Kẻ mưu mô

Chương 16

Mưa vùi hoa lê cài kín cửa. Bày tiệc trên đất đầy hoa rơi. Chỉ mong người tri ân hiểu rõ tấm lòng này, chẳng vì ham vui mà hồ đồ đến đây. Tôi đến đây cũng chẳng phải vì công danh lợi lộc, hi vọng tiên sinh đừng phụ tấm chân tình. Tại phim trường , Hạ Tuyền đang uống nước nghỉ ngơi, Mã Nghĩ đứng bên cạnh nghêu ngao bài hát "Lý Bá Bá"*, ca từ vừa rồi chính là trong bài hát. Vốn là bài hát thiếu nhi dễ thương, nhưng lại xuất hiện những ca từ đầy chất trữ tình tự sự như vậy, khiến Hạ Tuyền tức thì bị thu hút, chờ khi nghe rõ nội dung, cô bất chợt muốn cười thật to. *Lý Bá Bá là một bài hát thiếu nhi do Trương Vỹ Vỹ sáng tác, kể về chuyện cậu bé Lý Bá Bá muốn gia nhập Hồng Quân. Đây là link bài hát . Tạm dịch nghĩa: Lý Bá Bá quyết tâm gia nhập Hồng Quân Trung Quốc. Nhưng Hồng Quân Trung Quốc lại không cần Lý Bá Bá. Bởi vì mông Lý Bá Bá rất lớn, sẽ dễ dàng bị quân địch phát hiện. Bá Bá bèn đi tìm đội trưởng, đội trưởng cũng là một bá bá (nghĩa là bác trai) Bác trai đồng cảm với ước mơ của Bá Bá, cho phép Bá Bá đầu quân. Lý Bá Bá chấp hành nhiệm vụ đi tới giữa sườn núi. Bởi vì cái mông lớn nên đã bị quân địch phát hiện. Lý Bá Bá bỏ chạy dọc theo con mương, quân địch cầm lưỡi lê đuổi theo. Lý Bá Bá đã hi sinh cho cách mạng, cho Đảng nhân dân. Mưa vùi hoa lê cài kín cửa. Bày tiệc trên đất đầy hoa rơi. Chỉ mong người tri ân hiểu rõ tấm lòng này, chẳng vì ham vui mà hồ đồ đến đây. Tôi đến đây cũng chẳng phải vì công danh lợi lộc, hi vọng tiên sinh đừng phụ tấm chân tình. "Chỉ mong người tri ân hiểu rõ tấm lòng này, chẳng vì ham vui mà hồ đồ đến đây" Cô vô thức lẩm nhẩm theo giai điệu câu hát, Mã Nghĩ nghe được thì hơi ngạc nhiên, bèn ranh mãnh mở miệng: "Chị, giọng chị hát nghe hay quá, có định lấn sân sang lĩnh vực ca hát không?" Hạ Tuyền trừng mắt lừ cậu: "Đừng đứng đây nịnh bợ xun xoe nữa, mau đi rót cho chị thêm cốc nước." Cô dúi cái cốc vô tay cậu. Mã Nghĩ cười hì hì rồi cầm ly chạy đi, Hạ Tuyền ngả lưng vô ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đây là ngày thứ tư cô theo đoàn phim tới đây. Mấy ngày vừa qua cô không liên hệ với Lệ Tịnh Lương, cũng hạn chế tiếp xúc cùng người bên ngoài, trừ khi là yêu cầu công việc. Cô cảm thấy mình cần chút thời gian bình ổn tâm tình, để có thể tái xuất trước mặt người đàn ông ấy với diện mạo hoàn hảo nhất. Diễn vai đặc vụ cũng có hay của nó, chí ít cô không cần gượng cười, phần lớn các cảnh quay đều yêu cầu cô trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị tàn khốc, thi thỏang có vài cảnh khóc thương khi đưa tiễn các đồng đội đã hi sinh trong cuộc chiến gian truân khắc nghiệt. Đã đôi lần, Hạ Tuyền len lén nhờ vào những cảnh ấy để phóng thích những nỗi uất nghẹn khốn quẫn. Trong lúc Hạ Tuyền bận bịu quay phim, Lệ Tịnh Lương từng vài lần cố gắng liên lạc cùng cô, nhưng căn cứ vào việc cô tránh né không nhận điện thoại thì anh đã hiểu, thiện chí của mình bị tuyên án chết non mất rồi. Trút hơi thở se sẽ, anh ngả lưng vô thành ghế, hai chân tùy ý gác trên bàn làm việc, hiển lộ đôi giày da sang quý không dính chút bụi trần. Hai ngón tay kẹp hờ điếu thuốc lá, tôn nét nam tính của người đàn ông tuấn tú phi phàm. Dạo này Thủy Tu Tề luôn lâm vào tình trạng mù mờ khó hiểu. Nếu là hồi trước thì trong tình huống này, cậu sẽ không ngần ngại tiến lên châm lửa hộ ông chủ, song gần đây, hình như ông chủ đang có xu hướng cai thuốc. Trên người anh ấy vẫn mang theo bao thuốc dự phòng, lâu lâu lại đưa lên mũi ngửi, nhưng chưa từng rút ra điếu thuốc nào. Thủy Tu Tề cứ tò mò thắc mắc mãi về nguyên nhân khiến ngài Lệ muốn cai thuốc. Thất thần một hồi, cậu bỗng nhớ lại lịch trình hôm nay, bèn mở miệng nói: "Anh Lệ, máy bay đi London sẽ cất cánh lúc ba giờ rưỡi chiều, bây giờ anh bắt đầu chuẩn bị dần là vừa." Lệ Tịnh Lương đảo mắt qua người Thủy Tu Tề. Người đàn ông này sở hửu bờ môi mỏng, cặp mắt xếch, ánh nhìn sau mắt kính luôn trong suốt và lạnh tanh... Tất cả những yếu tố đó đã tổng hợp nên gương mặt đúng chuẩn bạc tình. "Tôi bảo cậu lên tiếng à?" Thủy Tu Tề khựng lại ngay tức khắc, sau đó vừa cung kính vừa ngắc ngứ nói: "Xin lỗi anh Lệ, em chỉ muốn nhắc nhở anh tí thôi." Lệ Tịnh Lương ngước nhìn đồng hồ, quả thật nên bắt đầu chuẩn bị rồi. Anh uể oải đứng dậy, quay lưng về phía Thủy Tu Tề, bật rõ dáng vóc cao gầy dong dỏng, anh mấp máy môi chực lên tiếng, song lời thốt ra miệng chỉ là hai chữ đơn giản. "Đi thôi." Vốn dĩ điều anh định hỏi cũng chẳng phức tạp gì cho cam. Anh chỉ muốn tham khảo ý kiến của Thủy Tu Tề về khả năng giữ mình trong sạch của một cô minh tinh xinh đẹp mà dính đầy tai tiếng lại rất táo bạo sẽ là bao nhiêu đây? Kì thực, chẳng cần hỏi ai thì Lệ Tịnh Lương cũng thừa sức biết đáp án, có lẽ anh chỉ muốn vin vào suy nghĩ của người khác để củng cố quan điểm xưa giờ của mình, hoặc làm nguôi ngoai nỗi ray rứt đang dày vò lương tâm anh. Thú thật là, anh làm sao có thể nghĩ rằng, cô gái đó có vẻ ngoài như làkinh nghiệm đầy mình lại luôn gìn giữ... lần đầu tiên? Đêm hôm đó, anh thực sự đã hành xử quá lố, đánh mất phong phạm một quý ông. Rất hiếm khi anh mất kiểm soát đến thế, rành rành là biết sai mà vẫn làm. Lúc này, anh bỗng nhớ lại mấy câu Hạ Tuyền từng nói...hóa ra đã dần dần ứng nghiệm lên anh: Khi đứng trước cô, tâm tình anh càng lúc càng bị đè nén, cứ chực chờ bùng phát. May mà, hàng loạt công việc kế tiếp tạm thời giúp anh buông bỏ gánh nặng tâm lí, nhưng sau khi về nước, điều gì sẽ chào đón anh đây? Mười ngày sau, Hạ Tuyền tham gia ghi hình tập thứ ba của chương trình "Đóng giả tình nhân". Nội dung chính của tập hôm nay kể lại chuyện các cặp tình nhân dẫn một nửa của mình về ra mắt người lớn trong nhà. Yêu cầu này đối với các cặp đôi khác thì không thành vấn đề, bởi bố mẹ họ đều khỏe mạnh và sẵn sàng tham gia hỗ trợ, chỉ có cặp Hạ Tuyền và Hà Yến là hơi phiền phức—— do Hạ Tuyền là cô nhi, nhờ ân nhân cưu mang giúp đỡ mới tốt nghiệp được đại học, bây giờ cô biết dẫn Hà Yến đi gặp ai đây? Lúc quay đến diễn biến của cặp đôi bọn họ, thân thế Hạ Tuyền khiến người xung quanh nghẹn ngào khôn xiết. Hà Yến bèn dịu dàng khoác vai cô, nhìn thẳng vào máy quay và thản nhiên nói: "Tuyền Tuyền không phải là không có thân nhân, từ giờ tôi chính là thân nhân của cô ấy, người nhà tôi cũng vậy. Chung quy là tại tôi xuất hiện quá muộn, trong những năm tháng không có tôi bên cạnh, Hạ Tuyền đã phải đơn độc trải qua cuộc sống khó khăn buồn tẻ, về sau tôi hứa sẽ bù đắp cho cô ấy gấp vạn lần." Đợi khi những câu nói đó được phát sóng trên truyền hình, Hà Yến tức thì được phong tặng danh hiệu "Tình thoại đại vương". Cặp đôi của họ vốn là "mối tình chị em" nên ban đầu không dành được nhiều thiện cảm, ấy vậy mà sau tập hôm nay, mọi thứ liền đổi khác, họ nhận được nhiều sự chú ý hơn, trở thành đề tài nóng trên các trang mạng xã hội, thời lượng xuất hiện trong chương trình cũng tăng lên đáng kể. Cũng trong tập này, Vân Nhược Chu dẫn Lô Bái Hân về gặp mặt bà nội mình. Lô Bái Hân ra sức lấy lòng bà nội của Vân Nhược Chu, cô ta diễn sâu quá đâm ra giả tạo, làm không ít người hâm mộ quay lưng với cặp đôi cô ta. Khi tập thứ ba của chương trình "Đóng giả tình nhân" phát sóng thì Hạ Tuyền đã theo đoàn làm phim "Lĩnh Nam Hồng" đi quay ngoại cảnh. Khoảng thời gian này, cô luôn giam mình trong núi, cho nên tín hiệu điện thoại và mạng mẽo cứ chập chờn lúc được lúc mất, thành ra cô không thường xuyên giao lưu cùng người hâm mộ, tất cả đều thông qua Hứa Cách Phỉ. Số lượng người theo dõi weibo của cô bất ngờ tăng đột biến, các fan còn hào hứng ngóng trông cô cập nhật thông tin mớiVề sau, cô mới biết được những điều này. Lại nói về người đàn ông ngày trước luôn được Hạ Tuyền "sủng ái", thì bây giờ vật đổi sao dời, anh chàng đột ngột bị "thất sủng" - quý ngài Lệ Tịnh Lương. Do chênh lệch múi giờ, nên gần đây chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, thường tỉnh giấc lúc nửa đêm. Có đôi khi, anh thậm chí bị mắc kẹt giữa những cơn mộng mị. Những giấc mơ đều cùng tái hiện hình ảnh vô cùng quen thuộc, là cái nhà hàng đó, là một đêm đó.. Bấy giờ lại là nửa đêm, Lệ Tịnh Lương bỗng choàng tỉnh dậy. Anh nhìn đồng hồ, hơn 3 giờ sáng, tỉnh giấc vào lúc này thì không cách nào ngủ lại được. Anh đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cả thành phố đang chìm trong giấc ngủ say. Anh cứ đứng như vậy rất lâu, sau đó xoay người trở lại giường, đeo lên chiếc kính, móc di động bấm số Hạ Tuyền. Lúc này ở Trung Quốc đã sáng bảnh, Hạ Tuyền đang quay phim trên núi và bỏ di động trong xe, thành thử cuộc gọi của anh tất nhiên không người nhận. Lệ Tịnh Lương trải qua sự thấp thỏm đợi chờ, cuối cùng cô lại không nghe máy, tâm tình anh thoáng chốc ngổn ngang trăm bề. Nói thế nào đây nhỉ, kết quả hôm nay vừa nằm trong dự liệu vừa vượt ngoài dự đoán của anh. Anh bắt đầu suy xét nguyên do của hành động hoang đường đêm đó, anh nghĩ, vả chăng do tác hại của cồn, hoặc giả, dáng vẻ cô luồn cúi, cố gắng lấy lòng gã đàn ông khác khiến anh gai mắt, hay nói trắng ra, là anh giận hờn và ghen ghét. Điều này thật đáng kinh ngạc! Đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng anh sinh ra loại cảm giác này trước một cô gái. Anh đã qua rồi cái thời thanh niên trẻ dại đầy nhiệt huyết lẫn bồng bột, anh hiểu rõ cảm xúc rối ren trong anh ngụ ý cho điều gì—— anh đã phải lòng cô. Trước đây, anh cảm thấy Hạ Tuyền giống như con mèo hoang có móng vuốt sắc nhọn, nhưng từng chuyện, từng chuyện xảy ra đã phủ định suy nghĩ ban đầu của anh. Cô kì thực là một nàng cá mập, trông thấy máu sẽ nhào lên cắn người, cứ thoắt gần thoắt xa, cố tình chọc cho người ta tâm phiền ý loạn. Để vượt qua đêm nay một cách nhanh hơn, Lệ Tịnh Lương quyết định mở máy tính lên mạng, theo thói quen, anh tìm đọc thông tin liên quan Hạ Tuyền, và dễ dàng tìm thấy nội dung tập mới nhất của chương trình "Đóng giả tình nhân". Trên màn hình ngập tràn những bức ảnh thân mật của cô và gã đàn ông khác. Dẫu biết là giả, nhưng dường như anh vô phương chấp nhận. Sau một lúc, Lệ Tịnh Lương tắt máy rồi thay quần áo ra ngoài chạy bộ. Mới hơn ba giờ sáng mà đã ra ngoài chạy hùng hục, đúng là điên hết chỗ nói. Qua thêm nửa tháng, Lệ Tịnh Lương giải quyết xong công việc liền trở về nước. Việc đầu tiên anh làm là phân phó Thủy Tu Tề đi thăm dò nơi ở hiện tại của Hạ Tuyền. Lòng hiếu kì của Thủy Tu Tề lại được dịp trỗi dậy mạnh mẽ, cậu chẳng hiểu nổi vì lí do gì mà ông chủ cứ quan tâm cô diễn viên vô lễ kia hoài, càng ngu ngơ không hiểu tại sao tên trợ lí của Hạ Tuyền không thèm nhận điện thoại của mình. Không có cách liên lạc trực tiếp với Hạ Tuyền, Thủy Tu Tề đành đi đường vòng, dò la qua công ty giải trí Hoa Hạ, rất mau, cậu đã nắm được hành tung của cô, rồi báo cáo thật chi tiết, cặn kẽ với ông chủ. "Trên núi?" Lệ Tịnh Lương tháo kính xuống, cặp mắt anh nheo nheo, tuồng như đang tìm kiếm thứ gì, lát sau mới mở miệng. "Sắp xếp lại lịch làm việc, chừa ra một tuần trống cho tôi, tôi có chuyện cần giải quyết." Thủy Tu Tề dùng mông cũng nghĩ ra được ông chủ định làm gì. Cậu lặng lẽ đi thu xếp, điều đình mỏi cả mồm với đối tác mới an bày ổn thỏa một tuần nghỉ ngơi cho ông chủ. Vì thế, lúc Hạ Tuyền quay xong cảnh bắn súng và phủ thêm chiếc áo khoác, chuẩn bị đi nghỉ thì bắt gặp Lệ Tịnh Lương đang ngồi ngay vị trí của mình. Hạ Tuyền dừng bước, nhìn thoáng qua mấy nhân viên xung quanh, mọi người nhất loạt đứng tư thế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa thể không nhìn thấy anh ta, chứng tỏ Lệ Tịnh Lương đã làm đầy đủ công tác tư tưởng trước với họ. Hạ Tuyền điềm tĩnh bước tới, đứng trước mặt anh ta và dõng dạc nói: "Anh Lệ, phiền anh tránh ra, đây là chỗ của tôi." Lệ Tịnh Lương tao nhã đứng dậy, lễ độ tránh qua một bên, chờ cô an vị xong mới duỗi tay về phía Thủy Tu Tề. Thủy Tu Tề lập tức xoay người đi lấy bó hoa nằm phía sau rồi đưa cho ông chủ. Lệ Tịnh Lương nâng đóa hoa đến trước mặt Hạ Tuyền, dọa cô suýt nhảy dựng. Nói thật lòng, dựa theo thân phận và địa vị Lệ Tịnh Lương, cô chưa bao giờ nuôi hi vọng anh ta sẽ chủ động nhận lỗi với cô, nhưng đóa hoa hồng vàng* nằm trong tay anh ta chẳng phải tượng trưng cho ý nghĩa đó sao? *Một trong những ý nghĩa của hoa hồng vàng là cầu nối cho những khoảng trống trong một mối quan hệ rạn nứt vì mâu thuẫn nhỏ hoặc sự hiểu lầm. Hạ Tuyền nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa nhiều hàm ý, cô hạ giọng nói: "Anh Lệ khách sáo quá, anh ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi rừng thiên nước độc này, chẳng lẽ chỉ vì muốn tặng tôi đóa hoa hồng vàng?" Lệ Tịnh Lương vẫn giữ vững phong độ của người trí thức, dùng ngữ điệu ôn hòa và trấn tĩnh đáp: "Đúng." Hạ Tuyền trầm ngâm, nheo nheo cặp mắt đánh giá anh ta. Lệ Tịnh Lương nhìn lại cô, lát sau cười khan một tiếng, cất giọng nhẹ tênh : "Là lừa em đó, tất nhiên sẽ không chỉ vì muốn tặng hoa." ... ... Hạ Tuyền nhếch miệng cười nhạt: "À, tôi mặc kệ mục đích của anh là gì, nhưng tôi không thể nhận đóa hoa này, bởi vì tôi sẽ không tha thứ cho anh." Lệ Tịnh Lương khẽ gật đầu, đoạn ném đóa hoa về phía Mã Nghĩ. Mã Nghĩ theo phản xạ đón lấy, rồi luống cuống nhìn Hạ Tuyền, song Hạ Tuyền vẫn mải mê nhìn Lệ Tịnh Lương, chẳng thèm liếc nhìn cậu lấy một lần, làm cậu phân vân chẳng biết xử lí thế nào. "Đi theo tôi." Dứt lời, Hạ Tuyền rảo bước về phía rừng cây gần đó. Hiện giờ đã cuối tháng mười hai, sắp bước sang tháng một, thời tiết càng ngày càng rét buốt, Hạ Tuyền mặc chiếc áo bành tô phủ đến mắt cá chân, còn Lệ Tịnh Lương vẫn trung thành với bộ tây trang màu đen, thoạt nhìn sang trọng quý giá nhưng khiến người ta cảm thấy hết sức lạnh lẽo. Anh im lặng đi theo sau cô. Người đàn ông này luôn ở vị trí cao hơn người thường, còn chảy trong mình dòng máu của tầng lớp lãnh đạo, ấy thế mà bây giờ lại răm rắp nghe theo lời cô nói, hại cô phấp phỏng bồn chồn không yên. Hạ Tuyền thấy anh ta chẳng có vẻ gì là lạnh, thầm nghĩ chắc ngài Lệ đang muốn giữ sĩ diện đây mà, trong lòng cô liền cuộn trào niềm hả hê lai láng, cho đáng đời anh ta, nhưng cô lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh Lệ ăn mặc phong phanh quá, nơi này đâu giống thành phố Giang, thời tiết lạnh lẽo lắm." Lệ Tịnh Lương chỉ nhoẻn cười không nói, cứ nhìn cô đăm đắm, dáng dấp thanh tao tuấn nhã đứng giữa núi rừng bạt ngàn xanh mướt, tạo nên bức tranh toàn diện về con người và non nước hữu tình. "Thựa ra anh Lệ không cần tốn công như vậy, dù sao trong lòng anh, thì loại chuyện đó cũng chẳng đáng là gì." Cô ngoái đầu nhìn anh ta, "Tôi đã uống thuốc rồi, anh khỏi lo lắng nữa. Tôi cũng sẽ không vì chuyện này mà ngưng hợp tác cùng anh, bây giờ anh có thể yên tâm trở về rồi." Lệ Tịnh Lương gật gù, đoạn cúi đầu cài lại nút áo tây trang. "Tôi còn có chuyện muốn nói." Âm điệu anh thuần hậu, nghe êm tai khôn cùng. "Chuyện gì nữa?" Hạ Tuyền liếc xéo anh ta, "Anh xuất hiện một cách rình rang như vậy, thử hỏi nhân viên phim trường không dị nghị rồi bàn ra tán vào ư? Cô Diệp mà biết thì lại trút giận lên đầu tôi nữa, lần này tôi khó tránh khỏi tai bay vạ gió rồi." "Chẳng phải em luôn thích bị tai bay vạ gió à?" Lệ Tịnh Lương khom người về phía cô, khóe môi thấp thoáng ý cười. "Hơn nữa, cô ta mới được thả ra chưa bao lâu, bây giờ còn đang ru rú trong nhà chữa vết thương lòng, không rỗi hơi đi quản chuyện người khác." "Cái đó chưa chắc, chỉ là suy đoán chủ quan của anh thôi." Hạ Tuyền âm thầm lui về sau, tránh anh ta như tránh rắn rết. Lệ Tịnh Lương thò tay vào túi áo tây trang, lấy ra chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo. Sau khi mở nắp hộp thì đưa qua cho cô. "Tặng em." Hạ Tuyền đảo mắt nhìn thoáng qua, là dây chuyền có kiểu dáng chiếc chìa khóa xinh xắn, là trang sức của thương hiệu nổi tiếng S·H·I. "Phí qua đêm à?" Lời cô nói mang ý tứ châm biếm rõ ràng. "Không, đây là chìa khóa dùng để đi vào lòng tôi." Lệ Tịnh Lương thình lình nắm tay Hạ Tuyền. Cô chưa kịp cục cựa thì sợi dây chuyền đã nằm gọn trong tay mình. Hạ Tuyền cất tiếng cười khẩy, chừng như đang thể hiện sự khinh thường đối với vật trong tay. Nét mặt Lệ Tịnh Lương vẫn lãnh đạm như nước, điều này đã vô tình khiến lời bộc bạch tiếp theo của anh đánh mất sự thuyết phục. Hay anh là trường hợp điển hình cho câu nói "người cũng như tên", máu lạnh từ trong ra ngoài? Từ sau ngày hôm đó, tôi luôn tự vấn bản thân mình, vì sao lại hành động lỗ mãng như vậy. Tôi nghĩ là bởi tôi đã hiểu lầm em, và còn... tôi đã phải lòng em, nên không hi vọng em tiếp tục đi trên con đường đó. Tôi không muốn nhìn thấy em đánh mất chính mình." Mong muốn của anh là điều không thể. Thâm tâm Hạ Tuyền lặng lẽ thốt câu trả lời. Khuôn mặt cô vẫn điềm nhiên như không hề nghe thấy câu nói gần như mang tính thổ lộ của anh ta. Phản ứng của cô khiến Lệ Tịnh Lương hơi sượng sùng. Lệ Tịnh Lương bèn lia mắt nhìn sang hướng khác, thấy Mã Nghĩ đứng bên kia, trên tay cậu ta vẫn ôm đóa hoa hồng vàng, nom buồn cười quá thể. "Nào giờ, anh Lệ đều dùng chiêu này để tán gái hả?" Hạ Tuyền dòm theo bóng lưng anh ta, chậm rãi buông câu hỏi sắc bén, "Hoặc nói đúng hơn, mỗi khi cưỡng ép phụ nữ xong, anh đều dùng cách này hòng vớt vát lại chút hình tượng đã quá cặn bã của mình?" Lệ Tịnh Lương ngoái đầu nhìn cô chăm chú, mái tóc anh đen tuyền, con ngươi cũng đen lay láy. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, song giờ phút này lại phảng phất thêm sắc thái nhu hòa. Đứng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khuôn mặt ấy càng cuốn hút bội phần. Phải thừa nhận rằng, nếu đánh giá theo mặt bằng chung, thì vẻ đẹp của Lệ Tịnh Lương quá sức nổi trội. Ánh nhìn của Lệ Tịnh Lương xoáy sâu vào đôi mắt cô, nhìn qua mắt kính râm, cô bỗng dưng cảm nhận được sự nghiêm túc trong câu anh ta nói: "Tôi chỉ muốn hiểu em hơn.