiếc váy mới, thì anh ấy sẽ đưa thêm tiền cho cô.
“Hôm nay chúng ta có học nhảy van nữa không ạ?” Penny hỏi.
Ngay cả Molly tính tình đa nghi cũng không giấu được nụ cười háo hức trên mặt. Evelyn mỉm cười đáp lại, cố ngăn cảm giác muốn trào nước mắt. Lũ trẻ đang bắt đầu tin tưởng cô, vậy mà Hầu tước St. Aubyn đang tâm phá hủy tất cả. Hoặc ít nhất anh ta có ý định làm thế.
“Chúng ta không có ban nhạc, nhưng cô sẽ hướng dẫn bước nhảy cho các em. Những ai muốn học nhảy đều được đón chào vào phòng khiêu vũ cùng cô.”
“Có tính cả tôi trong đó không?” Giọng trầm trầm của Saint vang lên ngoài ngưỡng cửa.
Evelyn đờ người. Ngày hôm qua cô thấy hầu tước vừa khó hiểu lại vừa đáng mến. Còn hôm nay cô ước gì mình chưa từng gặp anh ta. “Chào buổi sáng, thưa ngài,” cô nói qua hàm răng nghiến chặt, không tin mình có thể bình tĩnh đối diện với con người này. “Chào ngài ấy đi, các em.”
“Chào buổi sáng, ngài St. Aubyn,” lũ trẻ đồng thanh.
“Xin chào. Sao tất cả các cô cậu đều không lên phòng khiêu vũ đi? Cô Ruddick và ta lát nữa sẽ lên sau.”
“Ồ, vớ vẩn,” cô đáp lại với tiếng cười gượng gạo. “Tất cả chúng ta cùng đi với nhau.”
Để đảm bảo hầu tước không chặn đường mình, cô liền nắm tay Rose và Penny. Cô cần – và muốn – chất vấn anh ta về sự lừa lọc và trò lá mặt lá trái, nhưng đến khi nào cô quyết định được những điều mình muốn nói đã, và đến khi nào cô có thể làm thế nào mà không bật khóc hoặc, được thỏa nguyện, là đấm vào mặt anh ta.
Saint đi thụt lại phía sau khi đám trẻ và cô Evie yêu quý của chúng leo lên cầu thang tới tầng ba. Hình như toàn bộ trại trẻ đều muốn thực hành điệu van.
Dù sao lùi lại sau và quan sát là phù hợp với Saint trong lúc này. Xét đến những giấc mơ nóng bỏng đã hành hạ giấc ngủ của anh trong mấy tiếng đồng hồ anh cố chợp mắt, thì sự chào đón của Evelyn sáng nay chẳng khác nào xô nước đá dội xuống đầu anh.
Có lẽ cô đã nghe về vụ va chạm của anh với Dare và Wycliffe ở Thượng nghị viện, và đang cố trừng phạt anh vì hành vi thô lỗ. Tuy nhiên, vì anh không làm ai bị thương cả, nên anh nghĩ hành động của mình không đến nỗi quá xấu.
Evelyn dừng lại trước mặt anh, và anh chớp chớp mắt. Chiếc váy muslin của cô sáng nay có màu hoa hồng dịu dàng càng tôn lên màu xám của mắt cô. Chỉ cần một đôi cánh nữa là cô sẽ biến thành một thiên thần hoàn hảo. Anh, thèm muốn một thiên thần. Không nghi ngờ gì cả Chúa trời và quỷ sứ đang cười vào mặt anh.
“Ngài sẽ bắt cặp với Molly chứ?” cô hỏi, ánh mắt đặt vào đâu đó sau vai anh.
“Đứa nào là Molly?”
Đôi mắt xám gặp mắt anh, rồi lại lãng đi nơi khác. “Ngài không biết tên đứa trẻ nào sao?”
Căn cứ vào tâm trạng của cô, có lẽ sẽ không khôn ngoan nếu tiết lộ rằng thời gian anh ở trại trẻ trong hai tuần vừa qua còn nhiều hơn cả một năm ngoái. “Tôi biết tên cô đấy thôi?”
“Tôi không sống trong một cơ sở từ thiện dưới sự giám sát của ngài. Molly là cô bé mắt xanh lục và có mái tóc đỏ cắt ngắn. Cô bé hay lả lơi với đàn ông, nên ngài hãy tỏ ra tử tế.”
Cô định bước đi, nhưng Saint túm lấy tay cô. “Đừng ra mệnh lệnh cho tôi, Evelyn,” anh trầm giọng nói. “Tôi ở đây theo ý tôi lựa chọn.”
Evelyn nhún vai. “Vâng, còn bọn trẻ thì không.”
Khiếu hài hước của anh, đã hư hại do uống quá nhiều rượu gin và thiếu ngủ, càng hao mòn hơn. “Và cô nghĩ mấy bài học khiêu vũ sẽ cải thiện được số phận của chúng?”
Một giọt nước mắt lăn trên má cô. Evelyn lau nó đi bằng một cử chỉ đột ngột, thiếu kiên nhẫn. “Còn ngài nghĩ phá sập ngôi nhà của chúng thì sẽ được? Ngài dám tuyên bố những lời đạo nghĩa không tồn tại của ngài với tôi sao?”
Mẹ kiếp. “Ai nói với cô?”
“Chuyện đó có gì quan trọng?” cô đáp, gương mặt nhợt đi. “Ngài là một kẻ đê tiện. Cứ nhìn ngài là tôi phát ốm.”
Saint trừng trừng nhìn cô. Cơn giận dữ lan dọc các thớ thịt, giận dữ và thất vọng, vì giờ đây anh sẽ không bao giờ có được cô nữa. Và nếu anh không thể có được cái anh muốn, thì cô cũng vậy. “Ra khỏi đây,” anh quát.
“Ngài... gì cơ?”
“Cô nghe rồi đấy, Evelyn. Cô không được chào đón ở đây nữa. Đi ra ngoài.”
Một giọt nước mắt nữa chảy xuống má cô. “Ít nhất hãy để tôi chào tạm biệt chúng?”
Nước mắt của cô làm anh khó chịu. Bất kể chuyện gì không ổn với anh dạo gần đây đều do lỗi của cô, Saint nghĩ, nhưng những giọt nước mắt của cô vẫn làm anh dằn vặt - ngay cả khi anh đủ giận dữ để đàn áp cô. Anh gật đầu cứng nhắc. “Cô có mười lăm phút. Tôi sẽ đợi dưới nhà.”
“Được rồi.”
Saint bước lên một bước. “Và nên nhớ, dù cô có nói gì với chúng, cô cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì. Nên tôi khuyên cô hãy nghĩ đến cảm giác của những cục cưng bé nhỏ của cô mà ngậm miệng lại,” anh thì thầm.
“Khốn nạn,” cô thì thầm đáp.
Không hề liếc nhìn lại, anh ta đi xuống cầu thang. Evelyn nhìn quanh, thấy bọn trẻ đứa nào cũng đang nhìn cô. Dù chúng biết được bao nhiêu, chúng cũng không có quyền năng để thay đổi chuyện gì. Và khả năng kiểm soát tình hình của cô không hơn gì chúng. Chỉ có ba hoặc bốn người ngoài St. Aubyn biết cô ở đây. Thật quá nhiều đối với những niềm tin đinh ninh của cô về việc thay đổi thế giới.
“Có chuyện gì vậy, cô Evie?”
Một lần nữa cô vội lau nước mắt. “Cô e rằng cô... phải đi rồi,” cô nói. Đó là câu khó khăn nhất cô từng thốt ra.
“Không sao đâu,” Penny nói, bước đến nắm lấy tay cô. “Ngày mai cô dạy chúng em cũng được.”
Ôi trời ơi. “Không, Penny, cô không thể. Cô vừa... vừa... được yêu cầu rời khỏi đây.”
“St. Aubyn không muốn cô ở đây nữa đúng không?” Randall Baker giận dữ.
“Không, không phải...” Evie ngừng lại. Cô đã mệt mỏi với việc bào chữa cho mọi người và đứng về phía họ trong khi rõ ràng họ không xứng đáng. Cô sẽ không nói dối những đứa trẻ này – và chắc chắn không vì St. Aubyn. “Không,” cô lặp lại, “không phải ngài ấy.”
“Sao lại không phải?” Rose, đôi mắt nâu đã giàn giụa nước mắt, nắm lấy bàn tay kia của cô.
“Vì cô không để cho tên khốn ấy mò vào dưới váy cô, em cá là thế.” Matthew Radley rút một điếu thuốc trong túi ra.
Cô đỏ mặt. “Em không nên nói những điều như thế, Matthew.”
“Chúng em đều biết cả, cô Evie.” Lần này là Molly bước tới. “Ông ta chưa bao giờ dành nhiều thời gian ở đây cho đến khi cô tới.” Môi dưới cô bé trề ra. “Và giờ ông ta đang đuổi cô đi.”
“Chúng ta nên nhốt St. Aubyn vào ngục tối cho lũ chuột rỉa thịt.”
Gợi ý của Matthew được những đứa khác hoan nghênh nhiệt liệt. Evelyn có thể hiểu cảm giác đó, nhưng thả hồn vào những tưởng tượng bay bồng và những kịch bản trả thù độc địa chỉ càng lấy đi thời gian còn lại của cô với chúng. Và cô biết St. Aubyn sẽ đến tóm cổ cô nếu cô không đi theo thời gian chỉ định
“Thật không may, Matthew, em là trẻ con và cô là phụ nữ, còn ngài ấy là hầu tước. Chúng ta lại không có nhà ngục nào. Penny, sao em không đi tìm một cuốn sách, và cô sẽ đọc một câu chuyện cuối cùng cho tất cả các em nghe?”
“Chúng ta có một nhà ngục đấy ạ.” Thomas Kinnert nhỏ tuổi khăng khăng. “Với xiềng xích và tất cả mọi thứ. Chúng em cũng có cả chuột nữa.”
“Em đang nói về chuyện gì vậy?”
Penny kéo cô ra sau cầu thang. “Đi nào, chúng em sẽ chỉ cho cô.”
Bất kể bọn trẻ nghĩ chúng đã nhìn thấy gì, thì nó cũng có vẻ quan trọng đối với chúng. Và nếu St. Aubyn hay một thành viên nào trong ban quản trị đã lập ra một căn phòng ghê rợn phi pháp nào đó, thì cô có thể báo cho các nhà chức trách và có lẽ còn ngăn cho nơi này không bị phá sập.
Lũ trẻ, lặng lẽ khác hẳn ngày thường, dẫn cô ra phía sau tòa nhà và đi xuống bốn tầng cầu thang cũ hơn, thậm chí ọp ẹp hơn tới một căn hầm rộng. Nó chất đầy những chiếc thùng cũ và chăn đệm, những nhu yếu phấm cho lũ trẻ mồ côi – bột mì, táo và các thứ đại loại. Trong bóng tối tù mù do không có cửa sổ, lại đượm mùi ẩm mốc, nghe chừng nó khá giống... một nhà ngục, nhưng Evie không thấy có gì ghê rợn hay mảy may phi pháp.
“Ừ nhỉ, chỗ này thật đáng sợ,” cô đồng tình, không muốn làm tổn thương cảm xúc của chúng, “nhưng trừ phi chúng ta hè nhau ném táo vào hầu tước, thì cô không thấy có thứ gì được việc.”
“Không phải ở đây, cô Evie,” Randall nói với nụ cười toe toét có phần tự mãn. “Đằng kia cơ.”
Nó cùng với Matthew và Adam Henson, một trong những thằng bé lớn, đẩy đống chăn đệm cũ qua một bên. Khi lớp bụi mù lắng xuống, cô nhận ra hình dáng một cánh cửa trên bức tường mà đám chăn đệm đã che khuất. Randall huých khuỷu tay mở nó ra trong lúc Molly kiếm đâu được một cây nến.
Bên trong là một dãy bậc thang nhỏ hẹp dẫn xuống một cánh cửa nữa khép hờ. Một ô cửa sổ nhỏ có chấn song trổ ra phía trên cánh cửa. “Randall, để cô vào trước,” cô nói, giơ cao cây nến.
“Nhưng có nhện đấy ạ,” Rose thì thào sau lưng cô.
Nhện à? “Thôi được, nhưng cẩn thận đấy nhé,” cô nói run run, ra hiệu cho thằng bé cao kều đi trước.
Nó toét miệng cười và đẩy cánh cửa nặng nề mở toang ra. “Vâng.”
Vừa bước vào, Evie đã nhận thấy căn phòng nhỏ xíu này được dùng làm gì. “Cô nghĩ đây là buồng giam những người lính ngày trước,” cô thì thầm.
Hai bộ cùm, mỗi bộ cho hai cổ tay và hai mắt cá chân, treo trên tường. Một chiếc ghế đẩu nhỏ và một cái xô là đồ đạc duy nhất, ngoài ra còn một đôi giá nến đặt ở hai bên cửa.
“Cô thấy không?” Thomas hỏi, nhấc một cái cùm chân lên và kéo nó ra giữa phòng đến khi dây xích căng ra, “chúng ta có thể nhốt Lord St. Aubyn vào đây và sẽ không ai biết cả.”
“Ồ, một sáng kiến tuyệt vời, và cô đánh giá cao nó, nhưng bắt cóc một nhà quý tộc không phải là ý hay đâu.”
“Nhưng nếu giam ông ta ở đây, cô có thể đến thăm chúng em hàng ngày.” Penny mếu máo.
Anh trai con bé, William, choàng cánh tay gầy nhằng qua vai em, “Đừng khóc, Penny.”
“Nhưng em muốn học đọc.”
“Ờ, anh cũng thế,” Randall nói bằng giọng dứt khoát hơn. “Và có lần anh nghe thấy ông ta nói với bà Nathan rằng chỉ cần phá sập nơi này là ông ta xong nợ với tụi mình.”
“Ôi, Randall, chớ có...”
Matthew nhếch mép cười qua điếu thuốc chưa châm. “Giờ thì ông ta không thể phá sập nơi này nếu ông ta bị nhốt bên dưới nó, đúng không?”
Evie nhìn chằm chằm thằng bé có mái tóc vàng như sợi gai. Họ chỉ đang bàn tán thôi; chứ không biết có thật hầu tước định biến trại trẻ - đối với nhiều đứa thì đây là mái nhà duy nhất chúng từng biết – thành một đống gạch vụn hay không.
“Cô xiêu lòng rồi phải không, cô Evie?” Randall nói bằng giọng thấp hơn. “Chúng ta thống nhất thế này: cô hứa quay lại đây trong mấy ngày tới, và bọn em hứa cô sẽ không phải lo về chuyện St. Aubyn cố ngăn cản cô.”
Tim Evelyn bắt đầu đập mạnh. Saint đã cảnh báo cô rằng một vài đứa trẻ ở đây vốn đã là tội phạm sừng sỏ, nhưng liệu anh ta có nghĩ chúng sẽ đi xa đến đâu nếu cảm thấy bị đe dọa không? Bất kể cô có nói gì với chúng thì một khi cô rời khỏi đây hôm nay, rất có thể chúng sẽ tìm cách nhốt hầu tước dưới này, và rất có thể sẽ có người bị thương – hoặc tệ hơn. Nếu chúng làm được, chúng sẽ không bao giờ thả anh ta ra. Bắt cóc một nhà quý tộc, dù là một người đầy tai tiếng như là St. Aubyn - sẽ bị treo cổ.
Nhưng, nếu buộc được Saint trở nên thân thiết với chúng, để thấy những đứa trẻ này cần có người quan tâm đến chúng ra sao, và cần cái gia đình chúng đã tự lập ra với nhau ở trại trẻ Trái tim hy vọng này thế nào, có lẽ anh ta sẽ thay đổi ý định.
Evelyn chớp mắt. Và chắc anh ta sẽ học được cách để làm một quý ông, một người đàn ông đúng nghĩa nhất.
Ôi, chuyện này thật điên rồ. Nhưng nếu cô quay lưng hoặc thậm chí cố cảnh báo cho St. Aubyn, thì bọn trẻ sẽ kết thúc trong một tình cảnh tồi tệ hơn. Còn nếu cô kiểm soát được tình hình, đặt ra cách quy định và dẫn dắt đường hướng, có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô có thể cứu được tất cả mọi người. Và thậm chí tạo được chuyển biến.
“Thôi được,” Evelyn chầm chậm nói, ngồi xuống chiếc ghế, “tất cả chúng ta phải đồng ý chuyện này, phải đồng ý rằng cô là người phụ trách. Làm theo những gì cô nói, đồng ý không?”
Matthew bỏ điếu thuốc khỏi miệng và giơ tay chào, “Rõ, thưa chỉ huy.”
“Tốt. Cô phải nói với em vài điều trước đã. Và chúng ta phải tiến hành thật nhanh.”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
43 chương
226 chương
12 chương
77 chương
48 chương