Kế Lão Bà

Chương 17

-Bà xã này... Đại nam nhân thư thả trên chiếc giường lớn, vòng tay ôm chặt lấy người trong lòng, ưu ái hôn lên bờ vai trắng ngần của cậu. Lồng ngực tráng kiện trần trụi của y ái muội cọ xát vào tấm lưng nhỏ bé kia, đem hai thân thể dựa sát vào nhau, hình thành nên xúc giác tuyệt vời trên da thịt. Thiếu niên dù vẫn còn mê man sau cao trào, thần trí cũng dần thanh tỉnh, hơi rướn người dậy bắt lấy đôi môi quyến rũ của người kia, tận hưởng hương vị ngọt ngào quen thuộc. Hai người cứ như vậy mà hôn nhau, qua đi không biết bao lâu mới rời đi, trong ánh mắt đều là yêu thương cùng hạnh phúc. Nam nhân mỉm cười nhìn ái nhân của mình, âu yếm tựa đầu vào hõm vai cậu. -Bà xã, bây giờ mới có bảy giờ rưỡi tối thôi... Chúng ta lâu rồi chưa có hẹn hò ở bên ngoài a... Thiếu niên nhận ra ngay ý tứ của y, tuy nhiên vẫn đắn đo nhìn lên trần nhà, đến khi bắt gặp ánh mắt khẩn khoản của nam nhân, đành gật đầu đồng ý. -Nhưng với một điều kiện là phải mang tiểu màn thầu theo, tôi không yên tâm chút nào hết. -Như vậy làm sao gọi là hẹn hò chứ, bà xã à, tiểu màn thầu có thể để Trạch Nghi trông mà. Nam nhân phụng phịu, bộ dáng rất giống một hài tử bướng bỉnh, không khỏi làm người kia bật cười. -Ông quên là tối nay Trạch Nghi có hẹn với câu lạc bộ nhiếp ảnh rồi sao? Mà chúng ta dù sao cũng đã kết hôn rồi, làm sao có thể gọi là hẹn hò được. -Không được a.. Tôi muốn hẹn hò cơ.- Đại nam nhân nũng nịu, áp cái trán trơn bóng của mình lên trán vợ, dùng sức cọ cọ bên này qua bên kia, thật khiến cậu chịu không nổi. -Trạch lão gia này, ngài có thể cư xử đúng tuổi được không? -Thiếu niên ở trong lòng nam nhân đằng hắng vài cái, không niệm tình mắng yêu y. Nam nhân cũng không vừa, lắc đầu lia lịa, chân mày thanh tú nhíu chặt lại. -Hừ, ý bà xã là gì hả? Em lại chê tôi già phải không? Tuổi tác chính là điều tối kỵ đối với nam nhân. Mỗi khi có ai nhắc đến chủ đề ấy, y sẽ giống như bị chạm nọc mà giương vuốt, đôi khi mang đến cảm giác thật trẻ con. -Thì ông già thật mà. -Thiếu niên tỉnh bơ đáp, chỉ một câu nói ngắn gọn này đã một lượt quăng y đến vùng Siberia giá lạnh, biểu cảm trên mặt nhăn nhó lại vô cùng khó coi. Y hậm hực, thì ra trong mắt vợ, y là một lão già a... -Em có trái tim không vậy? Có ai lại xúc phạm tuổi tác của chồng tỉnh bơ như vậy không hả? Ngắm nhìn gương mặt vặn vẹo kia, thiếu niên nhịn không được bật cười lớn, bàn tay nhỏ bé vươn tới đan vào mái tóc đã lấm tấm những sợi bạc dịu dàng vuốt ve, ánh nhìn tự giác thật âu yếm: -Tôi chỉ có một trái tim a, cũng bị ông lấy mất rồi... Câu này là có hàm ý gì? Nam nhân giống như robot bị nhấn nút dừng, nhất thời không thể tiếp nhận thông tin, khuôn mặt phát ngốc có gì đó rất khả ái. Thiếu niên nhếch môi cười, rướn người lên hôn khẽ vào gò má trơn láng của y, ngại ngùng rời giường đi vào nhà tắm tẩy rửa. Qua đi một lúc, người trên giường mới lấy lại được tỉnh táo, gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào nhà tắm với tốc độ tên lửa. Tiếng nước trong nhà tắm chẳng mấy chốc đã bị át đi bởi những âm thanh ái muội vô ngần.... $$$ "Két" Cánh cửa dẫn vào căn phòng trẻ con nhỏ xinh bất ngờ mở ra, cùng với đó là ánh đèn ngủ vàng nhạt lan toả trong không gian, hắt lên vách tường những chiếc bóng mờ mờ. Căn phòng tuy không quá lớn nhưng được bài trí vô cùng bắt mắt, đồ đạc trong phòng tất thảy đều nhỏ xíu, trong không khí phảng phất hương sữa đặc trưng mang đến ấn tượng vô cùng tốt đẹp. Ở chính giữa phòng là chiếc nôi trẻ em, xung quanh nôi treo đầy những đồ chơi nhỏ xinh vui mắt. Bên trong chiếc nôi ấy có một tiểu bảo bối đang lim dim trong giấc ngủ, cái miệng vô thức chép chép khả ái vô cùng. Trạch Vũ nhẹ nhàng lật tấm màn lên, khẽ vuốt ve mái đầu lơ thơ của đứa nhỏ, khoé miệng bất giác bày ra một nụ cười. Y cẩn thận bế tiểu bảo bối ra khỏi nôi, nhẹ giọng đánh thức thằng bé. -Tiểu màn thầu.. Ba nhi.. Đứa nhỏ bị động uể oải chớp chớp đôi mắt tròn vo, miệng theo phản xạ ngáp một hơi thật dài..Hai gò má múp míp như bánh bao theo cái ngáp khẽ vặn vẹo, nhìn qua thật giống hai cục bột đang nhào. Trạch Vũ ôm tiểu màn thầu vào trong ngực, yêu thương vuốt ve tấm lưng nhỏ xíu của thằng bé, nhẹ giọng nói: -Hôm nay ba với mẹ sẽ đưa tiểu màn thầu ra ngoài chơi a..Con cứ ngái ngủ như vậy thì phải làm sao, hay là tiểu màn thầu muốn ở nhà một mình đây.. Dường như nghe hiểu những lời Trạch Vũ nói, tiểu bảo bối ôm chặt lấy cần cổ y, cọ cọ gò má phúng phính vào vai y, a a phản đối: -Ta..a..ta..a..a Phản ứng dễ thương của con trai thật khiến y hài lòng. Tiểu bảo bối của y và Ninh Dương thông minh kháu khỉnh, nhất định sau này sẽ là một nhân tài nha. Trạch Vũ vui vẻ hôn lên trán con trai, mỉm cười cưng nựng thằng bé. -Ừ, sẽ không để con ở nhà một mình đâu. Ba mẹ làm sao nỡ để cục cưng ở nhà cơ chứ. Tiểu màn thầu nghe được câu đính chính của ba ba, tự giác nở nụ cười tươi tắn trên đôi môi hồng hồng. Thằng bé gần như tỉnh hẳn, dù vẫn không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Nó cảm nhận được những cái vuốt ve đầy yêu thương của ba ba, khoé mắt vô thức cong lên thành hình bán nguyệt dễ thương, một hai không chịu buông cần cổ của y. Trạch Vũ tuy rất thích được con ôm như vậy nhưng bọn họ không có nhiều thời gian, y đành nhẹ giọng dỗ tiểu bảo bối, nhanh chóng thay bỉm và quần áo cho thằng bé rồi ôm nó ra ngoài. Chờ đợi y ngoài cửa là người vợ y thương yêu nhất, trên mình mang lên bộ quần áo thể thao thời thượng, xinh đẹp khoẻ khoắn lại không kém phần nóng bỏng, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt hai con mắt của y. Nếu không phải có tiểu màn thầu ở đây, y sẽ không ngần ngại gì mà đè Ninh Dương ra hôn ngấu nghiến. Trong khi đó, Ninh Dương không hề hay biết âm mưu của ông chồng sắc lang, vui vẻ đi đến đội lên mũ chụp tai cho con, lại giúp Trạch Vũ chỉnh lại áo khoác, nhìn qua thật giống một người vợ mẫu mực. Trạch Vũ một tay bế con, tay kia đặt trên eo vợ, nhẹ nhàng kéo cậu lại bên mình, ánh nhìn tự giác thật say đắm: -Bảo bối, em đẹp quá... Câu nói này của y làm Ninh Dương nóng hết cả má, dù đã nghe những lời đường mật của y không biết bao nhiêu lần, cậu vẫn không kìm được đỏ mặt mỗi khi y nói những lời sến sẩm ấy. Cậu quay mặt đi, mắng khẽ: -Ông chỉ có nịnh là giỏi thôi! Biểu lộ lúc này của Ninh Dương quá đỗi khả ái, Trạch Vũ không nhịn được nữa, cúi xuống áp môi mình lên đôi môi ngọt mềm ấy. Ninh Dương dù hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dịu dàng đáp lại nụ hôn của y. Người đàn ông của cậu chưa bao giờ mất đi sự lãng mạn, so với trước khi kết hôn còn ngọt ngào hơn, thật khiến cậu hạnh phúc muốn chết. Ninh Dương thầm nghĩ, kết hôn với Trạch Vũ quả thực là điều đúng đắn nhất trên đời..chút cách biệt tuổi tác thì có là gì chứ... Tiểu màn thầu ở một bên nhìn ba mẹ thể hiện tình cảm, biểu cảm ngơ ngác đến phát ngốc, hết quay sang nhìn ba lại quay sang nhìn mẹ, chọc Trạch Vũ và Ninh Dương phải bật cười. Tiểu bảo bối của họ thật quá sức đáng yêu mà! Hai người trao đổi một chút ánh mắt, gật đầu làm ám hiệu.. "Chụt" Tiểu màn thầu cùng lúc được mẹ hôn vào má, lại được thêm cả nụ hôn ngọt ngào của ba lên đỉnh đầu, cao hứng đến độ vung tay vung chân loạn xạ, khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng cười khanh khách, làm cho không khí trở nên náo nhiệt. Hai bậc phụ mẫu ở một bên lại được thêm một trận cười đau cả bụng, cho đến khi ra khỏi nhà vẫn không ngừng nói về tiểu bảo bối của bọn họ. Không khí gia đình nhỏ thật là đầm ấm a... $$$ Trung tâm thương mại ngày thứ bảy đông đúc hơn thường ngày. Khoảng không gian rộng lớn trong đại sảnh chẳng mấy chốc đã gần như kín đặc. Người đi mua sắm chủ yếu là các gia đình có con nhỏ, nhân ngày cuối tuần đi mua sắm nhân thể đưa con đi khu vui chơi giải trí. Trong dòng người đông đúc ấy có một gia đình nhỏ vô cùng đặc biệt, thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Người "chồng" lực lưỡng cao hơn một mét chín, đeo khẩu trang kín mít, trước ngực địu theo một đứa bé nhỏ xíu, hoàn toàn đối lập với thân hình tráng kiện của y. Thằng bé trong ngực y mới có mấy tháng tuổi nhưng vô cùng kháu khỉnh nghịch ngợm, hai má múp míp tròn trịa như hai viên bánh bao trắng ngần, bàn chân bàn tay được phủ trong bao tay bé xinh vung vẩy đầy hiếu động. Chỉ cần nhìn qua thì ai cũng biết tiểu tử này được ba mẹ nâng niu như thế nào, mũ áo toàn là đồ hiệu đắt tiền, thân hình mập mạp mũm mĩm búng ra sữa. Trên khuôn mặt tròn như cái bánh bao của nó lúc nào cũng trưng ra nụ cười tươi tắn, miệng a a những tiếng dễ cưng, thông minh hoạt bát không khỏi làm người khác phải ganh tị. Cảnh tượng bên này đã doạ người như thế rồi mà khi nhìn sang người "mẹ", không ít người suýt ngã ngửa ra đằng sau. Không ai ngờ được đó lại là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, tuy thân hình nhỏ nhắn nhưng ngũ quan thanh thoát, da dẻ trắng mịn, tóm lại là một đại mĩ nhân trăm năm có một. Cậu biết mọi người đang nhìn mình nên không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ nép người vào nam nhân bên cạnh, chốc chốc lại nhìn y đầy ái ngại. Trái lại, nam nhân lại không có vẻ gì cảm thấy phiền phức, y còn chủ động vươn tay đến đan vào lòng bàn tay mềm mại của vợ, nhẹ nhàng siết chặt lại. Người nào muốn nhìn thì cứ nhìn, đây là người vợ hôn thú đàng hoàng của y, việc gì y phải giấu giếm điều đó chứ. Huống chi vợ y còn là một đại mỹ nhân, còn không phải là bọn họ ganh tị với y sao. Nhìn thấy hành động thân mật của hai người, người qua đường cũng phải đỏ mặt, dời lực chú ý sang hướng khác. Đến khi nhận ra lực thu hút của bọn họ đã giảm đi, Ninh Dương mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Trạch Vũ đến khu quần áo lựa đồ. -Bảo bối, cái này có hợp với ba con không? Ninh Dương lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xám, hỏi tiểu màn thầu trong ngực Trạch Vũ đang ngơ ngác nhìn xung quanh. Thằng bé vươn móng vuốt đầy thịt của nó đến cái cánh tay áo sờ sờ, liến thoắng không ngừng: -Ta...a..ta..ta.. Phản ứng của nó khiến cả Trạch Vũ lẫn Ninh Dương phì cười, nhịn không được đưa tay đến hai cái má phấn nộn nhéo nhẹ, chọc tiểu màn thầu phẫn nộ phồng má thổi phì phì. Trạch Vũ nhận lấy cái áo vợ đưa, mỉm cười nói: -Em thích cái nào thì cứ lấy hết đi, cái nào em chọn cho tôi tôi cũng ưng hết. -Trạch lão gia, tôi biết ngài giàu nhưng tiền không thể phung phí nha. Mua về mà không mặc đến thì lãng phí tài nguyên quốc gia lắm đó. Thiếu niên nghiêm mặt nhắc nhở, cương quyết bắt y đi thay đồ, ôm con lựa đồ tiếp. Đến khi cánh cửa phòng thay đồ mở ra, cậu cùng tiểu màn thầu cùng lúc đưa mắt qua, bị choáng ngợp đến ong ong cả đầu. Nam nhân ban nãy đã chuyển mình một trăm tám mươi độ, đùng một cái hô biến thành tổng tài đại nhân, dù mang khẩu trang che kín mặt thì khí chất vương giả của y cũng không thể nào che giấu được. Bộ tây trang cậu chọn vô cùng tôn dáng lại hợp với phong cách của Trạch Vũ. Trông y lúc này giống như một con người khác vậy, đến nỗi tiểu màn thầu không nhận ra ba ba, nhất quyết ôm rịt lấy cổ Ninh Dương. Khi thấy "nam nhân xa lạ" kia chuẩn bị hôn mẹ, thằng bé một hai a a phản đối, cánh tay nhỏ bé vung vẩy xua y ra xa, biểu cảm đúng nghiêm túc làm Trạch Vũ vuốt mặt không kịp. Bảo bối nhà y đã biết ghen hộ ba ba rồi nha, không phải là quá thông minh đi... Trạch Vũ miễn cưỡng bỏ khẩu trang xuống, giang tay đến tiểu màn thầu chờ đợi. Đứa nhỏ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong giây phút thần cả người, mãi mới chớp chớp con mắt rướn người sang đòi Trạch Vũ bế. Y đón lấy con trai từ tay vợ, hôn chụt một cái lên cái má bánh bao của thằng bé, trong lòng thầm nghĩ, có đồng minh trung thành như thế này y không phải sợ vợ ra ngoài tìm người đàn ông khác nha. Trạch Vũ bế con qua một bên không để Ninh Dương biết, nhỏ giọng nói với nó: -Bảo bối, con nhớ rằng con về phe ba nghe chưa. Phải như vậy mẹ con mới luôn ở bên cạnh ba con mình a.. - Y đưa tay đến trước mặt thằng bé, gật gật mái đầu làm hiệu- Đồng tình thì đập tay cái nào. Tiểu màn thầu chớp chớp đôi mắt một chút, qua vài giây liền đưa cái vuốt thịt lên chạm tay với ba ba, ngâm một tiếng dài tỏ ý đồng ý. -Quân tử nhất ngôn! -Taaaa... Hai ba con tự kỉ sau khi kí kết hiệp định đồng minh liền quay lại chỗ Ninh Dương, tuy đều cố gắng tỏ ra bình thường nhưng vẻ gian manh thì không tài nào giấu được. Ninh Dương chẳng hiểu sao Trạch Vũ đột nhiên lại cười gian, ngay cả tiểu màn thầu cũng rất kì lạ, suốt cả buổi tối hôm đó cậu không ngừng thắc mắc, nhưng ông chồng sắc lang không chịu hở ra tí nào, châm lên biết bao nghi ngờ trong lòng. Gia đình nhỏ sau khi mua được quần áo ưng ý liền đi đến quán kem ưa thích của bọn họ, kiếm chỗ ngồi thoáng mát lại kín đáo ở ban công tầng ba. Thiết kế của quán sang trọng trang nhã, các loại đồ uống và kem được làm theo phong cách Ý chất lượng hảo hạng, lại có nhiều không gian riêng tư nên cả hai rất ưng, mỗi lần đi chơi đều ưu ái chọn nơi này. Trạch Vũ sau khi đặt túi đồ qua một bên liền đặt tiểu màn thầu xuống ghế trẻ em, đi qua bên kia kéo ghế cho vợ, không quên hôn trộm một cái lên má cậu. Ninh Dương xấu hổ quay mặt sang một bên tìm menu, suy nghĩ một chút liền chọn kem cà phê cho Trạch Vũ, một ly trà sữa không đường cho mình và sữa non cho tiểu màn thầu. Trạch Vũ chớp mắt nhìn vợ yêu hảo ngọt của mình, nhịn không được liền hỏi: -Bảo bối, thường ngày em thích đồ ngọt lắm mà. Ninh Dương bị hỏi như vậy có vẻ không cao hứng lắm, đen mặt chỉ vào vòng hai của mình, không dám đối diện với Trạch Vũ đành giả bộ nhìn ra ngoài che đi hai má nóng rực của mình. Người kia nhìn qua đã hiểu ngay, ôm bụng cười vật vã. Vợ y sinh tiểu màn thầu đã tăng lên đến hơn mười cân, chưa nói sau sinh còn được y hết mực bồi bổ, vòng hai tích mỡ lớn hơn trước rất nhiều, vì thế mà luôn có bóng ma trong lòng. Trạch Vũ nghĩ thầm, người này ở cùng y lâu như vậy mà vẫn không chịu hiểu, lúc nào cũng tự ti về bản thân mình như vậy, y thật không hài lòng. Trạch Vũ nhân lúc không có ai liền vươn tay đến lật vạt áo của cậu lên, âu yếm nhìn cái bụng tròn tròn điểm xuyết những vết rạn chằng chịt, ôn nhu đặt những nụ hôn lên đó... Ninh Dương bị hành động bất ngờ của y làm cho giật mình, suýt chút nữa đã thét lên, may mà kìm giọng xuống được: -Ông làm gì vậy.. Con đang nhìn kìa.. Trạch Vũ để lời vợ nói qua một bên, tiếp tục hôn lên bụng cậu, bàn tay ấm áp chậm rãi chu du trên ổ bụng mềm mềm, thì thầm bằng tông giọng trầm khàn quen thuộc: -Tôi yêu em như thế này a. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi yêu em, yêu cả những vết rạn này nữa... sau này kể cả có vì sinh cho tôi năm đứa nữa mà vòng eo này thành bánh mì thì tôi vẫn yêu em mà... -Năm đứa cái đầu ông. Tôi có phải cái máy đẻ đâu, thích thì ông đi mà sinh con, tôi không sinh nữa đâu. Thiếu niên kích động đẩy Trạch Vũ ra, phụng phịu dẩu môi dù trong lòng cảm thấy vui vẻ lạ thường. Biểu lộ dễ thương này của cậu giống như ngọn lửa châm ngòi Trạch Vũ, khiến y kích động chồm tới túm lấy eo nhấc bổng cậu đặt lên đùi mình cường hôn. Bàn tay xấu xa không hề biết điều luồn xuống dưới mông nắn bóp, môi gắt gao chiếm đoạt đôi môi của người kia, đem đầu lưỡi của cậu mút mát đến phát đau. Ninh Dương vừa sợ có người phát hiện, lại ngại ngùng vì tiểu màn thầu còn ở ngay bên cạnh, liên tục đấm đấm vào lồng ngực rộng lớn của y. -ẽ..ó..ười..ìn..ấy...ó.. Trạch Vũ không thèm quan tâm đến xung quanh, bá đạo cường hãn, đem toàn bộ mật ngọt trong miệng cậu hút đi không còn một giọt. Đầu lưỡi điêu luyện xấu xa sục sạo, bất cứ địa phương nào cũng tham lam quét qua, chỉ hận không thể đem Ninh Dương nuốt vào bụng. Bàn tay sờ soạng cánh mông nõn nà đã từ từ rời đến địa phương đằng trước, qua hai lớp vải chậm rãi khiêu khích phân thân nhỏ xinh đang ngủ yên, khiến cho cậu không nhịn được rên ra tiếng. Ninh Dương thật sự không thể chấp nhận nổi hành động của Trạch Vũ bây giờ, đem hai bàn tay của mình dồn sức gạt tay y ra, khoé mắt bất giác long lanh ánh nước. Cậu mới là không thích chơi lộ thiên nha! Trạch Vũ thấy biểu lộ của vợ như vậy cũng không trêu đùa nữa, thành thật hôn môi, thẳng cho đến khi người kia không thở nổi nữa, y mới mút vào cánh môi sưng đỏ lần cuối rồi lưu luyến rời đi, trước đó còn không quên đặt một nụ hôn lên trán cậu. Ánh mắt của y lúc này nóng bỏng lại say đắm, giống như người trong cơn say vậy. Khuôn miệng hoàn mỹ của y đeo lên nụ cười quyến rũ quen thuộc, trong không khí lúc này có gì đó thật gợi cảm. -Bà xã, tôi yêu em chết đi được ấy... Nói ra những lời này, y không hề thấy ngại ngùng mà còn cảm thấy phấn khích hơn, ưu ái chạm môi mình lên môi vợ, tinh tế đặt lên đó những cái hôn dịu dàng. Ninh Dương da mặt mỏng nên lúc này thật muốn kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, không niệm tình gạt người kia ra, hai má đỏ như cà chua chín: -Cứ làm như tôi không biết vậy.. Ông đứng đắn chút được không? Không thể phát tình bậy bạ như thế được. Ninh Dương định đứng lên về chỗ của mình nhưng vòng tay của sắc lang quá chặt, giãy thế nào cũng không được, đành ngồi yên cho y ôm. Trạch Vũ một hai giữ chắc vợ trong ngực, cọ cọ mặt vào hõm vai hít hà mùi hương sữa tắm thơm ngát, nũng nịu như hài tử: -Vậy về nhà bà xã bù cho tôi là được. Chúng ta còn cả ngày mai a... -Sắc lang! Ông thật hết thuốc chữa! Mắng chồng xong một câu lại bị y cắn vào má, thật không cái dại nào bằng cái dại nào, Ninh Dương khóc thầm trong lòng, đành xuống nước thuyết phục y. -Ba tiểu màn thầu à, ông có thể để cho tôi ít mặt mũi không? Cậu biết yếu điểm của y chính là cách xưng hô này, mỗi lần y nghe thấy bốn chữ "ba tiểu màn thầu" thì sẽ thay đổi một trăm tám mươi độ, từ cương hoá nhu, từ nộ hoá hỉ, tóm lại là muốn gì y cũng chiều. Quả thật lần này cũng không là ngoại lệ, trên gương mặt điển trai ấy lộ ra một tia kinh hỉ không giấu giếm được. Y từ từ nới lỏng vòng tay, cọ cọ cái cằm được cạo trơn láng lên sườn mặt Ninh Dương, âm thầm thổi nhẹ vào môi cậu: -Mẹ tiểu màn thầu đã muốn thì sao tôi lại không đáp ứng chứ.. Tôi là đại nam nhân rộng lượng vô biên nha..-Nói rồi liền thả cậu ra. Ninh Dương vuốt ngực thở phào, trong lòng không ngừng rủa xả ông chồng biến thái phát tình bậy bạ, con trai vẫn còn ở đây mà không biết ngại, y thật đáng bị đánh đòn mà! Nhắc đến con trai, cậu giật mình quay sang nhìn nó, trong lòng như có lửa đốt "Không phải là từ nãy đến giờ đều bị tiểu màn thầu nhìn thấy đi" Đến khi đưa mắt qua, Ninh Dương thật muốn ngã ngửa ra đằng sau. Tiểu bảo bối nãy giờ còn mải miết chơi thú bông vừa mới mua, đâu có để hai người họ vào mắt đâu. Đôi lúc cái tật ham chơi của tiểu màn thầu cũng thật có ích! Kem và đồ uống cùng lúc được dọn lên, mùi sữa non âm ấm thơm ngát quẩn quanh cánh mũi, để lại trong khoang miệng mùi vị ngòn ngọt mơ hồ. Tiểu màn thầu háu ăn mới ngửi qua đã thích mê đi được, khẩn trương há miệng chờ đợi, môi nhỏ tóp tép lộ ra cái lưỡi bé xinh hồng hào, đáng yêu không kể xiết. Đôi mắt tròn xoe long lanh chớp chớp liên tục sáng rỡ như đèn pha, trên khuôn mặt ú nu viết rõ hàng chữ "Cho con..cho con..". Trạch Vũ vuốt mặt không kịp với tiểu nhũ trư ham ăn này, nhanh chóng lấy sữa bón cho con, một thìa rồi lại một thìa đều bị nó nuốt trọn không chừa lại một giọt, cái miệng chóp chép cùng gương mặt hạnh phúc của nó thật sự vô cùng khó đỡ. Y chợt cười thầm trong lòng, cách ăn của thằng bé giống hệt ai đó, đều rất khả ái a. Ngọai trừ ngoại hình giống y như tạc ra thì bất luận điểm gì thằng bé cũng giống vợ yêu của y, kể cả có bị lạc trên đường cũng biết ngay cha mẹ nó là ai, không thể lẫn vào đâu được. Trạch Vũ liền nghĩ tới, nếu có đến năm sáu tiểu màn thầu giống như vậy nữa thì gia đình nhỏ của y và Ninh Dương không phải là sẽ rất náo nhiệt đi. Nghĩ đến đây, y thật là cao hứng, bắn tia lửa điện xoèn xoẹt về phía vợ yêu ở bên kia, ý nhị cười cười, trong lúc này thật là gian manh. Ninh Dương đang vui vẻ ăn ly kem của Trạch Vũ, sau gáy không hiểu sao lại đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lại như có lửa đốt không yên. Ngồi ở ngoài trời lâu như vậy..không phải là bị trúng gió a?... $$$ Khi bọn họ trở về nhà, thời gian cũng đã khá muộn. Khác với thường ngày, tiểu màn thầu vẫn còn thức, ở trong xe ngâm nga không ngừng, thỉnh thoảng lại bật cười giòn tan. Ninh Dương chốc chốc lại quay xuống ghế sau cười đùa với con, cao hứng cất giọng hát, cùng với nhịp a a của thằng bé khiến cho không khí sôi động hẳn lên. Trạch Vũ dời tay trên vô lăng đến nắm lấy tay vợ, ngắm nhìn gương mặt hạnh phúc của cậu cùng biểu lộ đáng yêu của con trai trong gương, trong lòng dâng lên cảm giác thật xúc động. Chỉ một năm trước thôi, y còn ngỡ cảnh tượng này chỉ tồn tại trong vọng tưởng xa vời của mình, vậy mà giờ đây điều y khao khát nhất lại trở thành hiện thực, diễn ra ngay trước mắt của y. Trạch Vũ cứ ngỡ mình đang ở trong mơ, nhìn đường phố vắng vẻ bên ngoài mà cứ như thấy mình đang đi giữa một rừng hoa vậy. Y nâng bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Dương lên, chậm rãi cọ cọ môi mình lên mu bàn tay trơn mịn đó, trong thanh âm không giấu nổi hạnh phúc: -Cảm ơn em. -Sao tự nhiên lại cảm ơn tôi? -Ninh Dương thắc mắc. -Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Cho đến khi có em ở bên mình, tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc.. -Nếu vậy thì ông phải trách tôi chứ không phải cảm ơn tôi, rằng đáng lẽ ra tôi phải bước vào cuộc đời ông sớm hơn. -Ninh Dương quan sát ngũ quan nhìn nghiêng hoàn mỹ của người kia, bàn tay khẽ siết chặt lại, đan chặt lấy bàn tay của y. Nghe được những lời này, Trạch Vũ đột nhiên bật cười, tiếng cười nghe qua thật thanh thuý: -Thực ra tôi cũng đã từng nghĩ đến điều đó nhưng rồi một ngày tôi nhận ra, cho đến nửa cuối cuộc đời ông trời mới để cho tôi gặp em đều có lí do cả. Đó là bởi vì chỉ có từ lúc này, tôi mới đủ chín chắn và mạnh mẽ để yêu thương em, bảo vệ em, chăm sóc cho em.. Dù rằng có hơi muộn, nhưng tôi nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em, dành phần đời còn lại của mình ở bên bảo hộ cho em.. Nói được ra tấm lòng mình, Trạch Vũ cảm thấy thật nhẹ nhõm. Y hôn lên ngón tay đeo nhẫn của vợ, trong ánh đèn lấp loáng nhìn thấy dòng chữ khắc "Yêu em trọn đời" trên viên kim cương huyết lệ, trong tim thật tự nhiên như có một dòng nước ấm chảy tràn... Ninh Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài đường, qua một lúc mới cất giọng, thanh âm có chút nghèn nghẹn: -Biết vậy thì phải luôn mạnh khoẻ rõ chưa, cả đời tôi chỉ có mỗi mình ông,  người tôi tin tưởng nhất cũng là ông, vậy nên đừng khiến tôi phải đau lòng... Cậu gạt đi chút nước lấp lánh trên khoé mắt, nhích người qua hôn nhẹ lên má người kia, trong mắt là yêu thương vô hạn... -Tôi yêu ông, Trạch Vũ.. Giống như ông yêu tôi vậy... Chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường, bóng xe hắt lên trên nền gạch thành một vệt dài đen thẫm. Qua cửa kính trong suốt của xe có thể thấy rõ hai người đang quấn lấy nhau, một người âu yếm vòng tay qua cổ nam nhân, nhiệt tình đem đầu lưỡi của mình dâng lên cho y. Người bên này cũng ưu ái nâng khuôn cằm thanh thoát, đem đôi môi chặt chẽ áp lấy môi người kia, liên tục thay đổi góc độ hôn, một lượt đem thần trí của cả hai quăng đi đâu không biết, điên cuồng cướp lấy hơi thở của cậu mặc kệ kim đồng hồ tích tắc chuyển mình. Không khí tình yêu lan toả trong không gian nhỏ hẹp, ngưng đọng thành mùi hương ngọt nị quẩn quanh cánh mũi, lưu lại trên đầu lưỡi cảm giác mê loạn không thể nào quên... Đêm xuống. Hai bóng người sánh bước bên nhau vừa đối lập lại hài hoà, được những ánh đèn đường nối tiếp nhau đổ xuống quyện lại thành một trên nền gạch, khăng khít thuỷ chung giống như tình yêu của bọn họ vậy. Bầu trời trên đầu có rất nhiều sao, gió đêm hè man mát thổi vào lòng người những dư âm dịu nhẹ,  khắc tạc những mảng kí ức ngọt ngào trong nội tâm sâu thẳm của con người... Nam nhân lưu luyến khoảnh khắc êm đềm này, hôn nhẹ lên đỉnh đầu đứa bé đang gà gật trong lòng, khẽ siết nhẹ bàn tay trong lòng bàn tay mình, truyền đi thông điệp yêu thương thầm lặng đến ái nhân y yêu thương nhất. Hai người thật sự không nói gì cả, cứ như vậy mà đi bên nhau, chốc chốc lại quay sang nhìn nhau rồi bật cười dù bản thân họ cũng chẳng biết lí do tại sao. Thiếu niên nhìn lên bầu trời sao lấp lánh, liếc qua nam nhân, lại rời mắt đến tiểu bảo bối ngái ngủ trong chiếc địu y đang mang, khoé môi bất giác dâng lên một nụ cười. Nam nhân cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của người kia, quay người bắt lấy ánh mắt ấy, khẽ nâng bàn tay của đối phương đặt một nụ hôn lên đó. Y bất chợt dừng lại, quỳ một chân xuống nền gạch vỗ vỗ lên bả vai dày rộng của mình. -Bà xã, mau lên đây. Thiếu niên thụ sủng nhược kinh, lắc đầu lia lịa. -Ông đã mang tiểu màn thầu rồi a, làm sao còn cõng thêm cả tôi nữa. -Em yên tâm đi- Nam nhân bày ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, tròng mắt cương nghị trong ánh đèn lấp lánh như sao- Mười năm nữa tôi vẫn đủ sức cõng em cùng tiểu màn thầu chạy mười vòng quanh khu này cơ. Mau lên đi. Mất vài giây đắn đo, thiếu niên cũng ngượng ngùng ôm lấy bờ vai rắn rỏi của nam nhân, một lượt trèo lên lưng y. Tấm lưng của nam nhân vừa rộng rãi lại vững chãi, mang đến cảm giác thật an toàn. Thiếu niên âu yếm tì cằm vào bả vai rắn chắc của y, nụ cười trên môi thấp thoáng những tia hạnh phúc. Về phần nam nhân, y luồn  hai cánh tay cường tráng xuống bên dưới chân thiếu niên, một lượt đứng dậy uy nghiêm như một thiên thần anh tuấn, khoé miệng cong lên thành hình bán nguyệt hoàn mỹ... -Bà xã, chúng ta về nhà nào!