<img src="https://sgp1.digitaloceanspaces.com/data-images/images/file_manager/10/1e763225-6ccc-4a94-ad52-8e30575d8b7f.png" data-pagespeed-url-hash=2618584602 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"><img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images_vip/mobile/1573647_2.png" data-pagespeed-url-hash=2478896407 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">Hạ Băng bị Diệp Thiên Dịch chặn họng ngoan ngoãn ngồi xem, không tham gia cuộc tranh cãi cỉa bọn họ, Diệp Viễn Đông bị chọc tức đến không thể thở được, cô liền bưng tới một cốc trà, vỗ vỗ lưng cho ông thông khí. Diệp Bạc Hâm để lộ nụ cười bí hiểm, “ Lão già, lời nói dừng nói kiêu căng như vậy.” Diệp Bạc Hâm quay người, lúc đi qua bên cạnh Diệp Thanh Vũ, cô cười khiêu khích,  “ Chị cả, xem kịch đủ chưa ?hay là hãy qua ngồi một chút đi ? kịch hay mới bắt đầu thôi, tin tôi đi, nhất định sẽ làm chị hài lòng.” Diệp Bạc Hâm từ trong túi tìm được thứ muốn tìm, quay người trở về bên cạnh bàn ăn, đi thẳng tới chỗ Diệp Viễn Đông. Diệp Thiên Dịch vươn cổ nhìn chằm chằm vào vật trong tay cô, trong mât loé lếnanh sáng tò mò, “ Chị, Trong tay chị cầm thứ gì vậy ?” Diệp Viễn Đông nhíu mày, trong lòng loé lên dự cảm chẳng lành. Chẳng lẽ nha đầu này còn có nước cờ cuối ? Diệp Bạc Hâm liếc nhìn Diệp Thiên Dịch, hận không thể đem cậu đá ra ngoài cổng, đốn mạt thành sự thì ít hỏng chuyện thì có thừa, hôm nay còn dám tiết lộ nội tình, cô chắc chắn sẽ lột xương cậu ra.