Edit: quynhle2207— Người ta thường nói say rượu hỏng việc, Mạc Doanh Doanh cũng chỉ cười nhạt, bởi vì tự chủ của cô tốt, cho nên từ lúc gia nhập CASTA cũng cố gắng phát huy hết những tài năng của mình, chưa bao giờ tin vào sức mạnh của rượu. Nhưng mà, giống như một câu nói của Quỳnh Dao - - tại bạn còn chưa có gặp đúng người. Lúc này, toàn thân cô không mặc quần áo, mái tóc dài hỗn độn đang dựa vào trên lòng ngực cường tráng, cô chỉ cần ngước mắt là có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi lông mi công vút đang khẽ rung động, Mạc Doanh Doanh cảm giác trên eo mình căng thẳng, một cánh tay nóng bỏng đang đặt trên lưng của cô, lướt xuống phía eo, như muốn cô cảm nhận được nơi bí ẩn của cô đang ngăn cản trước nơi đặc thù phái nam của anh. Cô cảm giác vành tai mình đang nóng rực. (diendanlequydon) Cô đang tiếp xúc với thân thể một người đàn ông ở khoảng cách gần như vậy, hay là nói cô đã trở thành một phần trong thân thể anh, từ lúc cô sinh ra đến giờ cũng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy. Đêm qua, dưới sự ảnh hưởng của rượu, cô mê hoặc hấp dẫn, đã ở dưới người anh dịu dàng đón nhận niềm vui từ anh, cho tới giờ cô vẫn còn nhớ tình cảnh bị anh lăn qua lăn lại đưa cô vào mê hoặc, lại nhớ tới hình ảnh phóng túng của mình, cô nhắm mắt lại, giọng nói cũng khàn đi: “Nghe này, Tần Hoài - -.” Đột nhiên, cô im bặt, ở thời điểm cô xoắn xuýt, tay của người đàn ông đã dò tới đốt xương cổ thứ ba của cô, đang nhẹ nhàng vuốt ve. Bỗng nhiên, toàn thân Mạc Doanh Doanh lạnh giá, cảm giác ớn lạnh lan tỏa hết toàn thân. Đốt xương cổ thứ ba có tên là Tira, chỉ cần ở tại chỗ này đè mạnh xuống, có thể giết người trong nháy mắt. Năm đó, chính cô đã sử dụng phương pháp này để hạ gục tên trùm ma túy háo sắc ở Tam Giác Vàng, mà ở ngay lúc này, sau một đêm ân ái, người đàng ông đã rất ôn nhu dịu dàng với cô đêm qua, đang để tay ở tại điểm yếu ớt trí mạng nhất trên thân thể cô. “Mạc Doanh Doanh, đừng nhúc nhích.” Tần Hoài biết được cơ thể mình đang phản ứng, phía dưới của anh cũng cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, lại nhớ tới tư vị mất hồn mất vía vào tối hôm qua. Anh đưa một tay nâng lên gương mặt trắng nõn nà của người phụ nữ, nửa nằm nửa ngồi, đối diện với cô: “Em đã dùng cách này để giết chết Lý lão tam đúng không?” Mạc Doanh Doanh bắt đầu cảm thấy cổ họng mình khô khốc, Lý lão tam chính là biệt hiệu của tên trùm ma túy ở Miến Điện mà cô đã giết chết năm đó, mọi người đều gọi hắn với biệt danh này. Tần Hoài thấy trong mắt cô đã bắt đầu gợn sóng, cũng lấy tay rời khỏi gương mặt cô, lại đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại như ngọc, đưa lên môi, vừa hôn vừa nói: “Như vậy thì trên hai bàn tay này cũng đã dính không ít máu rồi?” Cô có cảm giác như cả người mình đang bị ép chặt, không thể nào thở nổi, chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của anh, lại làm cho cô không cách nào đáp trả. Không sai, cô không đủ tốt đẹp, không đủ lương thiện, toàn thân của cô, ngoại trừ giới tính là thật, thì mọi thứ đều là giả dối. Nhưng mà, cho dù cô đã hối hận vì những chuyện đã qua, chỉ riêng trong thời khắc này, cô mới hiểu được cô không hề hối hận vì đã cũng anh trải qua một đêm ân ái, cho dù anh đã phát hiện ra thân phận thật của cô, cho dù anh có thể giết cô ngay giờ phút này. Người kia đã từng nói với cô, nếu trên đời này có một người nào trước sau như một, vẫn luôn luôn quý trọng cô, cho dù đã biết được thân phận thật sự của cô, thì người đó mới là người thật sự yêu cô. Đêm qua, khi tình cảm của cô đã chìm sâu đến nỗi muốn tìm kiếm một giọng nói để an ủi chính bản thân mình, thì cô đã tìm được anh. Nhưng mà ở hiện tại, sự sống chết của cô đang nằm trong tay anh, không cách nào thay đổi. “Quý cô CAS¬TA, có đúng không?” Giọng nói của anh long ngóng vụng về, Tần Hoài đặt môi của mình trên trán Mạc Doanh Doanh, cảm giác được toàn thân cô đang cứng đờ, anh lại thở dài: “Giày thêu son, đao Kim Thác Minh Thái, Mạc, một đêm xuân này cũng là được sắp xếp đúng không?” “Không phải.” Bỗng nhiên Mạc Doanh Doanh trở nên kích động,không để ý đến tay anh đang để sau lưng cô, chống đỡ trên ngực anh, thật sự ánh mắt cô làm cho trái tim của Tần Hoài cũng muốn vỡ nát: “Tần Hoài, không phải vậy….” Bất ngờ cô che mặt mình lại, ngã vào lòng anh, không biết giải thích với anh như thế nào. Làm sao giải thích bây giờ? Nói cho anh biết mục tiêu của cô chính là Tokugawa Hựu Ngạn hay sao? Chỉ là do Tokugawa Hựu Ngạn không đến, mà vừa đúng lúc cô lại có tình cảm với anh, cho nên mới ‘thuận theo tự nhiên’, đem lần đầu tiên của mình cho anh? Nếu nói vậy thì có khác gì với không giải thích chứ? Mà trong giờ phút này, anh đã biết thân phận thật sự của cô, cũng không thể nào chấp nhận thân phận này của cô, hai người bọn họ chưa có bắt đầu thì đã kết thúc rồi. “Mạc Doanh Doanh.” Tay Tần Hoài vén mái tóc cô, trên vai cô đầy những vết xanh tím, trước ngực đầy những dấu ấn màu hồng như nhắc nhở sự điên cuồng của buổi tối hôm qua: “Em hãy nghe anh nói….” “Không, anh hãy nghe cho kỹ đây Tần Hoài.” Mạc Doanh Doanh cắn chặt răng, xoay người ngồi trên bụng anh, người đàn ông khẽ giật thân mình, có chút khó nhịn, lại bị cô đè xuống: “Em thích anh. Cho nên tối hôm qua em mới gõ cửa phòng anh, chỉ đơn giản vậy thôi.” Trong khoảnh khác đó, cô cảm thấy thời gian như ngừng lại, không khí lắng đọng, cổ họng của cô cũng như đang bị ai đó bóp chặt, không thể nói nên lời, vì sao cô lại muốn nói cho anh biết chuyện này vậy? Chính cô cũng không biết, chỉ là trong tiềm thức của cô cho cô biết, nếu không nói, có lẽ cô sẽ hối hận cả đời. Tần Hoài rũ mắt xuống, cánh tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô, cuối cùng, người đàn ông cười khẽ: “Mạc Doanh Doanh, cái giá phải trả để rời khỏi tổ chức CASTA là gì?” Cô thật sự chấn động, phải trả giá gì? Cách duy nhất để có thể rời khỏi CASTA, đó chính là chết. CAS¬TA không bao giờ thương hại người chết, cũng chưa bao giờ tìm người chết để thanh toán. Trừ khi là cô chết đi, nếu không cũng không còn cách nào khác. Tần Hoài ôm chặt cô trong lòng, da thịt hai người kề sát vào nhau, cả hai người đều có thể nghe được tiếng tim đập rất nhanh, rất mạnh, rất rõ ràng. “Mạc Doanh Doanh, rời khỏi CASTA đi.” Anh đặt nụ hôn lên đầu vai trắng nõn nà của cô: “Em có thể làm những việc như thế này trong bao lâu? Mười năm hay hai mươi năm? Bây giờ em còn có thể ứng phó với những nhiệm vụ khó khăn như vậy, đến lúc em lớn tuổi hơn thì sao? ….Có ai tới giúp đỡ em không?” Giọng nói của anh mang theo sự ôn nhu hiếm thấy, (d/đ/l/q/đ) anh nói từng câu từng chữ thật rõ ràng. Những lời nói đó của anh lại làm cho người phụ nữ đang ở trong lòng anh ửng hồng đôi mắt, và đây cũng là lần đầu tiên sau khi anh trưởng thành lại nói ra những lời hứa hẹn như vậy, anh nói với cô: “Mạc Doanh Doanh, theo anh đi.” Đột nhiên, những tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang những lời thâm tình mà Tần Hoài muốn nói với Mạc Doanh Doanh. Tần Hoài đưa tay kéo khăn trải giường, phủ kín toàn thân của Mạc Doanh Doanh, sau đó lại đem khoác áo tắm của cô lên người mình, sau đó mới ra mở cửa. Anh kéo cửa gỗ ra, làm gió êm dịu thổi vào khe cửa nhỏ. Anh thò đầu ra ngoài, thời tiết sáng sớm vẫn còn một chút lạnh, mà lúc này Đỗ Tố đang đứng ở ngoài cửa cười híp mắt, váy dài màu hoa hồng của D&G đặc biệt phiêu dật trong gió, mái tóc dài cũng bay phất phới. Mặc dù cô ta đã qua 30 tuổi, nhưng không phải cô gái trẻ tuổi bình thường nào cũng có được bộ dáng thướt tha như vậy. Nếu là một tháng trước, có lẽ Tần Hoài đã bị cô ta mê hoặc, nhưng mà hiện tại trong lòng Tần Hoài đã có Mạc Doanh Doanh. So với vẻ bề ngoài, thì chuyện từ trong ra ngoài không thể không kiên cường thì càng làm cho người ta thương tiếc hơn. “Còn chưa chịu rời giường, anh càng lúc càng lười rồi nha.” Giọng điệu của cô ta dường như rất quen thuộc, đẩy Tần Hoài ra, muốn đi vào trong. Tần Hoài vội vàng đưa tay ngăn lại, nhíu mày: “Cô Đỗ, tôi còn chưa có mặc quần áo chỉnh tề. Nếu có chuyện gì, thì đợi tôi thay quần áo xong sẽ nói chuyện.” Đỗ Tố cười cười, ánh mắt lướt qua áo tắm không che được lồng ngực tinh tế, trên đó vẫn còn vài vết cào hết sức mờ ám: “Được, vậy em qua bên cạnh chờ anh. Sáng sớm hôm nay, hình như ngài Tokugawa cho người gõ cửa phòng của cô Mạc ở bên cạnh, nhưng lại không có ai trả lời, có thể là thông báo về việc khách mời của hội triển lãm vũ khí của nhà Tokugawa.” “Triễn lãm vũ khí sao?” Tần Hoài kinh ngạc. Đỗ Tố gật đầu,  rất nghe lời quay người đi vào gian phòng kế bên. Mạc Doanh Doanh nghe thấy không còn động tĩnh gì ở cửa, vội vàng xoay người xuống giường, đau nhức ở giữa hai chân đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, cô cầm lấy một cái khăn tắm lớn, quấn quanh người kỹ càng, rồi muốn đi ra ngoài. Tần Hoài lại giữ chặt vai cô: “Chúng ta còn chưa nói chuyện xong.” Nghĩ rằng sau khi biết rõ cô là người của CASTA, lại cứ để cô đi như vậy sao? Nghĩ anh là người mù à? Mạc Doanh cũng không quay đầu lại: “Tần Hoài, em cũng muốn một cuộc sống yên ổn. Nhưng anh lại là một người thích người mới, nhưng vẫn yêu người cũ, trái ôm phải ấp, em cũng nghi ngờ không biết anh có đúng là người em muốn hay không.” Cô kéo cửa ra, dừng lại, thở dài rồi nói: “Còn việc rời khỏi CASTA, không phải có thể làm được trong một sớm một chiều, thanh đao Kim Thác Minh Thái này …Hiện tại đều phải coi chúng ta làm thế nào để lấy tới tay mà thôi? Câu nói ‘niềm vui mới, tình yêu cũ’ làm cho trong lòng Tần Hoài trở nên lạnh lẽo, mỗi người có bản lĩnh riêng sao? Chỉ cần dựa vào anh phòng thủ, cô tấn công, có gì mà không làm được? “Anh… Tự thu xếp cho tốt.” Tần Hoài nghe được tiếng đóng cửa, xoay người lấy từ trong vali hành lý ra một tai nghe quân dụng được thiết kế đặc biệt để nghe lén: “Đại Vĩ, giúp tôi điều tra văn phòng luật sư Sở Sự Vụ của Mạc Doanh Doanh, cũng điều tra toàn bộ những quan hệ và sinh hoạt thường ngày của cô ấy.”  “Bị sao vậy? Lão Đại?” Cho dù bọn họ có suy nghĩ đến nỗi cào nát da đầu, cũng sẽ không bao giờ đoán được người luật sư nhỏ bé kia lại chính một thành viên cấp cao của CAS¬TA.  Tần Hoài cố gắng làm cho giọng nói mình trở nên thoải mái hơn,  anh không muốn để Mạc Doanh Doanh bị bại lộ thân phận, lại nghĩ đến muốn biết thêm những tin tức khác về CASTA: “Tôi xem trọng cô ấy. Nhớ cho kỹ, Tề Đại Vĩ, tôi muốn biết tất cả những thứ liên quan đến cuộc sống hằng ngày của cô ấy, từ bạn bè, đến việc hẹn hò, hay hẹn hò ở đâu, cậu phải điều tra mọi thứ cho tôi.” “Được!” Nghe được lời đảm bảo từ phía bên kia, Tần Hoài trầm mặc cúp điện thoại, nếu cô không chọn lựa chọn anh, thì đến cuối cùng có thể bọn họ sẽ xung đột với nhau. Đỗ Tố dựa lưng vào cửa gỗ bên cạnh, nghe tiếng mở cửa ở phòng kế bên, còn có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Trong tay cô ta cầm một cái Ipad nhỏ, trên màn hình có thể thấy được hình ảnh rõ ràng của Mạc Doanh Doanh, chỉ là một luật sư bình thường, lại có quan hệ với Tần Hoài. Hai người vẫn còn không thừa nhận quen biết cùng đối phương, móng tay màu hồng của cô ta chậm rã quét lên màn hình: “Nhất định người phụ nữ này có vấn đề.” Bọn họ tới đây là vì có nhiệm vụ đặc biệt, vậy cô thì sao? Cô ta suy đoán chắc chắn Mạc Doanh Doanh cũng phải có mục đích gì đó? Đỗ Tố trở về giường, cầm những mẩu báo Nhật bị cắt lộn xộn ở trên tấm chăn mỏng, trong một mẩu báo nhỏ có thể thấy được rõ ràng những chữ viết tên của Mạc Doanh Doanh rất to, đây là những mẩu báo mà mấy ngày nay cô ta cẩn thận sưu tầm. Cô ta chưa bao giờ muốn ôm trọng trách giải cứu thế giới này vào người, mục tiêu của cô ta chính là Tần Hoài. Một người phụ nữ có chồng trước chết vì bị bệnh, sau  đó thừa kế một gia tài khổng lồ, còn có gì không hoàn mỹ nữa chứ? Chỉ sợ đối với Đỗ Tố, điều duy nhất không hoàn mỹ trong cuộc sống của cô ta chính là một người vợ phản bội và không thể dành lại tình yêu của mình. Vậy thì đã sao? Sau khi cảnh cáo Tokugawa Hựu Ngạn rằng Mạc Doanh Doanh còn có mục đích khác, chỉ sợ người phụ nữ kia sẽ dễ chịu sao? Cô ta cũng nhớ được tư liệu mà mình đã nhờ người điều tra,  hình như - - những ‘con chó’ mà gia tộc Tokugawa huấn luyện dũng mãnh khác thường, mà thủ đoạn thẩm vấn chắc chắn sẽ khác biệt với người khác? Trong lúc Đỗ Tố đang một mình suy nghĩ tính kế Mạc Doanh Doanh thì nhân vật nữ chính trong kế hoạch đã thay quần áo chỉnh tề, kéo cửa ra, sau đó đi tìm quản gia nhà Tokugawa. Hình như Tokugawa Hựu Ngạn tìm cô có việc gì gấp lắm, cho nên muốn cô đi tới nhà chính của gia tộc Tokugawa. “Không khí buổi sáng thật tốt, tôi đi một vòng ở vườn sau.” Cô giải thích. Nhưng quản gia cũng đâu có để ý nhiều chuyện như vậy, chỉ nói đại thiếu gia nóng nảy thúc giục, muốn gặp cô nhanh một chút. Nhà chính của dòng họ Tokugawa rất lịch sự tao nhã, được trang trí bố cục theo phong cách truyền thống Nhật Bản, có cầu nhỏ nước chảy, nhưng Mạc Doanh Doanh lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức những cái này. Nguyên nhân chính là bởi vì người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, hơi ngửa đầu nói chuyện với Tokugawa Hựu Ngạn, mái tóc dài của cô ấy được buộc cao, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trang điểm rất đậm, nhung cũng rất đẹp. Mạc Doanh Doanh chưa từng gặp qua một G1897 như vậy, mà trong lúc này, cô ấy nhìn Mạc Doanh Doanh mỉm cười, giọng nói thật mềm mại: “Doanh Doanh, nếu không có ngài Tokugawa giới thiệu, thì tôi sợ là không tìm được cô rồi.” Ngay lập tức, Mạc Doanh Doanh cũng phản ứng kịp,  cũng không biết xưng hô cô ấy như thế nào. Không biết G1897 giới thiệu mình như thế nào ở trước mặt Tokugawa Hựu Ngạn? Người phụ nữ mặc váy đen đưa tay ôm lấy Mạc Doanh Doanh, cười nói: “Sao vậy? Nhìn thấy Tào Lạc Ninh tôi lại kích động đến nỗi không thể nói nên lời sao?” Mạc Doanh Doanh cũng trở tay ôm cô ây, khóe mắt hoi cong, dường như hết sức kinh ngạc: “Lạc Ninh, tôi không nghĩ lại gặp cô ở Nhật Bản.” G1897 cũng cười: “Nếu không phải ông chủ nói nhìn thấy một cô gái giống hệt như bạn thân của tôi ở trong buổi tiệc, chỉ sợ hôm qua tôi đã trở về thành phố T rồi.” Cô ta cũng nhìn Tokugawa Hựu Ngạn đang đứng ở một bên chỉ cười mà không nói,  khẽ gật đầu, quay lại nói với Mạc Doanh Doanh: “Nếu không phải ông chủ cứ bảo tôi nhất định phải tới xem thử coi đúng là cô hay không, tôi cũng không muốn tới đâu nha!” Lời nói này của cô ấy bao hàm nhiều ý tứ trong đó, Mạc Doanh Doanh chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói lọi lại giống như những tia sáng lạnh lẽo đang chiếu xuống người cô, cả người đều lạnh buốt.