Ngài Anthony Malory ra hiệu cho người hầu bàn chuẩn bị thêm một chai rượu vang rồi ngả người ra sau nhìn anh trai mình. “Anh biết không, James, em thực sự sẽ nhớ anh, mẹ kiếp nếu không như vậy. Lẽ ra anh nên dàn xếp mọi chuyện ở Caribbean trước khi trở về nhà thì giờ đây, anh không cần phải quay lại nơi đó nữa, ngay khi em bắt đầu quen với sự có mặt của anh.” “Làm sao mà anh biết được việc kết thúc cuộc đời cướp biển của Hawke khét tiếng có thể lại được sắp xếp dễ dàng đến thế chứ?” James đáp. “Chú quên rồi, lý do duy nhất mà anh trở về nhà là món nợ với Eden. Anh chẳng biết gì chuyện kết hôn (giữa Eden và Regan) vào lúc đó, cũng như chuyện gia đình mình quyết định chào đón anh trở về và chấm dứt cuộc sống cướp biển của anh.” “Việc giới thiệu cháu trai mới, Jeremy, với mấy anh trai đã góp phần để họ đưa ra quyết định đó. Mấy ảnh vô cùng đa cảm mỗi khi động vào chuyện gia đình.” “Và chú thì không thế à?” Anthony cười khúc khích. “Em cũng vậy. Và anh sẽ sớm trở về chứ, phải không? Thật giống như hồi xưa khi có anh ở bên cạnh.” “Chúng ta đã có những thời gian đẹp hồi trẻ dại, phải không?” “Theo đuổi cùng một người phụ nữ.” Anthony cười toét. “Cùng bị mấy ảnh dạy dỗ.” “Mấy ảnh rất tuyệt. Jason và Eddie đã phải gánh vác trách nhiệm khi còn quá trẻ. Mấy ảnh không có lúc nào thảnh thơi, lúc nào cũng bận bịu kềm giữ chúng ta vào trong khuôn khổ gia đình. “ “Chú không cần bào chữa cho họ,” James trả lời. “Chú không nghĩ là tôi ghét họ chứ, phải không? Nói thật, lúc đó chú đã lập tức tuyệt giao với tôi đấy.” “Em chưa bao giờ tuyệt giao với anh,” Anthony phản đối. “Uống nào, chú mày,” James tỉnh bơ. “Nó có thể giúp chú mày nhớ lại.” “Cho anh biết là trí nhớ của em vẫn ổn. Em đã tức điên lên khi anh bỏ đi cùng với Reggie vào mùa hè tám năm về trước- trải qua ba tháng trên một con tàu cướp biển chết tiệt đó và con bé chỉ mới được mười hai tuổi thôi! Em định sẽ cho anh một trận nhừ tử, mà anh đáng phải nhận, khi anh đưa Reggie trở về. Và anh đã không chống cự. Em không hiểu tại sao? Muốn cho em biết không?” James nhướng cặp lông mày màu vàng óng của mình lên. “Anh chống được sao? Ba chọi một, phải vậy không nhỉ? Ba người đã coi trọng anh hơn cả cần thiết đấy.” “Thôi đừng có giở cái giọng ấy ra nữa, anh à. Anh không đánh trả. Anh cũng không cố gắng tránh đòn nữa. Jason và Edward có thể không nhận thấy, nhưng em đã choảng với anh nhiều trận lắm rồi nên biết ngay.” James nhún vai. “ Vì anh cảm thấy mình đáng bị như vậy. Hồi đó, anh chỉ nghĩ dắt Regan đi khỏi tay mấy ông anh sẽ là một trò vui. Và Jason đã cấm anh gặp Regan từ lúc đó- ” “Reggie,” Anthony chỉnh ngay. “Regan,” James nhấn mạnh hơn, châm ngòi cho cuộc tranh luận thuở xưa, khi họ nghĩ xem nên gọi cháu gái Regina bằng cái tên thân mật nào – cuộc tranh luận bắt đầu từ xa xưa, từ những tính khí khác người của James. Nhưng họ cùng ý thức việc gì đang xảy ra và bật cười hết cỡ. Nhưng Anthony đi xa hơn một chút. Anh đồng ý, “Được rồi, đêm nay là Regan vậy” James vỗ mạnh vào tai mình. “Anh nghĩ chắc tai mình có vấn đề rồi.” “Qủy tha ma bắt anh đi.” Anthony vừa gầm gừ, vừa cười khúc khích. “Cứ kể chuyện tiếp cho đến khi em buồn ngủ. A, gượm đã, đây là chai thứ hai rồi.” “Chú không định chuốc rượu anh lần nữa đấy chứ?” “Không dám,” Anthony nói khi anh rót đầy rượu vào cốc. “Anh tin rằng đó là những gì chú đã từng nói trong lần cuối cùng chúng ta ở White’s, thế mà bạn chú, Amherst đã phải đưa cả hai chúng ta về nhà... vào lúc giữa trưa. Chú chẳng nói gì về phản ứng của cô vợ trẻ cả.” “Không đáng nói.” Anthony chua chát đáp. Một tràng cười vang của James khiến nhiều người nhìn về phía bàn của họ. “ Anh thực sự chẳng hiểu nổi chú nữa. Bị vợ giận khi mới cưới được hai ngày, chỉ vì một cô hầu bàn õng ẹo lả vào lòng mình và chú không thể thuyết phục nổi vợ mình tin là chú đã không động chạm gì đến cô ả. Thật xúi quẩy cho chú khi cô ả lại để vương vài sợi tóc vàng trên ve áo, để cho vợ chú nhìn thấy. Nhưng chú không kể với Roslynn việc chú có mặt ở quán rượu đó là để tìm gã anh họ Cameron của cô ấy à? “ Dĩ nhiên là không kể.” “Vậy chắc chú chưa kể cô ả ấy đã lên giường với anh, chứ không phải với chú.” Anthony lắc đầu ngoan cố. “Em cũng sẽ không nói chuyện đó. Em đã nói với cô ấy, không có chuyện gì xảy ra, rằng em bị mồi chài nhưng đã từ chối. Vấn đề là sự tin tưởng... nhưng em nghĩ chúng ta đã bàn về vấn đề này rồi. Đừng quan tâm đến cuộc sống tình cảm của em nữa, anh à. Cô vợ Scottland của em rồi sẽ hiểu ra thôi. Em đang trên con đường thuyết phục đây. Trở lại vấn đề cũ nào, được chứ? James với lấy cốc rượu, “Như anh đã nói, anh rất khó chịu khi Jason không cho anh gặp Regan nữa.” “Anh ấy phải làm vậy thôi. Anh đã làm cướp biển suốt hai năm trời còn gì.” “Anh có thể đã gieo rắc kinh hoàng ngoài khơi, Tony, nhưng con người anh thì vẫn không thay đổi. Jason biết rất rõ là anh có thể bỏ mặc chiếc Hawke nếu ảnh cho anh gặp lại Regan. Nhưng ảnh đã phủ nhận anh vì anh đã làm cướp biển và làm nhục đến gia đình, mặc dù chẳng người Anh nào biết Thuyền trưởng Hawke và James Malory, nam tước Ryding, chỉ là một. Jason đã quyết rồi, thì sẽ không rút lại đâu, anh phải làm gì bây giờ? Không gặp mặt cô nhỏ nữa sao? Regan như là con gái của anh vậy. Chúng ta cùng nuôi dạy nó mà.” “Anh đã có thể từ bỏ việc làm cướp biển,” Anthony đưa ra lý do khả thi. James cười nhẹ. “Làm theo lời của Jason á? Từ khi nào anh trở thành như vậy thế? Hơn nữa, anh có một quãng thời gian đẹp chết người khi chơi trò cướp biển. Có nhiều thử thách, nguy hiểm, nhưng còn hơn thế, khi anh đã đưa được kỉ luật vào cuộc sống của mình, và vì thế, anh cảm thấy mình khỏe mạnh hơn. Anh đã từng cảm thấy trống rỗng và rã rời trước khi rời khỏi London. Chúng ta đã rất vui, đúng, nhưng chẳng còn thử thách nào ngoài việc níu váy quý bà cả. Anh thoát ra khỏi sự đơn điệu đã làm anh cực kỳ nổi tiếng.” Anthony cười ầm. “Anh làm trái tim em rướm máu.” James rót rượu. “Cạn ly nào, chú ngốc. Chú trở nên thông cảm hơn khi say đấy.” “Em sẽ không say xỉn nữa. Đã hứa với vợ rồi, nhưng mà cô ấy vẫn chưa tin em. Vậy anh đã ra khơi, và sống cuộc sống trong sạch, khỏe mạnh của một tên cướp biển.” “Một quý ông cướp biển,” James đính chính. Anthony gật gù. “Khá đúng. Không nên quên những điểm khác nhau. Mà nhân tiện, khác nhau chỗ nào thế nhỉ?” “Anh không bao giờ đánh chìm tàu hoặc chiếm tàu mà không cho đối phương cơ hội đánh trả. Anh đã mất khá nhiều tài sản vì lý do đó, để chúng tuột khỏi tay mình, nhưng anh chẳng bao giờ muốn thành một tên cướp biển thành công cả, chỉ muốn là một tên cướp biển kiên trì thôi.” “Vậy anh đã bị hiểu lầm rồi, James. Nó chỉ là một trò chơi thôi, phải thế không? Và anh đã cố ý để cho Jason nghĩ là anh đã ra khơi để tàn phá, cướp bóc và quẳng người làm mồi cho cá mập!” “Tại sao lại không? Ảnh sẽ không thể vui nếu không có cớ phạt một trong hai chúng ta. Và anh thì thích hợp hơn chú, bởi anh chả quan tâm gì hết, trong khi chú thì ngược lại.” “Anh nghĩ đúng đấy.” Anthony châm chọc. “Chú nghĩ vậy à?” James cười, uống cạn ly. Anthony rót đầy lại ngay. “Nhưng có như vậy thì mới là anh.” “Em tin rằng,” Anthony miễn cưỡng. “Theo những gì em nhớ, anh đã chống đối và khiêu khích ảnh.” James nhún vai. “ Vậy cuộc sống là gì nếu không có những động lực, cậu bé?” “Em nghĩ anh khoái cảnh Jason tức điên lên. Thú thật đi.” “Ảnh cũng thật chuyên nghiệp trong chuyện này, phải không?” Anthony mỉm cười rồi khúc khích. “Thôi được. vậy không còn các câu hỏi tại sao và vì sao nữa nhé. Anh đã được chấp nhận trở về với gia đình, được tha thứ hết. Nhưng anh vẫn chưa trả lời em về vụ chịu trận đòn đó.” Hàng lông mày vàng lại nhướng lên. “Anh đã không đánh trả hả, chắc là do anh bị chú ngáng chân.” “Vậy em sẽ không đả động đến chuyện này nữa.” “Sẽ không có chuyện đó đâu.” “James. . . “ “Thôi nào, Tony, hãy thử đặt mình vào trường hợp của anh và chú sẽ có câu trả lời. Suy cho cùng thì cũng không có gì phức tạp đâu. Anh muốn ở bên cạnh đứa cháu yêu quí, Regan, nhiều hơn. Hơn nữa, anh nghĩ cô bé sẽ thích nhìn thấy một phần của thế giới. Nhưng mặc dù anh hết sức yêu mến cô bé, anh nhận ra anh đã ngu ngốc ra sao, trước khi mang Regan trở về. Không phải vì cô bé làm anh vướng víu mà vì biển cả không bảo đảm sự an toàn cho ai cả. Bão tố, những tên cướp biển khác, kẽ thù của anh, đều nguy hiểm. Nguy cơ xảy ra cho cô bé tuy nhỏ nhưng vẫn hiện diện. Và nếu bất kì chuyện gì xảy ra cho Regan thì...” “Chúa lòng lành, James Malory vô tâm mà cũng có lúc cảm thấy có lỗi ư? Hèn chi mà em không đoán được.” “Cũng có những lúc như vậy chứ.” James đáp khô khan, liếc nhìn Anthony với vẻ cáu kỉnh vì ông em ngồi cười thoải mái. “Em đã nói gì nhỉ?” Anthony hỏi, vờ ngây thơ. “Thôi đừng bận tâm. Đây, uống thêm một chút đi.” Anh chàng tỏ vẻ thông cảm. “Anh biết đấy, em cũng đưa cô bé đến chỗ lũ bạn rệu rã của mình, trong những năm cô bé ở với em – và tất cả bọn chúng đều cư xử tử tế, nếu anh muốn biết – trong khi anh thì đem cô bé đến nơi có những tên giết người-“ “Tất cả bọn chúng đều ngưỡng mộ cô bé và luôn cư xử lịch sự khi có mặt Regan.” “Ừ, cô nhỏ đã được chúng ta dạy dỗ đàng hoàng, tử tế.” “Phải vậy không? Vậy sao nó có thể kết hôn với một tên vô lại như Eden?” “Cô nhỏ yêu hắn. Thật đáng tiếc.” “Anh thấy điều đó thật quá sức chịu đựng.” “Bình tĩnh nào, James, anh không thích hắn chỉ vì hắn quá giống chúng ta, và bất kì ai giống chúng ta thì cũng không đủ tốt cho Reggie.” “Ngược lại, chú mày, đó là lí do tại sao chú không thích hắn. Còn anh ghét vì hắn đã làm nhục anh khi bỏ chạy trong cuộc đụng độ trên biển vài năm trước, sau khi phá nát con tàu của anh.” “Nhưng anh tấn công hắn trước.” Anthony cãi, vì đã nghe đủ về cuộc hải chiến đó, cả chuyện con trai của James đã bị thương trong vụ đó, cũng chính vì vậy, James đã từ bỏ con đường làm hải tặc. “Cạnh đó, hắn còn thêm một lần tống anh vào tù hồi năm ngoái.” “Chỉ sau khi anh đã dập hắn nhừ tử. Và không phải anh đã kể là hắn đã giúp anh vượt ngục trước khi rời Tây Ấn à? Hắn bị ray rứt lương tâm à, không phải chứ?” “Hắn nói là hắn không muốn bỏ lỡ dịp nhìn thấy cảnh anh bị treo cổ.” Anthony huýt sáo. “Nghe có vẻ giống hắn đấy, một gã hợm hĩnh. Nhưng đúng là anh phải mang ơn hắn. Đầu anh không bị treo giá và anh có thể xoá bỏ quá khứ. Giờ đây, anh có thể đi dạo trên đường phố London mà không phải ngoái cổ lại cảnh giác.” Sự tán thưởng khiến ly rượu lại đầy ắp. “Nhưng chính xác là khi nào chú bắt đầu bênh vực cho tên gà trống choai ấy vậy?” “Lạy Chúa, đó là việc em đang làm sao?” Anthony có vẻ kinh hoàng. “Xin lỗi nhé. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, anh có thể tin em. Hắn hoàn toàn là một kẻ đê tiện.” “Nhưng Regan đã bắt hắn phải trả giá rồi,” James cười hả hê. “Bằng cách nào?” “Hắn phải ra ngoài ghế sofa ngủ mỗi khi hắn ta trả treo với chúng ta và tình cờ Regan nghe được.” “Quỷ tha ma bắt anh đi.” “Thật đấy. Chính hắn kể với anh mà. Chú phải thăm hai đứa thường xuyên hơn khi anh đi khỏi.” “Uống vì điều đó!” Anthony cười. “Eden ngủ trên sofa. Trời, đáng giá lắm.” “Nhưng chẳng buồn cười bằng mớ hỗn độn giữa chú và vợ chú.” “Này, đừng có bắt đầu đấy nhé.” “Không dám. Nhưng anh hy vọng chú làm lành được với cô ấy, trước khi anh trở về vài tháng sau, khi đó anh sẽ đưa Jeremy đi cùng. Và cậu nhỏ sẽ không làm phiền hai người nữa. Chỉ còn chú và cô nàng Scottland bé nhỏ . . . với nhau.” Nụ cười của Anthony trở nên tự tin và hơi quỷ quái. “Vậy anh trở về sớm đi, được không?”