Kẻ lập mưu

Chương 6

Hạ Tuyền lấy tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo chỉnh tề, đeo túi xách đi xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen ở trước cửa. Chỉ là, cái vị Lệ tiên sinh này lại gióng trống khua chiêng đỗ xe ở dưới nhà một nữ viễn viên như vậy thật sự không sợ sẽ bị truyền thông chụp được sao? Hạ Tuyền cẩn thận quan sát bốn phía một chút, sau khi xác định không có chó săn (phóng viên) nào chụp ảnh ở đây, thì mới mở cửa ghế lái phụ ngồi lên. Ở trong xe, xuyên qua tầng ánh sáng lạnh lẽo của đèn đường ban đêm có thể nhìn thấy được, chỗ ghế ngồi tài xế được ngả ra đằng sau, Lệ Tịnh Lương đang nằm ở trên đó nghịch nghịch chiếc điện thoại di động, ngón tay không ngừng ấn bàn phím, cánh môi mỏng khép khép mở mở, như đang nhai thứ gì đó. Liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương tiện tay lấy ra một túi sô cô la chưa có mở từ trong túi âu phục đưa cho cô, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Ăn đi." Thì ra là anh đang ăn sô cô la. Hạ Tuyền dịu dàng nhận lấy túi sô cô la rồi bỏ vào trong túi xách, Lệ Tịnh Lương cười khi nhìn thấy một màn này, đôi lông mày đẹp mắt cong lại tạo thành một độ cung động lòng người, kéo dài giọng điệu nói: "Cô đừng nói rằng cô cũng là cái loại người ‘Lệ tiên sinh cho đồ gì thì không được ăn đồ đó’ nha." Hạ Tuyền ngẩng đầu lên lườm anh nói: "Lệ tiên sinh hiểu lầm rồi, mặc dù tôi rất muốn ăn, nhưng dù sao đời cũng không giống như mơ." "Hả?" "Tôi không ăn là bởi vì ngày mai còn phải đi Bắc Kinh để tuyên truyền bộ phim mới, buổi tối ăn chocolate sẽ béo phì." Cô bình tĩnh giải thích. Lệ Tịnh Lương giống như rốt cuộc cũng làm xong việc trên điện thoại di động của anh, điều chỉnh lại tư thế chỗ ngồi, chỉnh đốn lại áo khoác cùng với áo sơ mi tây trang một chút, dùng tư thế vô cùng ưu nhã này lạnh nhạt nói: "Bây giờ đã đến lúc phải nói một chút về chuyện của chúng ta rồi." Vẻ mặt Hạ Tuyền nghiêm túc ngưng mắt nhìn anh, dáng vẻ thâm tình này thật sự chuyên nghiệp y như lúc cô đóng phim. Lệ Tịnh Lương nhìn một chút liền cười, khóe miệng nở một nụ cười vừa phức tạp lại vừa mê người, anh tuấn tú như vậy, hình như còn trắng hơn cả cô, đôi mắt xếch đen nhánh thon dài xuyên qua mắt kính ý vị sâu xa xem xét kỹ lưỡng cô, giống như có thể nhìn thấu tất cả của cô. "Tôi không rõ lắm về nhóm người các cô." Lệ Tịnh Lương híp mắt lại, giống như đang suy tư, "Trước kia tôi chưa từng bao nuôi qua nữ minh tinh nào, cô có thể nói trước giá thị trường của cô cho tôi nghe một chút được không, tránh để cho cô bị thiệt hại, hửm?" Từ “hửm” cuối cùng đó, anh phát âm hết sức hấp dẫn, cặp mắt xinh đẹp trong suốt bình tĩnh nhìn cô, giống như chưa hề nói ra những lời chê bai phụ nữ khó nghe đó, mà là đang nói chuyện buôn bán bình thường với nhau vậy. Trong lòng Hạ Tuyền khó tránh khỏi cảm thấy chua xót bởi vì lời nói của anh, cô cũng không hề keo kiệt bày ra dáng vẻ khổ sở của mình, thậm chí còn vô cùng cố gắng biểu hiện ra, bộ dạng ưu thương cùng với tư thái nhu nhược nhún nhường đủ để đánh bại bất kỳ người đàn ông nào. "Lệ tiên sinh hiểu lầm rồi." Cô cắn môi dưới, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Tôi chưa từng bị người khác bao nuôi qua, liên lạc với anh cũng không phải là vì muốn anh bao nuôi tôi...tôi chỉ là......" Nói đến đây cô cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn anh một cái, khi chống lại cặp mắt sắc bén của anh thì giống như bị kinh sợ dời tầm mắt đi, cố làm ra vẻ "Anh buộc tôi thì tôi liền nhắm mắt nói vậy" nói: " Nếu như Lệ tiên sinh nhất định phải nói như thế, vậy thì...... Tôi chưa từng tham khảo qua giá thị trường, tùy ý ngài là được rồi." Lời nói này, giống như anh là động vật máu lạnh, chuyên đi khi dễ các cô gái nhỏ vậy. Nhưng mà trên thực tế, Lệ Tịnh Lương thật sự cũng không máu lạnh, anh chỉ là phần lớn thời gian đều rất lạnh nhạt mà thôi. Anh không thích suy đoán ý nghĩ của người khác, bởi vì đều là người khác tới suy đoán ý nghĩ của anh. Anh cũng không sợ sẽ vì như vậy mà gặp phải vấn đề gì cả, bởi vì đối với anh mà nói, thì không có gì có thể trở thành trở ngại. "Được rồi." Anh gật đầu, khởi động xe, nói: "Vậy thì đi cùng tôi thôi." Dứt lời, liền xe đã lái rời đi. Trong lòng Hạ Tuyền có chút hoảng hốt, nên muốn mượn hành động nói chuyện để che giấu sự khẩn trương trong lòng: "Đã trễ thế này rồi mà Lệ tiên sinh còn tới chỗ của tôi, ngộ nhỡ bị truyền thông chụp được thì sẽ không tốt." Lệ Tịnh Lương lái xe, mắt xếch lạnh lùng chưa từng nhìn cô một cái: "Không cần lo lắng, trước khi tới đây tôi đã phái người dọn dẹp rồi." Tinh thần Hạ Tuyền khẽ động, lặng yên không tiếng động quan sát anh ở trong bóng tối, thật ra thì anh rất có tư chất để trở thành một ngôi sao lớn, bởi vì ngày thường anh thật sự quá tốt. Ở trong khái niệm của cô, người nhiều tiền có vẻ ngoài đẹp thật sự không nhiều lắm, mà dạng trẻ tuổi này giống như anh thì lại càng ít, nếu như có một nữ minh tinh nhất định phải chịu quy tắc ngầm và bị bao nuôi, thì chắc chắn đối tượng cũng chỉ có thể là anh thì mới làm cho người ta cảm thấy "Về tình có thể tha thứ". Xe đi từ chỗ chung cư của cô đến nơi ở của Lệ Tịnh Lương ở Giang Thành, công ty chi nhánh của anh được xây ở nơi này, trụ sở chính của công ty là ở nước ngoài, còn trụ sở chính của công ty trong nước là ở Bắc Kinh, thời gian anh ở lại đây cũng không được bao lâu, mà ngày mai thì cô lại phải rời đi, nên phải nắm chặt khoảng thời gian này để giải quyết anh. d;đ;l;q;đ;tiểu ốc Xuống xe, lên tầng, một loạt động tác này hai người cùng nhau hoàn thành, chờ đến khi vào được nhà của Lệ Tịnh Lương, trong lòng Hạ Tuyền thật sự là vừa vui vừa buồn. Vui chính là, một bước dài trong kế hoạch của cô đã được hoàn thành, nếu như chuyện này bị Diệp Minh Tâm biết được, thì không biết sẽ tức giận thành cái hình dáng gì nữa. Buồn chính là, tối nay chỉ sợ có khi sẽ phải giao phó ở nơi này. Sau khi vào nhà, Lệ Tịnh Lương cởi áo khoác giơ về phía sau, Hạ Tuyền cực kỳ tự nhiên nhận lấy rồi treo lên trên giá áo, không có bất kỳ ngập ngừng nào. Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại cười như không cười nhìn cô, nghiền ngẫm nói: "Thật là biết cách phục vụ người khác, chuyện như vậy chắc cũng làm không ít nhỉ." Nói đến cái này, trong lòng Hạ Tuyền lạnh cả người, chỉ là cô rất nhanh liền phản ứng kịp, nhìn anh quyến rũ ngắn gọn nói: "Lệ tiên sinh khẳng định là không biết rồi, nếu một nữ minh tinh muốn được nổi tiếng, thì phục vụ người khác là một kỹ năng cơ bản. Ở công ty phục vụ lãnh đạo, ở studio phục vụ đạo diễn cùng với tiền bối." Lệ Tịnh Lương ngồi ở trên ghế sô pha cầm lấy chiếc điều khiển trên mặt bàn, khởi động máy điều hòa không khí, không chút để ý nói: "Cũng bao gồm phục vụ ở trên giường sao?" Lời nói này có chút trắng trợn, may mà Hạ Tuyền cũng nhất thời không đáp lại được, chờ đến khi anh xoay người đối mặt với cô thì cô mới mỹ lệ nhu nhược cười nói: "Thế Lệ tiên sinh có muốn kiểm tra thử xem rốt cuộc tôi phục vụ ở trên giường có xuất sắc hay không?" Lệ Tịnh Lương lạnh nhạt từ chối: "Không, bây giờ y học vô cùng phát triển, không có gì là có thể khẳng định chân thật." "Lệ Tịnh Lương." Hạ Tuyền rốt cuộc cũng không nhịn được mà bộc phát, tại sao anh ta có thể chọc giận người khác như vậy, thế cũng là cách để đáp lại sao? "Anh có thể đừng nói mấy cái câu mang ý châm biếm đó được không?" Lệ Tịnh Lương dịu dàng cười nói: "Đừng nóng vội, tức cái gì chứ? Tôi chính là muốn nhìn xem, rốt cuộc cô có thể nhịn tới khi nào." Anh nhấp một ngụm nước nóng mà người giúp việc đã đun trước khi đi, bây giờ nhiệt độ đã vừa đủ để uống..., "Không phải là cô muốn tự mình tính sổ với Diệp Minh Tâm sao, vậy thì tôi nói cho cô biết, nếu như đổi lại là cô, thì ngay từ lúc lần đầu tiên đã bỏ chạy đi tìm Diệp Hân cáo trạng rồi." Hạ Tuyền lạnh nhạt cười một tiếng: "Người ta là thiên kim đại tiểu thư, tự nhiên sẽ không chịu nổi những uất ức này." "Lời nói có lý, chỉ là mặc dù làm một người phụ nữ nhưng cô vẫn có thể nhịn được, vì sao?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, muốn hỏi rõ ràng lý do chân chính, nhưng Hạ Tuyền tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết. Cô chỉ dịu dàng cười một tiếng, đắm đuối đưa tình nhìn anh nói: "Bởi vì tôi thích ngài, cho nên tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục." Lệ Tịnh Lương để cốc nước xuống đứng lên đi tới trước mặt cô, đè lên gáy của cô rồi kéo cô về phía mình, hôn lên môi của cô, khiến cho cô bị dọa sợ đến nỗi không biết phải phản ứng như thế nào. Nụ hôn này kéo dài rất lâu, nên sau khi kết thúc Hạ Tuyền liền rúc vào trong lồng ngực rộng lớn của anh để thở dốc, âm thanh êm tai mà trầm thấp của anh lại vang lên ở bên tai cô: "Lời nói dối rất sáng suốt, nhớ kỹ, điểm mấu chốt cơ bản của yêu đương vụng trộm là, không thể tiết lộ với bất luận kẻ nào về quan hệ của chúng ta." Hạ Tuyền lập tức đẩy anh ra, đứng ở đó không được tự nhiên quay đầu đi, Lệ Tịnh Lương cởi nút cổ áo của sơ mi ra, thong thả ung dung nói: "Hôm nay tới đây thôi, cô có thể về rồi, lát nữa tôi còn có việc phải làm." Anh thường thường sẽ phải mở video hội nghị với nhóm bạn hợp tác ở nước ngoài, vì để chiều theo sự chênh lệch múi giờ của mọi người, nên bên kia sẽ dậy sớm hơn một chút, mà bên này sẽ ngủ trễ hơn một chút, cả hai đều nhường nhau một bước. Hạ Tuyền lấy được lệnh đuổi khách liền xoay người rời đi, vừa bởi vì không có bị thất thân mà cảm thấy may mắn,vừa bởi vì hai chữ "vụng trộm" này mà tâm tình phức tạp. Giữ một quan hệ ngầm như vậy với một người đàn ông đã có vị hôn thê, thì quả thật chính là vụng trộm. Mặc dù hơi khó nghe, nhưng lại không thể không thừa nhận. Đi xuống tầng, đeo kính râm cùng với khăn lụa lên, Hạ Tuyền vốn định thuê xe trở về, nhưng cô lại phát hiện ra đã có xe chờ sẵn ở dưới tầng, tài xế nói ra tên của Lệ Tịnh Lương, cô cũng không kiểu cách, ung dung ngồi lên. Trên đường trở về, Hạ Tuyền vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ đến cuộc sống mấy năm gần đây, nghĩ đến những ngày khi còn bé. Chợt, cô bảo tài xế đổi phương hướng, không phải về nhà, mà là đi đến nghĩa trang ở ngoại ô của Giang Thành. "Làm phiền anh chờ ở nơi này." Cô khách khí nói với tài xế. Tài xế đồng ý, cô xoay người rời đi, không tới mấy giây, Lệ Tịnh Lương đã biết chuyện cô đến nghĩa trang. Ban đêm khuya khoắt đi tới nghĩa trang, không phải là bị bệnh đấy chứ? Những người bảo vệ ở đây đều nhìn cô như nhìn người thần kinh, nhưng mà do thấy trên người cô đều là hàng hiệu sang trọng, cho nên vẫn đưa chiếc đèn pin của mình cho cô. "Tiểu thư, đừng nán lại quá lâu, khuya lắm rồi." Bảo vệ nói. Hạ Tuyền gật đầu đồng ý, nhìn thấy hai chữ "Khang Vũ" cùng với tấm hình của Khang Vũ trên mộ bia, trong lòng xúc động thật lâu. Chờ đến khi bảo vệ đi xa, cô mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Mẹ, đã lâu lắm rồi con không có tới thăm mẹ, mẹ có oán trách con không? Con đã gặp cha rồi, ông ta không nhận ra con." Cô đứng ở trước mộ bia, âm thanh đè xuống rất thấp, "Con biết rõ nếu như mẹ còn sống, nhất định sẽ khuyên con không nên tiếp tục hận ông ta nữa, nhưng mà mẹ là bởi vì ông ta cho nên mới thành ra như thế này, muốn con phải làm như thế nào để không hận ông ta chứ?"d.đ.l.q.đ.tiểu ốc Cô lấy kính râm xuống, có một vài lời mà ngay cả khi sắp qua đời, mẹ cũng không muốn nói ra cho cô biết, bởi vì sợ cô đau lòng. Năm đó, thân thể Hạ Tuyền vốn đã không tốt mà mẹ cô thì bởi vì bị chồng vứt bỏ cùng với lợi dụng nên sau đó cũng không gượng dậy nổi, rất nhanh đã cáo biệt nhân thế. Sau khi Hạ Tuyền được Diệp Hân mang sang nhà mới, ở nơi này chật vật sống qua ngày. Ở nơi đó, có vợ và đứa con gái mới của cha, cô căn bản không được xen vào, giống như bọn họ mới là người một nhà. Nhớ tới quãng thời gian mình sinh sống ở nhà mới của cha kia, quả thật giống như gặp ác mộng vậy. Vợ mới của Diệp Hân là Lương Ngâm, cũng chính là mẹ của Diệp Minh Tâm, chẳng những không để cho cô đi học, mà còn coi cô như người giúp việc. Diệp Minh Tâm từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, hơi có một chút không hài lòng gì là liền lấy cô ra để hả giận, có một lần rõ ràng là do chính cô ta không cẩn thận làm vỡ mất món đồ trang sức xa xỉ của mẹ cô ta, nhưng lại đổ hết lên người Hạ Tuyền, làm hại Hạ Tuyền chẳng những bị đánh mắng, mà còn bị mẹ của Diệp Minh Tâm ném ra ngoài cửa nhà. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ở một địa phương hoàn toàn xa lạ thì không biết sẽ bị lưu lạc thành ra cái gì nữa? Đến nay Hạ Tuyền vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi cô bị bọn buôn người bắt cóc, cô bị buộc phải đi ra ngoài làm ăn xin kiếm tiền, mỗi ngày chẳng những không được ăn cơm, mà khi xin được ít tiền còn bị đánh, trên người cô cho đến nay vẫn còn lưu lại mấy vết sẹo bởi vì những vết thương không được kịp thời xử lý sau khi bị đánh. Nếu như không phải là vì cảnh sát kịp thời cứu cô ra ngoài, thì có khi cô đã bị những người đó đốt sống cánh tay hay là chọc mù một con mắt để đi tranh thủ sự đồng tình của người đi đường rồi. Rất may, những thứ kia đều chưa có xảy ra, giúp cô có một cơ hội để trở lại Giang Thành, trở lại cái nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện này. "Hạ tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, có phải cũng nên trở về rồi hay không." Tài xế chẳng biết từ lúc nào đã đi vào nghĩa trang, đứng ở sau lưng cô nhẹ giọng nói. Hạ Tuyền dùng kính râm che dòng chữ trên mộ bia, lúm đồng tiền như hoa nói: "Ừ, đi thôi." Tài xế tẫn trách đưa Hạ Tuyền trở về, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì báo cáo lại cho Lệ Tịnh Lương, Lệ Tịnh Lương nằm ở trên giường liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, tiện tay để sang một bên rồi lại tiếp tục nói chuyện video với khách hàng trên laptop, nói xong thì liền nhăn mày lại. Khang Vũ? Đó không phải là vợ trước của Diệp Hân sao?