Kẻ mưu mô

Chương 13

Ngay ngã tư đường đông đúc, cột đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, chiếc ô tô ngừng lại, trong xe yên ắng lạ thường. Giây lát sau, bàn tay Lệ Tịnh Lương rời vô lăng, chuyển sang ve vuốt gò má mịn màng, trắng như sứ của cô gái bên cạnh. Anh ta dùng ngữ điệu ôn nhu, phảng phất hàm ý trấn an để nhẹ nhàng phản pháo quan niệm cực đoan của Hạ Tuyền. " Ngài Hugh Bennett của bộ tư pháp Mỹ từng nói, công lí chỉ đến muộn, chứ không bao giờ biến mất. Yên tâm, em sẽ không phải chịu bất bình mãi đâu." Các ngón tay anh ta dời lên trên, đậu trên suối tóc suôn mượt, vỗ về mấy cái rồi thu lại, tiếp tục chuyên chú lái xe. Hạ Tuyền quên mất nên hỏi anh ta chở cô đi đâu. Cô vô thức giơ tay, chạm vào phần gò mà ban nãy anh ta vừa vuốt ve qua, đôi mắt cô mơ màng nhìn đăm đăm sườn mặt nghiêm nghị bằng vẻ mặt ngây ngô, đờ đẫn. Anh ta cơ hồ luôn khiến người khác say mê, chìm đắm. Trang phục trên người vĩnh viễn là sơ mi cao cấp, hàng khuy áo tinh xảo hợp cùng âu phục thẳng thớm thanh lịch, toát lên phong độ ngời ngời, cộng thêm bộ não siêu việt chuyên vạch ra những kế hoạch tinh vi to lớn, chừng như chỉ cần anh ta ở đây, những thứ khác đều không thành vấn đề. Đây chẳng phải là mẫu người đàn ông của Hạ Tuyền cô ư? Trong biết bao đêm dài cô đơn mình ta với ta, thỉnh thoảng tâm hồn thiếu nữ của cô cũng trỗi dậy, tự suy nghĩ mông lung, ảo tưởng về một mối tình nên thơ lãng mạn. Đôi khi cô cũng từng tự sướng chút đỉnh, thích thú đặt ra những tiêu chuẩn cao vời vợi cho người bạn trai tương lai, rồi lại ngậm ngùi cảm thán, bản thân mình nào xứng với người đàn ông như vậy. "Lệ Tịnh Lương." Cô bỗng nhiên cất tiếng, kìm lòng không đậu mà gọi tên anh ta. Đôi mắt lãnh đạm của anh ta đảo qua khuôn mặt Hạ Tuyền, cô nhìn anh ta vài giây, đoạn thu hồi tầm mắt, im lặng không nói nữa, lí trí nuốt xuống câu hỏi đã nằm ngay đầu lưỡi. Lệ Tịnh Lương, nếu tôi thật sự thích anh thì làm thế nào đây? Hiện thực cuộc sống luôn khác xa những câu chuyện cổ tích màu hồng, hầu hết mấy cô diễn viên nổi tiếng, có ai lại không một lần mơ ước được gả cho đại gia giàu sang quyền quý, tuy nhiên, làm dâu nhà giàu nào có dễ chi? Bằng thân phận và địa vị của Lệ Tịnh Lương, chỉ sợ cả đời này cô không vói tới nổi. Cô hiểu rõ khoảng cách giữa họ, nhưng sao con tim vẫn bồi hồi xao xuyến, cứ đập mãi không thôi, tự động lấn lướt lí trí, để những suy nghĩ viễn vông cứ manh nha, nảy mầm, buộc cô lâu lâu sống xa rời thực tế, mộng ước anh ta sẽ thuộc về riêng mình! Chiếc xe chậm rãi dừng trước cửa một nhà hàng Tây sang trọng, Lệ Tịnh Lương tắt máy, nhìn sang ghế lái phụ. "Xuống xe." Hạ Tuyền vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ nhúc nhích khóe miệng: "Anh muốn mời em ăn cơm?" Anh ta nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa kính, điềm nhiên đáp: "Giờ đã không còn sớm." Hạ Tuyền phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần buông màn đen, quả thực nên ăn cơm, song vừa trải qua những chuyện như vậy, cô đâu còn tâm tư để mà ăn với uống? "Em không ăn, ngày mai phải đi thử vai, nên dạo này đang giữ dáng." Cô bịa đại lí do từ chối, nói đoạn lại cụp mắt né tránh ánh nhìn của anh ta, sau tiếp, "Nếu anh Lệ không phiền, thì hãy chở em về nhà." Lệ Tịnh Lương lặng lẽ dựa vào lưng ghế, đăm chiêu quan sát cô, như thể đã nhìn ra lí do cô chột dạ. Anh ta khoanh hai tay trước ngực, trầm ngâm một hồi mới hỏi cô: "Nếu như em là chú chim trong bụi mận gai(Thorn Birds), em sẽ chấp nhận đánh đổi cả đời để tìm bằng được bụi mận gai mới thôi, rồi giữa những đám cành gai góc ấy, em cất tiếng hót của riêng mình, và sau cùng nhận lấy cái chết*. Hay em lựa chọn buông xuôi hết thảy, trải qua một cuộc sống thật bình thường?" *Ở đây Lệ Tịnh Lương mượn hình ảnh trong tiểu thuyết "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" của nữ văn sĩ người Úc Colleen McCulough. Lời đề tựa của tiểu thuyết đã viết: "Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót có một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hốt vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và hoạ mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được.Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính Thượng đế trên thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra thì truyền thuyết nói như vậy" (Theo wiki) Hạ Tuyền ngẩng phắt lên nhìn anh ta, cặp mắt thon dài hơi xếch của anh ta dù khuất sau kính đen vẫn có thể nhìn thấu cõi lòng hoang mang của cô. Dịch chuyển ánh mắt, Hạ Tuyền thấp giọng nói: "Là một chú chim trong bụi mận gai, nếu như bỏ quên sứ mệnh của mình để sống một cuộc đời như bao loài chim khác, vậy thì cuộc sống còn gì là ý nghĩa?" Ngữ điệu Lệ Tịnh Lương cứ chậm dần đều, vẻ như đang tận tình hướng dẫn cô gái lầm đường lạc lối: "Nhất quyết tìm được bụi mận gai chỉ để hót một lần rồi chết, hơn nữa, dẫu em chấp nhận lãng phí cả một đời thì chắc gì sẽ tìm được cái cây ấy, chẳng nhẽ em vẫn tiếp tục bướng bỉnh sao?" Hạ Tuyền mỉm cười, lãnh đạm đáp: "Nhưng em đâu phải là chú chim trong bụi mận gai." Nếu đúng như lời anh ta nói thì sao nào, cứ cho là sau khi hoàn thành tâm nguyện, cô phải trả giá bằng cái chết cô độc thì thế nào? Mặc dầu biết rõ con đường cô chọn đầy chông gai trắc trở. Dù hiểu rằng, nếu cô may mắn đạt thành ước nguyện, thì con đường tiếp theo sẽ mù mịt gấp trăm lần so với hiện tại, song cô vẫn cắm đầu cắm cổ đi theo hướng mình đã vạch ra, bởi lẽ đó là lí do để cô tồn tại. Lệ Tịnh Lương hồ như đang thất vọng mà lắc đầu, anh ta không lên tiếng nữa, chỉ làm theo ý cô, khởi động xe rời đi. Đang chạy giữa đường, Hạ Tuyền thình lình đổi ý, nhờ Lệ Tịnh Lương chở cô tới nhà của Hứa Cách Phỉ. Hiện giờ cô đang bị bao vây giữa đầu sóng ngọn gió, tạm thời không thể quay về nhà mình. Lệ Tịnh Lương vẫn trầm mặc làm theo yêu cầu của cô, chuyển tay lái, chạy trên con đường khác. Xe ngừng dưới lầu nhà Hứa Cách Phỉ, Hạ Tuyền cầm túi xách chuẩn bị bước xuống, cô đã mang xong kính và khẩu trang. Sau khi trang bị vũ trang đầy đủ, cô hệt như một chiến sĩ dũng cảm, sẵn sàng đương đầu với mọi kẻ địch hùng mạnh. Nhìn bộ dáng hừng hực khí thế của cô, thật sự rất đẹp, rất lấp lánh. Chân cô dợm bước xuống, song bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, bèn quay đầu ngắm nhìn Lệ Tịnh Lương, lát sau cô quyết định tháo khẩu trang, chồm người qua ghế ôm lấy anh ta, hôn mạnh vào gương mặt nam tính. "Mấy ngày tiếp theo có thể em rất bận, phỏng chừng không liên lạc cùng anh được, nhưng anh đừng vì vậy mà lãng quên em đấy." Cô thân mật cọ mũi cùng anh ta, buông lời dịu dàng tha thiết. Lệ Tịnh Lương tùy ý cô muốn làm gì thì làm, chỉ rũ mắt nhìn rèm mi cong dài, cất giọng hơi khàn khàn. "Em gặp chuyện thì lặn mất tăm, lại còn đòi hỏi tôi phải nhớ đến em." Hạ Tuyền thoáng cái muốn chia sẻ những lời thật lòng cùng anh ta. Cô ngồi lại ngay ngắn trên ghế lái phụ, giơ tay vuốt mái tóc dài: "Kỳ thật chúng ta đều tự hiểu rõ, cứ cho rằng một ngày đẹp trời nào đó, anh chợt động lòng với em. Em cũng có thể chiếm được anh, song chúng ta ta vĩnh viễn không thể gắn bó cuộc đời bên nhau. Sự chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, em cũng chưa bao giờ nuôi ý định trèo cao để rồi té đau. Một khi đã như vậy, thì hãy nhân lúc còn qua lại mà cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc ngọt ngào tốt đẹp, được không?" "Đã biết sẽ không có kết quả tốt, sao vẫn muốn tiếp tục dây dưa? Chờ khi tình cảm lún sâu lại ép lòng chia tay, như thế càng đau đớn hơn nhiều." Ngữ điệu anh ta mang ẩn ý sâu xa. Hạ Tuyền cất tiếng cười nhạt nhẽo, thoạt trông cô là một cô gái mảnh mai yếu đuối, nhưng sâu trong nội tâm lại mạnh mẽ, kiên cường. "Người như anh chắc khó hiểu được suy nghĩ của em, tuy rằng sẽ tự mình chuốc khổ, nhưng em thà thích một người mà cả đời này sẽ không vói tới nổi, chứ không cần tìm đến sự an ủi của một người mà em không thương." Dứt lời, cô tức tốc đẩy cửa xe và bỏ đi một mạch, không hề luyến lưu. Hạ Tuyền không quay đầu, vậy nên không phát hiện Lệ Tịnh Lương dừng xe rất lâu còn chưa rời đi. Thực ra quan điểm của cô và anh ở nhiều phương diện khá bất đồng. Theo anh nhận xét, Hạ Tuyền hành động nghiêng về cảm tính, đôi khi quá bộp chộp hấp tấp, quá mức liều lĩnh. Mà anh thì tương phản, bất luận là thứ gì, mặc dù không đến mức để lí trí lấn át mọi cảm xúc, thì anh cũng phải suy xét thật cẩn trọng mới bắt tay vào làm. Sắc trời càng lúc càng tối, Lệ Tịnh Lương vẫn ngồi yên như tượng, chờ màn đêm phủ chiếc áo đen kịt bao trùm khắp không gian, anh mới lái xe về nhà. Vài ngày sau, như đã thông báo trước, Hạ Tuyền không hề liên lạc với Lệ Tịnh Lương. Thi thoảng lấy lí do công việc, Lệ Tịnh Lương sẽ tạt ngang qua công ty giải trí Hoa Hạ, mang theo chút tâm tư nho nhỏ liên quan cô gái kia, có điều, chưa một lần anh tình cờ gặp cô. Tuy nhiên, anh vẫn có cách cập nhật tin tức về cô, chí ít mấy ngày qua, trên các trang báo giải trí vẫn chưa thôi lấy cô làm tiêu điểm viết bài về scandal ảnh nhạy cảm. Cảnh sát thông qua việc điều tra tên tài xế đã phát hiện vụ việc lần này liên quan Diệp Minh Tâm, sau đó họ đã bí mật dẫn cô ta tới cục cảnh sát, tiếp tục điều tra làm rõ. Diệp Hân đã sớm biết mọi chuyện, cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đương đầu với tình huống xấu nhất. Hạ Tuyền vẫn chờ ông ta chủ động đến tìm cô, nhưng ông ta vẫn án binh bất động, tựa hồ ông ta không có ý định can thiệp vào chuyện này. Mặc kệ người vợ hiện tại của ông ta là Lương Ngâm từng mấy lần đến công ty gây rối, đề nghị ông ta phải nhanh chóng ra mặt vì con gái, song ông ta chỉ dùng duy nhất một câu để đáp trả: đã làm sai thì nên chịu phạt. Thoạt nghe thì cứ tưởng người đàn ông này sống chính trực, vì nghĩa quên thân. Nếu như không có buổi chiều hôm ấy, Diệp Hân bất ngờ hẹn gặp cô, thì cô gần như cho rằng, ông ta đã thay tính đổi nết. "Cảm ơn cô Hạ vẫn nể tình mà chịu ra gặp mặt Diệp Hân tôi." Diệp Hân đứng dậy, ra chiều nho nhã lễ độ nói, "Tôi thay mặt đứa con gái không hiểu chuyện của mình xin lỗi cô Hạ." Ông ta cúi đầu. Hạ Tuyền nhàn nhã ngồi trên ghế, kính cũng chưa tháo xuống, chỉ nói: "Ông chủ Diệp là bậc cha chú, không cần thiết phải chịu tội thay cho đám trẻ chúng tôi." "Nuôi mà không dạy là lỗi của cha mẹ." Nói đoạn, Diệp Hân ngồi xuống ghế đối diện, đi thẳng vào vấn đề chính, "Cô Hạ đừng suy nghĩ nhiều, lần này tôi hẹn gặp cô không phải vì muốn cô đến cục cảnh sát nói hộ cho Tâm Tâm." "Vậy ông chủ Diệp định căn dặn điều gì?" Tuy cô dùng lời lẽ rất khiêm tốn, song thái độ không hề dính dáng đến hai chữ khiêm tốn. Cô hất cằm, phô bày dáng điệu kiêu căng ngạo mạn. Dù cho những bức ảnh gần đây đang lăm le chôn vùi sự nghiệp diễn xuất của cô, thì cô vẫn dùng phong thái tự tin để tiếp chuyện ông ta. Diệp Hân dựa lưng vô ghế, nhếch miệng cười khẽ và nói: "Tôi chỉ định nhờ cô một việc, xét theo vị thế của công ty chúng ta, thì lỗi lầm của Tâm Tâm không nên công khai." Ý ông ta là, không được để người bên ngoài biết Diệp Minh Tâm là kẻ chủ mưu của vụ việc này? Chơi khôn thế? Hạ Tuyền há miệng toan từ chối, song mấy câu kế tiếp của Diệp Hân đã gợi lên trong cô sự đắn đo. "Tôi biết dạo gần đây, cô đang tham gia thử vai trong bộ phim Hắc Vũ của đạo diễn nổi tiếng Trần Quyền. Tôi có thể giúp cô lấy được vai nữ chính." Ngữ khí Diệp Hân hết sức chân thành, "Còn có, trong khoảng thời gian này, cô Hạ đã sắp quay xong phim Lĩnh Nam Hồng rồi nhỉ, tôi tình nguyện tài trợ toàn bộ chi phí tuyên truyền của bộ phim. Đợi đến khi bộ phim có lịch công chiếu chính thức, tôi sẽ vì cô Hạ mà an bày thêm nhiều nguồn lực hấp dẫn hơn nữa." Quả là điều kiện chứa đầy cám dỗ, Hạ Tuyền tỉnh táo suy xét, so đo những mặt lợi và hại, thế nhưng lòng dạ cô vẫn canh cánh, bùi ngùi trước những sự quan tâm của Diệp Hân dành cho Diệp Minh Tâm. Hai người không hề có quan hệ huyết thống, vậy mà ông ta lại nguyện ý vì cô ta trả giá rất nhiều, cớ sao người bố dượng tốt như vậy lại nhẫn tâm đối xử tệ bạc với người vợ tào khang cùng đứa con gái ruột? Năm đó cô bị bắt cóc, bị mất tích, tại sao ông ta không chịu đi tìm? Đôi mắt Hạ Tuyền rưng rưng ướt át, may thay nhờ sự che chắn của chiếc kính đen nên Diệp Hân không phát hiện. Diệp Hân kiên nhẫn chờ cô trả lời, thời gian trôi qua thật lâu cô mới gật đầu nói "Được", ông ta liền cười khẩy: "Vậy tất cả trông cậy vào cô, giờ tôi còn có việc, xin phép đi trước." Lời hết, ông ta đứng dậy, bỏ đi không chút quyến luyến. Đúng thế, trong lòng ông ta, cô chẳng qua chỉ là con hát tầm thường vì danh lợi mà bất chấp tất cả, thậm chí bán đứng chính mình, đâu đáng giá để ông ta quyến luyến? Hạ Tuyền hít sâu một hơi, tự động viên chính mình, không nên gấp gáp, cứ từ từ mà tiến, bây giờ chưa phải là lúc hành động theo cảm tính. Ông ta đã có lòng bao che Diệp Mình Tâm như vậy, dù cô nhất quyết không đáp ứng, với sức ảnh hưởng của ông ta trong giới giải trí, chẳng chóng thì chày sự thật sẽ bị ém nhẹm Giả dụ cô quyết định cá chết lưới rách, chủ động phanh phui hết mọi chuyện, cũng chưa chắc giới truyền thông sẽ tin cô. Hiện giờ Diệp Minh Tâm ít nhiều đã nhận sự trừng phạt, cô lại chiếm được món hời, tội gì không chịu tạm thời thỏa hiệp? Kết quả là, cô diễn viên vừa vướng vào scandal ảnh nóng chẳng mấy chốc lên đời, nhận được vai nữ chính trong bộ phim sắp tới của đạo diễn nổi tiếng Trần Quyền mang tên là "Hắc Vũ". Hình tượng nữ chính trong phim khá tương đồng với Hạ Tuyền, đều là những cô gái xinh đẹp đầy sức quyến rũ. Đọc sơ qua kịch bản, hình như không thiếu mấy cảnh quay gợi cảm, nóng bỏng. Cách đây không lâu, Lệ Tịnh Lương từng bá đạo tuyên bố không cho phép cô hôn người đàn ông khác, dù là đóng phim cũng không được. Yêu cầu này e rằng cô khó thực hiện rồi. Có điều, ông chủ Lệ chưa kịp phát giận việc cô đóng cảnh thân mật, thì đã có việc khác phát sinh. Mấy ngày nay, đầu đề của các báo giải trí là tin tức Hạ Tuyền may mắn nhận vai nữ chính, còn phụ đề là tin tức "Qua vụ tai tiếng lần này, chúng ta đã có dịp chứng kiến tình cảm chân thành của nam diễn viên nổi tiếng Chung Lập Dương với bạn gái tin đồn Hạ Tuyền". Tin tức này đa phần dành những lời tung hô có cánh cho Chung Lập Dương, khen ngợi anh ta đã hành xử rất phong độ, không đoái hoài những bức ảnh gợi cảm kia, chỉ chú tâm giúp bạn gái vượt qua khó khăn lần này. Từng câu từng chữ trong bài viết đều có sức lay động hồn người. Lệ Tịnh Lương ném tờ báo qua một bên, tờ báo trùng hợp nằm đè lên xấp ảnh chụp. Những tấm ảnh kia cũng chẳng xa lạ gì, chính là những bức ảnh có độ phân giải cao chụp cảnh nhạy cảm của Hạ Tuyền. Kế bên xấp ảnh là một chiếc USB, trong đó chứa mấy bản sao lưu. Hiện tại toàn bộ ảnh gốc và ảnh sao lưu đều do anh nắm giữ, ở những nơi khác đã tiêu hủy sạch. Nghĩ tới việc Diệp Minh Tâm tuy bị cảnh sát sờ gáy song báo chí bên ngoài vẫm im lìm, mà sự nghiệp Hạ Tuyền chẳng những không bị đóng băng mà còn lên như diều gặp gió, Lệ Tịnh Lương liền đoán được Hạ Tuyền đã có giao dịch gì với Diệp Hân, thậm chí anh chẳng thèm sai thuộc hạ đi thăm dò. Anh tiện tay cầm lấy điếu xì gà trên bàn, châm lửa rồi hút, khóe miệng gợi lên nét cười khinh khi, miệt thị, tuồng như khinh thường cái miệng quen thói nói dối của cô gái kia, lại tựa hồ không đúng. Bởi vì anh rất nhanh bấm số điện thoại, phân phó trợ lí Thủy Tu Tề rằng: "Giúp tôi chuẩn bị một phòng ở khách sạn, hẹn Hạ Tuyền đêm nay qua đó. Nếu cô ấy từ chối, hãy nói cho cô ấy biết, toàn bộ ảnh nhạy cảm của cô ấy đều nằm trong tay tôi."