Kẻ nắm giữ trái tim

Chương 11 : Giận dỗi

Buổi sáng có bưu kiện gửi tới, Lục Hạo Hiên chạy tới mở cửa, đồ được gửi tới là ảnh cưới. Phúc Tử Minh vừa ngủ dậy từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy cậu đang loay hoay kí nhận liền dụi mắt hỏi. - Cái gì đấy? Lục Hạo Hiên quay đầu nhìn hắn nói. - Ảnh cưới, mẹ anh gửi tới. Phúc Tử Minh nghe tới liền không hứng thú đi vào trong bếp. Lục Hạo Hiên chào người giao hàng bưu kiện một câu rồi đóng cửa lại, khệ nệ bê ảnh cưới vào trong. - Treo ở đâu đây? Phúc Tử Minh đang ngồi trước bàn ăn trong phòng bếp, không nhìn bức ảnh lấy một lần, hất hất mặt lên bức tường phía trước. - Treo ở đó. Lục Hạo Hiên vừa xé giấy gói vừa cau mặt lầm bầm. - Anh bị điên sao? Phúc Tử Minh chép miệng, mặc kệ Lục Hạo Hiên sắp bát đũa ăn trước. - Thế cậu muốn treo ở đâu? Đừng có mong mang nó vào phòng ngủ. Lục Hạo Hiên hỏi. - Hay là phòng khách? Phúc Tử Minh lừ mắt một cái. - Nghĩ cũng đừng nghĩ. Ảnh cưới là hình chụp lúc hai người đang hôn nhau, trong mắt người ngoài thì đúng là rất đẹp nhưng đối với hai người bọn họ thì càng nhìn lại càng thấy buồn nôn. Lục Hạo Hiên dựa tạm vào góc bàn kệ bếp, buổi tối có thời gian cậu sẽ treo nó lên sau. Ăn sáng xong lại mỗi người mỗi ngả, lúc Phúc Tử Minh lái xe ra khỏi nhà, Lục Hạo Hiên nhìn hắn. - Hay anh cũng mua cho tôi một cái xe đi? Phúc Tử Minh tháo kính râm xuống nhìn cậu. - Chờ cậu tốt nghiệp tôi sẽ mua cho. Lục Hạo Hiên bĩu môi. - Đồ keo kiệt. Phúc Tử Minh khe khẽ cười lái xe rời khỏi nhà. Lục Hạo Hiên buổi sáng đi học, chiều trở về nghe theo lời Phúc Tử Minh nói hôm trước tìm một lớp dạy học nấu ăn. Theo địa chỉ mà một người bạn giới thiệu, Hạo Hiên tìm được một lớp học nấu ăn. Không phải là một địa điểm nổi bật, chỉ là một nhà hàng nhỏ do hai người phụ trách. Đẩy cửa kính bước vào, Lục Hạo Hiên vừa đảo mắt nhìn quanh vừa cất tiếng thăm dò. - Xin chào. Một người đàn ông có dáng người rất cao đang lau dọn sàn, nghe thấy tiếng chào liền ngẩng lên nhìn cậu. Lục Hạo Hiên rụt rè bước tới. - Tôi nghe nói ở đây dạy nấu ăn. Người kia liền vội vàng buông cây lau sàn ra niềm nở chạy tới cạnh cậu. - Đúng rồi, mời vào. Lục Hạo Hiên cười cười đi vào, được người kia kéo xuống ấn ngồi xuống ghế, nhanh nhẹn rót một ly nước đặt trước mặt. - Cậu là học viên đầu tiên đấy, chỗ chúng tôi cũng mới khai trương được hai tháng thôi. Lục Hạo Hiên trong lòng nổ đoàng một tiếng, làm ăn thế nào mà đến bây giờ mới có cậu là học viên đầu tiên thế này? Lục Hạo Hiên một bên vừa khó khăn nặn ra được một nụ cười vừa lầm bầm nguyền rủa Đường Ân khốn kiếp giới thiệu cho cậu một chỗ cùi bắp thế này. Trong lòng Lục Hạo Hiên còn đang âm thầm toan tính tìm đường rút lui thì bỗng nhiên một người đàn ông từ trong phòng bếp bước ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề. Anh ta nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên. - Hạo Hiên? Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn. - Anh Bạch Vỹ Hy? Bạch Vỹ Hy cười bước tới gần cậu, mắt vẫn không rời hỏi. - Em đến ăn sao? Lục Hạo Hiên chưa kịp nói câu nào người đàn ông kia đã nhanh nhảu. - Cậu ấy tới học nấu ăn, không ngờ hai người lại quen nhau đấy. Lục Hạo Hiên cười cười, quả này thì đúng là hết đường chạy. Bạch Vỹ Hy vui vẻ ngồi xuống đối diện cậu. - Hay đấy, anh là người sẽ dạy em. Lục Hạo Hiên vội chào. - Tiền bối. Bạch Vỹ Hy buồn cười, thật tự nhiên giơ tay vò tóc cậu một cái. - Không cần khách sáo vậy, gọi anh là được rồi. Lục Hạo Hiên cúi đầu. - Vâng. Bạch Vỹ Hy thu tay lại, sau đó kéo người đàn ông kia lại giới thiệu. - Cậu này là Phúc Bảo Khang, bạn của anh nhưng cậu ấy trẻ hơn anh vài tuổi. Lục Hạo Hiên gật gật đầu. Quán buổi chiều khách khứa cũng thưa thớt, ba người ngồi nói chuyện một hồi. Đến khi tối rồi Lục Hạo Hiên mới giật mình. - Chết rồi, em còn phải về nấu cơm nữa. Bạch Vỹ Hy vội đứng dậy cầm lấy áo khoác. - Để anh đưa em về. Lục Hạo Hiên ngại ngùng. - Không cần đâu ạ. Bạch Vỹ Hy gõ đầu cậu một cái. - Đã nói không cần khách sáo mà, ngoài trời lại đang mưa nữa. Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn, mới lúc nãy chỉ hơi âm u, giờ đã mưa dày hạt rồi. Bạch Vỹ Hy trực tiếp bước tới, ôm lấy bả vai Lục Hạo Hiên đẩy cậu ra ngoài. - Dù sao quán cũng vắng vẻ, để anh hôm nay làm người tốt một hôm vậy. Lục Hạo Hiên ngại ngùng cười. - Vâng. Bạch Vỹ Hy đưa Lục Hạo Hiên về nhà, bây giờ cũng là gần bảy giờ tối rồi, trong nhà vẫn còn tối om. Lục Hạo Hiên ngồi trên xe nhìn vào thắc mắc, Phúc Tử Minh vẫn chưa về sao? Bình thường mọi khi giờ này đã có mặt ở nhà rồi mà. Lục Hạo Hiên mở cửa xe, chào Bạch Vỹ Hy một tiếng rồi chạy vào nhà, mưa rơi làm ẩm ướt một phần vai áo cậu. Bạch Vỹ Hy nhìn theo bóng lưng ấy, khe khẽ mỉm cười lái xe rời đi. Vừa lúc ánh đèn xe khuất sau khúc cua cuối con đường, chiếc Lamborghini Aventador của Phúc Tử Minh xuất hiện. Hắn lái xe vào trong, mở cửa đi vào trong nhà, nhìn thấy Lục Hạo Hiên đang đứng ở giữa phòng khách lau khô quần áo trên người liền thoáng nhíu mày một cái. - Cậu đi đâu mà về muộn vậy? Lục Hạo Hiên ngẩng đầu hỏi. - Sao anh biết tôi về muộn? Phúc Tử Minh hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Lục Hạo Hiên mà trực tiếp hỏi một câu khác. - Đi động của cậu đâu? Sao không nghe máy. Lục Hạo Hiên lau lau áo, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Phúc Tử Minh. - Tôi quên ở nhà. Mà anh hỏi làm gì chứ? Phúc Tử Minh rõ ràng từ lúc bước vào nhà đều dùng thái độ bực tức nói với Lục Hạo Hiên. Cậu nhất thời chẳng hiểu gì nhìn hắn, Phúc Tử Minh cau mày quay mặt đi bước lên lầu, gấu quần vẫn còn ẩm ướt. Phúc Tử Minh lấy đồ trong tủ đi tắm, Lục Hạo Hiên ngu ngốc, vậy mà hắn còn sợ cậu ta quên mang ô tự mình lái xe tới trường đón cậu, kết quả chờ cả tiếng đồng hồ đến khi sinh viên về hết rồi cũng không thấy bóng dáng đâu. Đến khi hỏi thăm mới biết sinh viên năm nhất đã về từ trước rồi. Phúc Tử Minh vừa cầm quần áo xoay người định bước vào phòng tắm, Lục Hạo Hiên đã ù ù từ bên ngoài chạy vào. - Phúc Tử Minh, anh là đồ ngốc sao, gọi tới hơn ba mươi cuộc, điện thoại tôi cũng sắp hết pin luôn rồi. Phúc Tử Minh đang bực mình, nghe Lục Hạo Hiên nói vậy lại càng giận dữ quát. - Đúng rồi đấy tôi là đồ ngốc nên mới quan tâm cậu, sợ cậu bị mắc mưa nên mới tan làm sớm chạy tới đón cậu. Lục Hạo Hiên, kết quả thì sao chứ? Kết quả là cậu đi với người khác, còn được người ta đưa về tận nhà. Lục Hạo Hiên ngẩn người. - Anh tới đón tôi sao? Phúc Tử Minh hừ một tiếng, không nói một câu xoay người bước vào phòng tắm. Còn lại Lục Hạo Hiên cầm cái điện thoại đứng ở giữa phòng, vẫn chưa tin được những gì mình vừa nghe ở bên tai. Phúc Tử Minh tới đón cậu? Lục Hạo Hiên sa sầm mặt mày, thảo nào mà trời lại mưa to. Phúc Tử Minh tắm xong ngồi ở trên giường dùng khăn bông lau khô tóc. Lục Hạo Hiên mở cửa, không trực tiếp vào mà chỉ ló cái đầu vào nói. - Anh xuống ăn cơm đi. Phúc Tử Minh không nói năng câu gì đứng dậy xuống dưới nhà, đến khi ngồi vào bàn ăn nhìn hai bát mỳ liền đen mặt ức nghẹn không nói nên lời. - Cậu... Lục Hạo Hiên biết hắn định nói gì, vội xua tay. - Chỉ hôm nay thôi, nhất định ngày mai sẽ nấu cơm cho anh. Phúc Tử Minh hừ lạnh một tiếng cầm đũa lên bắt đầu ăn mỳ. Lục Hạo Hiên gảy gảy cọng hành trong bát, lén lút nhìn Phúc tử Minh, biết hắn vẫn còn giận dỗi. - Chuyện hôm nay anh tới đón thực sự là tôi không ngờ đến. Còn chuyện nói anh là đồ ngốc... tôi xin lỗi. Phúc Tử Minh không nói gì, cũng không ngước mắt nhìn cậu, chỉ bình tĩnh nhai nhai mỳ. Lục Hạo Hiên cắn cắn môi. - Sau này đi đâu cũng sẽ mang điện thoại theo, anh gọi một tiếng tôi lập tức nghe. Phúc Tử Minh dường như đã bị điệu bộ ngoan ngoãn của Lục Hạo Hiên làm cho dịu bớt, hắn ngẩng đầu nhìn cậu hỏi. - Hôm nay cậu đi đâu? Lục Hạo Hiên thành thật trả lời. - Tôi đi tìm một lớp dạy nấu ăn như lời anh nói, tìm được một chỗ người quen. Phúc Tử Minh nhếch miệng. - Quen tới đưa cậu về nhà sao? Lục Hạo Hiên bĩu môi. - Người ta có lòng tốt thôi, anh nhỏ mọn gì chứ? Phúc Tử Minh thấy mình dường như đã đi quá giới hạn rồi cho nên chỉ im lặng cúi đầu ăn mỳ. Cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu, hai người bọn họ vốn chẳng có tình cảm, hắn tư cách gì quản những mối quan hệ xung quanh Lục Hạo Hiên cơ chứ? Cậu ta quen với ai cũng chẳng phải là chuyện của hắn. Chỉ là trong lòng có một chút gì đó thật khó chịu. Lục Hạo Hiên thấy hắn đã không còn giận nữa liền tiếp tục chuyện trò. - Anh không cần lo, vài ngày nữa sẽ cho anh được thưởng thức tay nghề của tôi. Phúc Tử Minh khinh bỉ nhìn. - Đừng có ám sát tôi. Lục Hạo Hiên uất ức. - Đã nói tay nghề tôi không tệ. Dù sao nhà cậu cũng là quán ăn, những món trong quán cậu đều nấu rất rành. Ai bảo Phúc Tử Minh quá kén ăn cơ chứ. Hắn ăn mỳ xong, liếc nhìn tấm ảnh cưới vẫn còn dựa ở kệ bếp. - Cái đó cậu mau xử lý đi. Lục Hạo Hiên quay đầu nhìn tấm ảnh cưới đang nằm vạ nằm vật một góc, lại nhìn Phúc Tử Minh nhíu mày. - Thực sự treo trong bếp sao? Phúc Tử Minh đẩy ghế đứng dậy. - Giữa nhà bếp và nhà vệ sinh, tùy cậu chọn. Lục Hạo Hiên lườm hắn. - Không phải trong đó cũng có cái mặt của anh sao? Phúc Tử Minh phẩy tay. - Tôi không quan tâm đâu, cậu không thích treo ở trong này thì cứ mang ra rác mà vứt. Phúc Tử Minh nói xong đi ra khỏi phòng bếp, Lục Hạo Hiên cắn đầu đũa liếc hắn nhỏ giọng lầm bầm. - Đồ ôn thần.