A PHP Error was encountered Severity: Notice Message: Undefined offset: 776 Filename: helpers/creditshelp_helper.php Line Number: 62 Backtrace: File: /home/doctruyen/domains/doctruyen.info/v2.5/application/helpers/creditshelp_helper.php Line: 62 Function: _error_handler File: /home/doctruyen/domains/doctruyen.info/v2.5/application/controllers/User.php Line: 2119 Function: addcodeuser File: /home/doctruyen/domains/doctruyen.info/public_html/index.php Line: 315 Function: require_once A PHP Error was encountered Severity: Notice Message: Undefined offset: 970 Filename: helpers/creditshelp_helper.php Line Number: 62 Backtrace: File: /home/doctruyen/domains/doctruyen.info/v2.5/application/helpers/creditshelp_helper.php Line: 62 Function: _error_handler File: /home/doctruyen/domains/doctruyen.info/v2.5/application/controllers/User.php Line: 2119 Function: addcodeuser File: /home/doctruyen/domains/doctruyen.info/public_html/index.php Line: 315 Function: require_once <img src="https://sgp1.digitaloceanspaces.com/data-images/images/file_manager/21/216ac07c-fd78-4415-9ece-5785c4069096.png" data-pagespeed-url-hash=3066998850 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">9hìn thấy đôi mắt Tập Vị Nam trong nháy mắt lạnh xuống, cô cũng không sợ, không hả giận nói tiếp :“ Mỗi ngày anh đều ở trong quân trại, đâu có thời gian quản em chứ.Em là người trưởng thành, có công việc có xã giao rất bình thường, tất nhiên không phải lần nào cũng phải báo cáo với anh, vậy há chẳng phải một chút tự do em cũng không có sao ? Việc của anh em có hỏi qua không, dựa vào cái gì mỗi lần uống rượu anh đều muốn nói em?” Tập Vị Nam bỗng nhiên buông cô ra, buồn bực vò vò tóc, vẫn chưa nguôi giận,mạnh mẽ đập vào vô lăng. Rất ít thấy anh nổi giận, Diệp Bạc Hâm sợ hãi dịch chuyển cơ thể, liền nghe thấy âm thanh chán nản của anh, ẩn chứa một tia tự chế giễu. “ Thân là quân nhân, anh chưa từng hối hận, lòng trung thành đối với quân phục và quân đội mãi mãi không thay đổi, anh tự nhận từ trước tới nay chưa từng xin lỗi ai, duy chỉ có em, cưới em nhưng lại không thể cho9em một mái nhà hoàn chỉnh, đây là nỗi hận suốt đời anh. Đến mạng sống của anh cũng là của quốc gia, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần sẽ hi sinb, lúc em cần anh, anh không thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh em, giận anh 、buồn anh cũng là điều bình thường.” “ Có thể thời gian ở bên cạnh em không nhiều, anh không muốn vì những việc không quan trọng lấy đi thời gian của chúng ta, càng không muốn gặp nhau liền cãi nhau, anh không có thời gian tinh lực để đi suy đoán tâm tư của em, em có lời nào cứ trực tiếp nói thẳng, không cần vòng vo. những cái khác không nói, tổn thương vợ điểm này anh vẫn biết rõ.” Ánh mắt rơi trên cổ tay anh, hai tay anh nắm chặt vô lăng, đầu chôn vùi trong vòng tay của mình, Diệp Bạc Hâm không nhìn được thần sắc của anh, nhưng lời anh nói ra khiến trong lòng cô đau từng cơn, khiến cô cảm thấy bản thân giống như cố tình gây rối. Vết sẹo trên cổ tay4nhìn thấy mà đau lòng, dường như in lên cả cổ tay, ánh mắt Diệp Bạc Hâm run rẩy, hoàn toàn buông bỏ hết phòng bị trong lòng. Vết sẹo này là vết tích sau trận hoả hoạn để lại, bốn năm trước anh liều mạng xông vào biển lửa cứu cô ra, trước khi đem cô đẩy ra khỏi đó, bản thân anh lại bị mắc kẹt trong biển lửa, trước khi hôn mê, cô nhìn thấy ngọn lửa đang hừng hực cháy lên, nuốt chửng lấy khuôn mặt anh, cô chưa từng nói với người nào, giây phút đó cô tuyệt vọng nghĩ sẽ chết như thế này. Đối với một người lạ, cô rung động rồi, nhưng bởi vì Hạ Dã Nhuận là vị hôn phu của cô, cô tận lực kìm nén tình cảm xuống, chôn vùi trong ngọn lửa. Sau đó biết được anh không sao, cô mới giống như phục sinh trở lại. Cô từng hỏi anh, vì sao liều mạng cứu một người lạ ? Anh làm sao trả lời được, anh thẳng thắn nói, bởi vì anh là quân nhân, bảo vệ nhân dân là chức trách của anh. Vì lí do này6cô thất vọng một hồi, cứu cô không phải vì cô đặc biệt, mà chỉ là chức trách của anh.