Edit: quynhle2207 Theo phản xạ có điều kiện, Mạc Doanh Doanh tránh né về phía ngược lại của Tokugawa Hựu Ngạn, cô biết không thể tránh được những mãnh vỡ thủy tinh văng trúng người mình, đành phải dùng hai tay che mắt, cảm giác được có vô số mảnh vỡ nhỏ nhưng sắc bén xẹt qua mu bàn tay, đôi má, khuỷu tay của mình theo tiếng thủy tinh vỡ nát. Cô cũng nghe được tiếng gọi to mềm mại yêu kiều của Thiển Mộc, mang theo một chút nghẹn ngào: “Anh cả!” Mạc Doanh Doanh biết được trên mặt mình có tơ máu chảy ra, cô mở mắt ra, dùng ngón tay bịt lại vết thương do mảnh vỡ thủy tinh gây ra, cũng không đau lắm, chỉ hơi rát một chút mà thôi. Cô nhìn Tokugawa Hựu Ngạn không để ý trên khuỷu tay mình bị thương vì một mảnh thủy tinh cắm vào, chỉ nâng gương mặt Thiển Mộc bị mảnh thủy tinh của đèn treo xượt qua, kiểm tra thật kỹ. Chỉ là một vết xướt nhỏ, hầu như không nhìn thấy được miệng vết thương, chỉ bị xượt qua da, nhưng hai mắt Thiển Mộc lại ửng đỏ, nghẹn ngào thốt lên một tiếng: “Đau.” Một tiếng ‘đau’ này đã làm cho một người luôn luôn bình tĩnh như Tokugawa Hựu Ngạn trở nên rối loạn, vội vàng sai đám người làm bị dọa đến ngớ ngẩn đi tìm bác sĩ gia đình của nhà Tokugawa tới. Mạc Doanh Doanh ngồi ở đó, sắc mặt không thay đổi, lạnh nhạt nhìn những người làm đi ra đi vào, còn có Tokugawa Hựu Ngạn đang muốn đưa Thiển Mộc lên lầu. Cô lấy tay đỡ trán, trên mu bàn tay chi chít những vết thương nhỏ, như nhắc nhở cô chuyện ngoài ý muốn vừa mới phát sinh. Quả thật Thiển Mộc cũng đã nói đúng một điểm, cô chỉ là một kẻ thế thân, trước mặt thân thể chân chính thì cô nhỏ bé đến nổi không đáng là gì. Thật buồn cười! Chính xác cô đã hy vọng,  cô mong muốn cũng có người đối xử với cô giống như Tokugawa Hựu Ngạn đối với Thiển Mộc, chân thật từ tấm lòng, cẩn thận nâng niu cô như viên ngọc quý trên tay. Bỗng nhiên cô lại nhớ tới Quách Anh, cũng giống như lúc bà ta nhìn thấy chồng mình nâng niu một người phụ nữ khác trong lòng, có lẽ lòng của bà ta cứ như vậy mà chết đi. Cô không thích Tokugawa Hựu Ngạn, nhưng mỗi một người phụ nữ đều không thể chịu nổi chuyện mình bị bỏ qua như thế, mà cô bị người đàn ông tối hôm qua vẫn còn nói những lời thâm tình muốn cưới mình bỏ qua như vậy sao? Thật là buồn cười. “Cô Mạc, suy nghĩ gì vậy?” Bởi vì ngồi ở xa, cho nên Tokugawa Hựu Khang không bị ảnh hưởng gì cả. Giờ phút này anh ta đang dùng vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa mà đánh giá Mạc Doanh Doanh, anh ta vẫy tay ý bảo những người dọn dẹp vệ sinh đi ra, đứng phía sau sô pha, cúi người nói bên tai Mạc Doanh Doanh: “Vốn dĩ phụ nữ rất mẫn cảm, cô phát hiện được gì không?” Anh ta nhìn qua gương mặt không chút biến đổi, tiếp tục dụ dỗ: “Cô gả cho anh cả của tôi, bất qua thứ cô có được chỉ là tiền.” Anh ta lấy ra một tập chi phiếu bảo đảm từ trong túi quần, xé ra một tờ, đưa cho cô: “Tùy ý cô điền vào, đến Nhật Bản một chuyến đã kiếm được một khoảng tiền, sao lại không làm chứ?” Mạc Doanh Doanh nhếch môi, đưa mắt nhìn chằm chằm vào chỗ mà Thiển Mộc mới vừa ngồi, phản chiếu trong ánh mặt trời, có một đoạn dây câu cá lấp lánh. Cô đứng lên, bước qua nhặt lấy, ngẩng đầu nhìn khúc kim loại bị đứt trên trần nhà, quay đầu nhìn Tokugawa Hựu Khang cười: “Trái lại em gái anh lại không thông minh bằng anh rồi.” Cô ném sợi dây câu cá kề bên một mảnh thủy tinh, nhìn sắc mặt của Tokugawa Hựu Khang đang dần dần biến đổi, nói: “Nhớ nhắc nhở những người làm dọn dẹp vệ sinh phải đem những thứ này tiêu hủy đi, để tránh cho phu nhân Murata phải xấu hổ.” Cô đứng thẳng người, đi lướt qua người Tokugawa Hựu Khang, lại bổ sung thêm một câu: “Càng có thể tránh cho bạn thân của Nhị thiếu, ông Murata Kinh Giới phải xấu hổ.” Dứt lời, cô bước đi từ từ rời khỏi biệt thự nhỏ của Thiển Mộc, nhìn lại mu bàn tay vẫn đang chảy máu của mình, thở một hơi dài, đi về phòng của mình. Nếu nói cô đã có chuẩn bị tâm lý với một chút thủ đoạn của Thiển Mộc, thì chuyện Tần Hoài vẫn đợi cô ở trong phòng lại là chuyện hoàn toàn ngoài dự kiến của cô. Người đàn ông nghiêng người dựa trên chiếc bàn gỗ nhỏ bé, có thể vì chờ đợi cô lâu quá nên cảm thấy phiền, cà vạt cũng nới lỏng ra, cũng cởi luôn nút thắt trên cổ áo, để lộ ra xương quai xanh thật tinh tế. Trước mắt Mạc Doanh Doanh là thân thể thon dài của Tần Hoài, đang lười biếng dựa vào trên nệm êm ái, nhìn thấy Mạc Doanh Doanh liền ngồi dậy, dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi mà không nói gì. Sau cùng, người đàn ông kéo Mạc Doanh Doanh qua, hỏi gấp: “Em bị sao vậy?” Mạc Doanh Doanh xoay người đóng cửa lại, rút khăn giấy lau khô vết máu trên mu bàn tay, ngồi xuống bên cạnh anh, trả lời: “Vừa rồi đi tới phòng của cô Thiển, kết quả là cái đèn treo bị rớt xuống.” Tần Hoài cẩn thận nâng cằm cô lên, nhìn miệng vết thương nhàn nhạt, anh nhíu mày lại: “Không biết Tokugawa Hựu Ngạn làm ăn kiểu gì nữa? Không phải em giỏi võ sao? Tại sao lại không né tránh?” “...” Mạc Doanh Doanh vẫn trầm mặc, nhìn sắc mặt khẩn trương của anh, bỗng nhiên chóp mũi cô có chút chua xót, cô cũng không né tránh tay của Tần Hoài, chỉ yên lặng trầm mặc. “Bị làm sao vậy?” Lúc này, Tần Hoài bắt đầu khẩn trương. “Tokugawa Hựu Ngạn phải chăm sóc em gái anh ta, tôi chỉ là….Không ngờ chuyện như vậy.” Lúc này, Tần Hoài đã lấy ra túi y tế mà Mạc Doanh Doanh mang theo, mở ra, đang lau nhẹ miệng vết thương trên mặt cô, (d.đ.l.q.đ) nghe cô nói như vậy, tay cũng ngừng lại, sau đó vẫn nói với cô: “Nhắm mắt.” Có một vết thương ở ngay phía trên chân mày của cô, nhìn qua rất sâu. “Anh nói thử xem, có phải người phụ nữ hiếu thắng sẽ bị người ta xem nhẹ không?” Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được người đàn ông này dùng sức rất nhẹ nhàng, cô bất ngờ hỏi anh như vậy. Tần Hoài nhìn hai hàng lông mi đang run rẩy của Mạc Doanh Doanh, hai hàng lông mi đen nhánh cong vút giống như hai cánh bướm duyên dáng, rũ xuống tạo thành hai cái bóng mờ trên gò má. Yết hầu của anh khẽ động, chỉ một giây sau đó, anh đã hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của cô. Môi của anh hơi lạnh, cô cảm nhận được sự trân trọng của anh, từ từ mở mắt, nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đôi môi kề sát nhau, cô hôn lên đôi môi của anh. Nụ hôn Tần Hoài  vẫn luôn ôn nhu như vậy, mang theo sự tán tỉnh, tay anh cũng vuốt ve trên lưng của Mạc Doanh Doanh, từ trên xuống dưới, sau đó nụ hôn của anh cừng từ từ đi xuống, trằn trọc hôn lên cần cổ trơn mịn thon dài của cô. Bỗng nhiên Mạc Doanh Doanh muốn bật cười, nghĩ cũng thật buồn cười, cô như vậy mà lại động tình với người đàn ông này.  Cô không chán ghét nụ hôn của anh, không chán ghét sự quan tâm của anh, thậm chí cũng không chán ghét với thái độ bất cần đời của anh. Ngay vào lúc hai người sắp sửa rơi vào trong dục vọng, thì bỗng nhiên tiếng ‘tí tách’ vang lên thanh thoát phá vỡ không khí nóng rực hoàn mỹ khiến người ta sa đoạ vào, bỗng nhiên thân thể Mạc Doanh Doanh cứng đờ, đẩy mạnh Tần Hoài ra,liền đứng dậy đưa lưng về phía anh, lên tiếng: “Anh Tần nên về trước đi, tránh cho cô Đỗ phải chờ đợi sốt ruột.” Kỳ thật cô cũng không quan tâm tới chuyện Đỗ Tố nghĩ như thế nào, chỉ cần trai chưa vợ, gái chưa chồng, thì cũng không ai nói trước được kết quả như thế nào. Chỉ có điều, âm thanh vừa rồi là tiếng chuông đặc trưng của CAS¬TA khi cần liên lạc khẩn cấp, cô phải nhanh chóng hồi phục lai. Tần Hoài cũng nghe được âm thanh giống như tiếng chuông báo đó, anh nhớ tới bộ quần áo trong tủ đồ của cô, nhớ tới tài nghệ của cô, cũng nhớ tới vừa rồi anh vốn là muốn thăm dò cô, bỗng nhiên anh cảm thấy dường như khi đứng trước mặt người phụ nữ này, tất cả tự chủ của anh đều biến mất. Anh đã hy vọng là anh đoán sai, nhưng mà, mới vừa rồi khi anh ôm chặt cô, ngón tay anh có thể cảm nhận được rõ ràng nơi xương bả vai của cô có vết sẹo rất sâu, có thể sâu và sần sùi như vậy, chỉ có thể la vết thương do súng gây ra. Nghe được tiếng đóng cửa, Mạc Doanh Doanh hít thở thật nhanh, lấy ra từ trong ngăn kéo để đồ lót của mình một thiết bị liên lạc lớn cỡ chiếc điện thoại, () trên màn hình đã hiện lên một nhóm mã số, cô cắn môi, tín hiệu này là từ chỗ Reagon gọi tới. Cô lấy ra máy tính MAC PRO của mình, dùng hệ thống định vị bí mật, ngăn chặn toàn bộ quấy nhiễu, sau khi trả lời lại tin tức mã hoá, mới mở ra phần mềm video clip nói chuyện với Reagon. Quả nhiên người đàn ông kia đang ngồi trước bàn làm việc chờ cô, (d.đ.l.q.đ) xem ra ở thành phố T đang là ngày nắng đẹp, sau lưng ông ta có vô số tia nắng mặt trời đang chiếu sáng. Thấy Mạc Doanh Doanh xuất hiện trước màn hình, giọng nói lạnh lùng của Reagon cũng vang lên trong tai nghe: “Mạc, cô không biết CASTA theo dõi những thành viên không chịu giữ quy củ như thế nào à?” Ngón tay cô nắm chặt lai, nhìn chằm chằm người đàn ông nhàn nhã phía bên kia màn hình, dĩ nhiên là cô biết, đôi bông tai mà hiện giờ cô đang mang trên lỗ tai chính là công cụ mà CASTa dùng để giám sát cũng như liên lạc với cô. “Mạc, tôi chính là người giám sát cô, vừa rồi số liệu biểu hiện các cơ năng hoạt động của cô cho thấy dấu hiệu cô đang động tình.” Nhìn sắc mặt của người phụ nữ bên kia màn hình càng lúc càng tái mét, những lời của Reagon nói ra cũng giống như lưỡi dao, cứa từng nhát, từng nhát một, làm cho thân thể Mạc Doanh Doanh mang đầy thương tích: “Nhưng theo báo cáo của G1897 thì cô không có ở chung một chỗ với nhân vật mục tiêu.” Nhìn trợ thủ đắc lực của mình đang trầm mặc, Reagon lạnh lùng chất vấn: “Đừng quên tôi đã từng nói với cô, hãy lợi dụng gương mặt hiện giờ của mình để leo lên giường Tokugawa Hựu Ngạn, tìm cho được thông tin thanh đao Kim Thác Minh Thái ở chỗ nào.” Dứt lời, đột nhiên màn hình chuyển thành màu đen, cuộc nói chuyện này đã ngưng tín hiệu. Mạc Doanh Doanh cảm giác sau lưng mình lạnh lẽo, trong lòng nảy ra một sự kháng cự quật cường, chẳng lẽ - - nhất định cô phải trao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông mà cô không để trong lòng sao? Cô đóng máy tính thật mạnh, ném qua một bên, cô không cam lòng! Mà ở bên ngoài cửa giấy, Tần Hoài vẫn còn chưa đi, anh lắng tai nghe động tĩnh trong phòng, còn có giọng nói hàm hồ của Mạc Doanh Doanh, nhưng anh lại không nghe rõ cô nói gì, mạnh mẽ nắm chặt quả đấm, đợi mọi thứ trở nên yên tĩnh, mới xoay người đi vào phòng cách vách. Chỉ là Tần Hoài cũng không phát hiện ra, có bóng dáng một chiếc váy dài màu xanh da trời đang đứng ở đầu hành lang bên kia, mà người chủ của chiếc váy dài lại có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ. Đỗ Tố nhìn Tần Hoài đi vào phòng của anh, mắt hơi rũ xuống, chân cũng bước nhanh về phía chỗ ở của Tokugawa Hựu Ngạn. Tới tối, rốt cuộc thì Tokugawa Hựu Ngạn cũng nhớ tới vị hôn thê của mình, chạy tới gõ cửa phòng của Mạc Doanh Doanh. Mạc Doanh Doanh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt sũng, đang lau tóc còn trên người thì choàng một chiếc áo tắm, cô nhìn Tokugawa Hựu Ngạn, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi anh ta: “Anh Tokugawa tới đây trễ như vậy, xem ra vết thương của phu nhân Murata đã không có gì đáng ngại rồi.” Tokugawa Hựu Ngạn vội vàng ho một tiếng, có chút xấu hổ: “Mạc, vết thương của em như thế nào rồi.” Mạc Doanh Doanh mở cửa ra cho anh ta đi vào. “Xử lý tốt rồi.” Cô quay đầu về phía Tokugawa Hựu Ngạn cười cười: “Tôi biết cái gì nên nhớ, và cái gì thì nên quên.” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xin lỗi vì đã đăng bài trễ, số lượng chữ cũng không đủ. Hôm nay đi gặp giáo sư đến hơn mười giờ mới về tới nhà, giáo sư ủng hộ tôi đi học ở đại học Chicago, đến thời điểm cuối cùng, lại muốn khiêu chiến với bản thân. Cho nên bắt đầu từ ngày mai sẽ tham gia thi thử mỗi ngày tám tiếng, tôi sẽ cố gắng đăng bài ~ Yêu mọi người ~