Kẻ Không Theo, Chết!
Chương 10
Sáng sớm, ánh mặt trời trong trấn nhỏ xuyên qua khe hở cửa sổ bằng giấy tinh xảo chiếu từng tia nắng rời rạc vào trong căn phòng cổ xưa, trên chiếc giường nhỏ hẹp bằng gỗ, bóng dáng xinh xắn yên lặng trở mình, sau đó tiếp tục ngủ.
Ở một góc phòng, trên chăn nệm êm ái, Tần Hoài đang co rút nửa người nằm trên chăn nệm, mái tóc đen mềm mại đang nửa che đậy đôi mắt xinh đẹp đào hoa của anh, chiếc mũi cao thẳng tắp cùng với đôi môi hơi mỉm cười, làm cho anh mặc dù đang ngủ nhưng vẫn rất anh tuấn đẹp trai.
Chỗ hành lang gấp khúc bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân thong thả, giống như là sự ma sát rất nhỏ của giày vải mềm mại cùng với mặt đất.
Đột nhiên Tần Hoài mở mắt, cảm giác được tiếng bước chân càng ngày càng gần, lập tức xoay người rời khỏi chăn nệm, xoải vài bước tới giường gỗ mà Mạc Doanh Doanh đang ngủ, giật nút áo của áo lót ra, vài tiếng lộp cộp vang lên, những móc khóa tinh xảo của áo trong cũng rơi xuống đất.
Mạc Doanh Doanh cũng bị giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy được cảnh tưởng hết sức sống động.
Dáng người của Tần Hoài thuộc vào loại cao cấp nhất, vai rộng, eo thon, ngay cả thắt lưng của người mẫu nam hạng nhất cũng kém xa anh, thêm vào đó là làn da mịn màng, non mềm, bóng loáng giống như da của con gái, Mạc Doanh Doanh vừa mở mắt ra, chưa kịp phòng bị, đã thấy được làn da sáng bóng trong ánh nắng sớm rải rác trong phòng.
Cô vừa muốn hỏi anh là đang phát cơn điên sao, thì đã Tần Hoài kéo ra một góc chăn nhỏ của cô, cởi quần áo trong quăng qua một bên, nhanh chóng chui vào trong chăn của cô, hai tay chống hai bên bả vai của cô, cả người anh bao trùm lên trên cơ thể của cô.
Mạc Doanh Doanh cảm giác được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể đang ở trên người mình, làm cho nhiệt độ trong chăn chỉ trong chốc lát đã trở nên nóng rực, cô nhìn Tần Hoài với ánh mắt hoài nghi không rõ chuyện gì đang xảy ra, đã thấy người kia mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đa tình ương ướt, như chứa đựng những giọt sương của buổi sớm mai.
Rất nhanh, những nghi hoặc của cô đã được trả lời.
Gần như cùng một lúc khi Tần Hoài chui chăn của cô, thì cửa gỗ không được khóa ở bên trong đã bị người khác đẩy ra, cũng trong khoảnh khắc nháy mắt này, Tần Hoài cúi đầu, hôn lên đôi mơi đang hé mở của Mạc Doanh Doanh ngay trước mặt người vừa bước vào.
Thật sự thì hương vị ngọt ngào ngoài dự liệu của anh, Tần Hoài thấy người phụ nữ ở phía dưới anh đang vùng vẫy, liền dùng hai đùi mình đè cô lại, một tay nắm lấy eo cô, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đang đứng ở cửa, dịu dàng mút lấy đôi môi mềm mại của Mạc Doanh Doanh.
Thấy đối phương không hề e dè một chút nào cứ tiếp tục lấn tới trên người mình, Mạc Doanh Doanh giận dữ, nhưng lại không dám vùng vẫy mạnh hơn, chỉ có thể mò tới eo của Tần Hoài bằng đầu ngón tay, ra sức nhéo phần thịt non ở eo anh, làm cho anh phải dừng lại.
Tần Hoài bật ra tiếng cười trầm thấp, nhất thời thả ra đôi môi kiều diễm đang bị anh mút vào, chỉ nghe tiếng lạch cạch, một tay anh cởi bỏ dây nịt trên eo mình, ném nó từ trong chăn ra ngoài.
Mạc Doanh Doanh cứng đờ, cô cảm giác được bộ phận nào đó của người kia đang rộn rạo hưng phấn, gắt gao chống lên người cô, cô lại không có chỗ để lui, chỉ có thể dùng ánh mắt để ám chỉ với anh: diễn thật tốt để người ở cửa coi thôi, cũng không cần anh làm thật mà.
Thật sự Tần Hoài cũng không muốn để cho người khác nhìn hình ảnh xuân cung sống động trực tiếp như vậy, chỉ có điều hương vị đôi môi cô lại ngọt ngào ngoài ý muốn của anh, làm cho anh không thể kìm chế được.
Một đầu tóc lộn xộn của anh thò ra từ trong chăn, nhìn người đang đứng ngược chiều ánh sáng ở cửa, nói: “Bà xã của anh lại xấu hổ ngượng ngùng nữa rồi.”
Câu nói này giống như một thần chú ma thuật, làm cho cô gái nhỏ đang đứng ngơ ngác ở cửa phục hồi lại tinh thần ngay lập tức, cô ta nhìn bả vai thanh tus của người đàn ông trong chăn, ánh mắt tùy ý, còn có đôi môi vừa trải qua nụ hôn nồng nhiệt mà đỏ ửng, trong nhất thời, tim cũng đập thật nhanh, bị anh nhìn thoáng qua làm cho cả người nóng lên, bước chân vội vã, để chậu đồng chứa nước hơn phân nửa trong tay mình xuống, giọng nói run rẩy: “Ông nội bảo tôi đem nước rửa mặt tới cho các người... Tôi, tôi phải đi rồi." Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy cô gái nhỏ chạy ra ngoài một cách vội vàng.
Tần Hoài thở dài, những cô gái trong trấn nhỏ này vẫn còn rất đơn thuần chất phát, xem cái người đang ở trong lòng anh này, ngoại trừ gương mặt hơi đỏ một chút thì cảm xúc cũng không có thay đổi nhiều.
“Bà xã, chúng ta tiếp tục chứ?” Anh chuyển động phần hông để ám chỉ, ngăn lại cơ thể mềm mại của Mạc Doanh Doanh.
Thấy nguy cơ đã qua, bây giờ Mạc Doanh Doanh mới nhớ tới nụ hôn vừa mới trải qua, tay chân cô hơi mất sức một chút, nhưng vẫn không hề lưu tình đạp người nào đó quần áo không chỉnh tề xuống đất.
Cô nhìn Tần Hoài đang ngồi trên nền xi măng, lướt qua chỗ nổi cộm trên quần tây của anh, cười như có như không, nói: “Đại thiếu gia Tần nên tự mình giải quyết cho tốt đi.”
Thật sự cô không thể coi nhẹ cái bộ phận ‘nhất trụ kình thiên’ nào đó rồi, chẳng lẽ tên đàn ông này bất cứ lúc nào hay bất cứ đâu đều có thể động dục được hay sao?
Hình như Tần Hoài cũng nhìn ra nghi hoặc của cô, không hề xấu hổ một chút nào, giải thích: “Buổi sáng là thời điểm mà đàn ông dễ dàng hưng phấn, có thể ở cùng một người đẹp như cô Mạc vào sáng sớm, càng làm cho anh em nhỏ của anh thêm hưng phấn hơn nữa.”
Nhìn biểu tình của Mạc Doanh Doanh như không có gì, Tần Hoài nhíu mày, ánh mắt cũng bắt đầu toát ra sự liều lĩnh: “Cô Mạc muốn nhìn anh tự mình giải quyết hả?”
Vừa nghe xong, Mạc Doanh Doanh lập tức quay người xuống giường, khoác áo choàng lên vai, cầm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân, bước ra ngoài: “Không được phát ra tiếng động, sau khi làm xong thì phải tự mình dọn dẹp sạch sẽ!”
Nhìn người phụ nữ bưng cái thau đồng đi xa, tròng mắt của Tần Hoài đảo một vòng, không phải người phụ nữ này thật sự cho rằng anh muốn ‘tự mình giải quyết’ tại nơi này chứ?!
Mạc Doanh Doanh bưng thau đồng đến bên trong viện, đặt thau đồng lên bàn đá ở trong tiểu viện, hoa văn khắc trên bàn đá rất đẹp và tinh xảo, chỗ nổi lên, chỗ lõm xuống, rất cầu kỳ, nhưng cũng lịch sự tao nhã, cô nhúng hết tay mình vào trong bồn nước trong vắt, có lẽ đây là nước được lấy từ giếng, lạnh đến thấu xương, cho dù lúc này đang giữa mùa hè, nhưng Mạc Doanh Doanh cũng không thể nhịn được mà rung mình một cái, càng cảm thấy ngôi nhà cổ này thật âm trầm đến rợn người.
Vì cô mệt mỏi cả ngày, nên đêm qua ngủ thật say, chỉ mơ hồ tỉnh dậy một lần sau nửa đêm, lúc ấy, cô đắp trên người mình một tấm chăn mỏng, nhưng cô vẫn cảm giác được đầu mũi chân của mình rất lạnh, giống như bây giờ, ban đêm ở trấn Thanh Lan, gió thổi gào rít xuyên qua của sổ giấy, sự lạnh lẽo âm u cũng bao phủ, với cảm giác của mình, cô có thể khẳng định ngôi nhà này có gì đó không đúng, nhưng Mạc Doanh Doanh lại vô cùng mệt mỏi, đầu óc cũng hồ đồ, không có cách nào hơn là trở mình ngủ tiếp.
Ngay lúc này, một thau nước trong vắt lạnh buốt làm cho cô nhớ tới những chuyện đêm qua ngay lập tức, còn có những bước chân của cô gái nhỏ tên Khinh Doanh vào sáng nay, cô là người tập võ, Tần Hoài cũng vậy, cho nên hành động của hai người nhanh nhẹn, bước chân đi rất nhẹ cũng không có gì kỳ lạ, giống như trong truyện võ hiệp có cái gọi là ‘lăng ba vi bộ’ cũng không phải là chuyện bịa đặt, cho nên khi một người có một nền tảng võ công nhất định, thì bước đi so với người bình thường nhẹ hơn rất nhiều. Cô bé kia quả thật có võ công, cho dù lúc ấy hơi thở của cô bé có chút bất ổn bởi vì sự mờ ám của Tần Hoài, nhưng cô có thể cảm giác được rất rõ ràng bước chân rất nhẹ nhàng của cô bé khi rời đi.
Thậm chí còn nhẹ nhàng hơn so với G1897 vẫn luôn ở bên người cô.
Ở bên này, cô đang từ từ nhớ lại, thì nghe ở phía sau vang lên một tiếng ‘két’, giọng nói lười biếng của Tần Hoài vang lên từ sau lưng cô: “Mạc Doanh Doanh, anh không thoải mái chút nào.” Giọng nói của đại thiếu gia Tần vốn rất êm tai, trầm thấp lười biếng giống như tiêng đàn đại hồ cầm (*) hay nhất, ngay lúc này lại có chút ủy khuất càng thêm mê hoặc người khác, tuy nhiên lại nói những lời không được đứng đắn.
(*Quỳnh: đàn đại hồ cầm là loại đàn giống violin, nhưng lớn hơn rất nhiều, bạn nào muốn coi hình thì lên google nha.)
Mạc Doanh Doanh cũng không quay lại, chỉ vắt khăn tay cho ráo nước rồi bắt đầu rửa mặt: “Không được thoải mái thì uống thuốc đi, nhưng nghe nói là lái máy bay quá sức sẽ ‘gãy cánh’, mềm nhũn như chân tôm...”
Vốn Tần Hoài đang yên đang lành đi tới, giờ phút này nghe được lời nói chẳng chút xao động nào của cô, ngay lập tức bước chân cũng lảo đảo, vừa đúng ngay lúc Mạc Doanh Doanh quay đầu lại, nhìn anh ý vị thâm trường nhếch môi: “Thấy chưa, anh Tần nên cẩn thận một chút đi.”
Ngay lúc này, Tần Hoài chỉ muốn cắm đầu vào cái chậu nước rửa mặt cho xong, người phụ nữ này, anh, anh, anh, điểm mấu chốt ở đây không phải là anh ‘lái máy bay’ nha!!
Mạc Doanh Doanh vỗ vai anh ra dáng mình hiểu rõ ràng, vốn đang định an ủi anh thêm vài câu nữa, nhưng chợt phát hiện một bóng dáng màu tím nhạt ẩn sau rừng cây cách đó không xa.
Nếu cô nhớ không lầm - - thì hình như cô bé kia mặc quần áo màu tím? Mạc Doanh Doanh nhớ lại cô bé mà mình vô tình nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, cô dựa vào Tần Hoài hết sức thân mật, nói bên tai anh: “Khắp nơi trong tòa nhà này đều rất kỳ lạ.”
Tần Hoài hiểu ngầm, nhẹ đưa tay ôm cô vào trong lòng mình, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Đã biết rồi, hôm nay chỉ đành phải đi đến những nơi khác xem thế nào, trước khi mất tích lão gia họ La thích nhất là đến quán trà.”
“Vậy làm theo lời anh đi.” Cô nhún vai, nhìn bóng dáng màu tím nhạt cách đó không xa biến mất dần.
Sau khi hai người rửa mặt xong, thì tốn thêm chút thời gian để khóa kỹ đồ dùng của mình lại, dù sao thì nơi đây rất kỳ quái, nếu không phải là không có chỗ nào để ở, thì ai lại muốn đến ở nơi này chứ, khi hai người thu thập xong thì cũng khoảng chín giờ, Tần Hoài đề nghị hai người cùng nhau đi ăn bữa sáng ‘thân mật’ đầu tiên trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật này, dưới sự quấn quýt của anh, Mạc Doanh Doanh cũng đành phải đầu hàng, cũng ngầm cho phép người nào đó đang hếch mũi lên trời có thể ôm eo mình, đi nghênh ngang về phía sảnh chính.
Lúc đi tham quan ngôi nhà đã là đêm khuya ngày hôm qua, ngay lúc này, có thể đánh giá lại ngôi nhà của họ La một lần nữa vào ban ngày, Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh đều phát hiện ngôi nhà hoang vắng này giống như cảnh tượng của một gia tộc suy đồi rách nát, tuy rằng bọn họ đều biết cổ phiếu của công ty nhà họ La đang cao ngất ngưỡng trong thời điểm hiện nay.
Hai người trầm mặc quan sát tất cả trên đường mà bọn họ đi qua, không hẹn mà cùng nhau ghi nhớ lại những ngã rẽ, những con đường cắt ngang, mãi cho đến khi họ tới cửa chính thì gặp được ông lão coi giữ nhà họ La đang tưới cây trước vườn hoa.
Ông lão từ từ quay đầu, nghiêng cổ thành một góc độ rất lạ, vẻ mặt của ông ta nhìn rất quỷ dị, cười nói với cặp ‘vợ chồng mới cưới’: “Đã dậy rồi, đêm qua ngủ có ngon không?”
“Cũng không tệ.” Tần Hoài trả lời: “Chúng tôi đang định đi ăn sáng, đã làm phiền ông rồi.”
“Không phiền, không phiền gì hết.” Hình như tâm trạng của ông lão cũng không tệ, còn nghe được ông lầm bầm: “Đã bao nhiêu năm cũng không có người ngoài tới đây mà….”
Hai người tạm biệt ông lão đi ra khỏi ngôi nhà lớn, sau khi đã đi được một đoạn, Mạc Doanh Doanh mới đi chậm lại, nhìn Tần Hoài đang ở bên cạnh cũng có vẻ mặt khó phân biệt giống như cô, nói thật chậm rãi: “Đã phát hiện được cái gì không thích hợp sao?”
“Ngôi nhà này không có người ngoài tới ở, mà còn rất nhiều năm rồi.”
“Không sai.”
“Đúng rồi... Tối qua, ông ta nói với chúng ta là vẫn còn có người ở vào bốn tháng trước.”
“Không sai.”
“Cho nên, có những khả năng sau...”
“Thứ nhất, người ở căn phòng mà chúng ta đang ở là người làm của nhà họ La, không tính là người ngoài.” Mạc Doanh Doanh phân tích.
“Thứ hai, căn bản là không có ai ở đó hết, ông lão đã nói dối.” Tần Hoài nói tiếp.
“Còn khả năng thứ ba...” Mạc Doanh Doanh và anh cùng nhìn nhau: “Có phải những người ngoài ở lại căn phòng kia đều vĩnh viễn ở lại nhà họ La.”
Trong phút chốc, không khí vốn đang thoải mái đột nhiên đông cứng lại, Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh theo bản năng chạm vào vũ khí luôn mang theo bên mình, mà ở một góc tường cách đó không xa, một bóng dáng màu tím chợt thoáng qua.
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Con đường nuốt M vào bụng còn dài thăm thẳm, đại thiếu gia Tần vẫn cần cố gắng.
Hôm nay phân nửa thôi, ngày mai bổ sung toàn bộ, khụ khụ, dừng lại thì hơn, cơ hội bị ‘lau súng cướp cò’ cũng lớn, dù sao...
Dù sao thì cũng đã ngủ cùng một phòng rồi, ôi chao, ai, ôi a ~~~~~
Nhằm vào đối thủ, tôi cũng biết rõ đề tài này thiếu sót, càng không biết lại yên ắng như vậy, tôi đành phải tự mình thể nghiệm
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
138 chương
638 chương
12 chương
37 chương
13 chương
43 chương
9 chương
10 chương