Quách Lệ lo lắng cho con gái của mình không thôi, bà thực lòng nghĩ cho con gái. Nếu trai chưa vợ gái chưa chồng, con gái theo đuổi người ta cũng không sao cả, thế nhưng đối phương đã kết hôn rồi, nếu sau này bị người ta biết chuyện, thật sự là trăm miệng cũng không giải thích được.
Bà không sinh được con trai, chỉ có một mình Hạ Yên là con gái, cho nên ở nhà lời nói không có trọng lượng, có nói ra cũng không ai nghe, đến cả con gái như Hạ Yên cũng không nghe lời bà, bà còn trông cậy vào ai được.
May mà đứa con trai do tình nhân của Hạ Tấn Bằng sinh ra không hề thông minh sắc sảo, diện mạo cũng không tốt lắm, còn Hạ Yên vừa trí tuệ vừa xinh đẹp, cách đối nhân xử thế khéo léo đúng mực. Tuy Hạ Tấn Bằng không thể để cô kế thừa gia nghiệp, nhưng chỉ cần cô có thể tìm được một người chồng giúp đỡ được cho Hạ gia, vậy thì công sức mình bồi dưỡng bao nhiêu năm sẽ không uổng phí, là một vụ làm ăn rất có lời.
Đó cũng chính là nguyên nhân mà nhiều năm qua Hạ Tấn Bằng vẫn yêu thương cô, muốn cái gì là cho cái nấy, vô cùng tích cực bồi dưỡng cô trở thành tiểu thư khuê các ai ai cũng khen ngợi, cho nên có rất nhiều người theo đuổi Hạ Yên, hơn nữa đều là trang tuấn kiệt có gia thế khá tốt, nếu không có Lê Cẩn như châu như ngọc, có lẽ Hạ Tấn Bằng đã chọn được thông gia rồi.
Hạ gia phát đạt nhờ kinh doanh siêu thị, trong số 500 xí nghiệp toàn quốc đã nằm trong danh sách 100 xí nghiệp lớn mạnh nhất. Siêu thị Nhuận Hoa của Hạ gia có hơn 2000 đại lý khắp cả nước, đa phần các đại lý đều ở quanh ba, bốn tỉnh thành lớn rất gần với thành phố A.
Mấy năm gần đây Hạ gia muốn phát triển mạng lưới siêu thị xuống các tỉnh phía nam, rất cần một nguồn tài chính đáng kể đầu tư bỏ vốn, vay ngân hàng là một sự lựa chọn, nhưng nếu có một thế lực hợp tác mạnh mẽ hơn cùng gia nhập, chắc chắn cổ phiếu của Nhuận Hoa sẽ tăng giá trên diện rộng, hơn nữa khả năng mạo hiểm cũng nhỏ hơn, vì thế Hạ Tấn Bằng đặt ý định của mình vào Hạ Yên, ông ta cần đám cưới của Hạ Yên.
Hợp tác với thông gia là điều không thể tuyệt vời hơn được nữa.
Đối tượng thì có rất nhiều, nhưng không một ai tốt hơn Lê Cẩn, Lê Cẩn là người có tiền có quyền nhất trong số tất cả những đối tượng phù hợp tuổi tác. Kế hoạch của Hạ Tấn Bằng rất thành công, con gái rất được Châu gia và Lê gia yêu thích, hơn nữa con gái cũng thích Lê Cẩn, trai tài gái sắc đúng là duyên trời tác hợp!
Nhưng trước khi đến nhà, vào lúc chỉ còn kém phá cửa xông vào thôi, đột nhiên Lê Cẩn kết hôn.
Mộng đẹp tan vỡ, Hạ Tấn Bằng thật sự tức gần chết.
Có điều bây giờ vẫn chưa muộn, ông ta tin con gái mình sẽ không thua bất kỳ ai, trước đây chỉ là quá rụt rè cẩn thận, tưởng là nhất gia hữu nữ bách gia cầu, hiện tại Lê Cẩn đã kết hôn, vậy thì phải chủ động xuất kích thôi, đầu tiên là phải gia tăng số thời gian hai người ở chung.
Lê Cẩn thì ngoại trừ đến công ty ra, cũng chỉ ở nhà hoặc đi công tác. Hai cái sau Hạ Yên đều không tìm được cơ hội, cô đâu thể đến ở nhà Lê Cẩn hay đi công tác cùng Lê Cẩn được, không tìm được lý do mà, cho nên chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất, đó là đi làm ở tập đoàn Lê Thị.
Hạ Yên là thiên kim duy nhất của Hạ gia, theo lý nếu cô muốn đi làm, thì cũng nên làm trong công ty nhà mình, không có lý gì phải đến công ty khác, nhưng Hạ Yên vận dụng đầu óc, cô đã nghĩ ra được một biên pháp cực kỳ tuyệt diệu.
Một biện pháp nhất tiễn song điêu, không chỉ đạt được mục đích của mình, mà còn có thể trợ giúp cho việc làm ăn trong nhà.
Hạ gia làm về mạng lưới siêu thị, nhưng đều là những sản phẩm của nơi khác tiến vào Nhuận Hoa, Nhuận Hoa không có sản phẩm tự có của riêng mình. Nếu muốn kết nối với quốc tế, muốn mở rộng sức ảnh hưởng của Nhuận Hoa, thì phát triển các sản phẩm tự có là một sách lược rất hay. Ý tưởng này đã được một số người trong hội đồng quản trị của Nhuận Hoa nhắc đến nhiều lần, nhưng vì vẫn bị phe bảo thủ phản đối, nên đến giờ vẫn chưa chính thức lên kế hoạch.
Ý nghĩ của bên phản đối là, tuy rằng Nhuận Hoa được thành lập từ đầu những năm tám mươi, nhưng không hề có kinh nghiệm mở rộng phát triển sản phẩm, tùy tiện bước chân vào một lĩnh vực mà mình chưa hiểu rõ thực sự không ổn, nếu chỉ tiểu đánh tiểu nháo thì chẳng thà không làm, còn nếu đao to búa lớn thì khá mạo hiểm. Thế này không được thế kia cũng không được, cho nên đã ầm ĩ cãi nhau suốt mấy năm.
Nếu có một người độc đoán như Lê Cẩn thì tình hình sẽ khác. Tuy Hạ gia cũng là xí nghiệp gia tộc, nhưng thành viên trong gia tộc rất đông, rất nhiều người có quyền lên tiếng, so sánh với cải cách, thì càng nhiều người có khuynh hướng làm đâu chắc đấy hơn, cứ tiến hành từng bước, bọn họ cảm thấy như vậy mới là sự phát triển có lợi cho gia tộc.
Nhưng bây giờ, biện pháp của Hạ Yên đã khiến cơ hội xuất hiện, loại chuyện như phát triển sản phẩm tự có, quả thực chỉ là một việc cỏn con đối với tập đoàn Lê Thị, còn có cách nào có thể tiếp thu kinh nghiệm dễ dàng hơn mau chóng hơn là vào Lê Thị chứ?
Nhuận Hoa chủ yếu muốn mở rộng phát triển sản phẩm là những mặt hàng đồ ăn thức uống và hàng tiêu dùng cấp thấp, những thứ khác tạm thời còn chưa cân nhắc đến, nhưng làm vậy sẽ không có mâu thuẫn quá lớn với những sản phẩm của tập đoàn Lê Thị, cho nên dựa vào giao tình sẵn có giữa hai nhà, sắp xếp cho Hạ Yên vào Lê Thị hoàn toàn không thành vấn đề, trái lại còn có thể tạo ra ảnh hưởng có lợi cho việc hợp tác của hai nhà, có khi còn trở thành một giai thoại cũng nên.
Hạ Yên và Hạ Tấn Bằng tin chắc, bất kể là Lê Thiếu Văn hay Lê Cẩn, đều sẽ không phản đối chuyện này, dù sao Lê Thị cũng không có tổn thất gì, ngược lại truyền ra ngoài còn có lợi cho danh tiếng của tập đoàn Lê Thị.
Đúng là một biện pháp không chê vào đâu được.
Người thực hiện biện pháp này cũng chỉ có Hạ Yên là thích hợp, nếu đổi thành Phương Ngữ Vi thì chắc chắn không được. Phương Ngữ Vi chỉ biết tiêu tiền, chưa bao giờ biết kiếm tiền, học đại học ở nước ngoài cũng chỉ là học chui, bảo cô vào công ty làm việc không bằng giết cô đi còn hơn, ngay cả xem kế hoạch dự án cũng không hiểu, có cho cô cơ hội giống Hạ Yên cũng nhất định không biết nắm bắt.
Hạ Yên thì không giống, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, thành tích vô cùng xuất sắc, là một tài nữ chân chính, hơn nữa đi theo Hạ Tấn Bằng cũng mưa dầm thấm đất, cũng biết chút thủ đoạn trong làm ăn buôn bán, thường xuyên nghĩ ra được những kế hoạch dự án rất hay.
Hai cha con bàn bạc xong, rồi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
…
Sau khi Hạ Yên rời khỏi Lê gia được một ngày, Phương Ngữ Vi cũng rời đi, cô cảm thấy có ở thêm nữa cũng không có tiến triển gì, cho nên đơn giản là rời đi, đi gặp Chung Khải trước.
Lúc cô dùng vẻ mặt lưu luyến không nỡ thông báo cho Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư, Lê Cẩn cực kỳ muốn vươn tay giữ cô ở lại tiếp, đây mới thật sự là thần trợ công mà, cũng chính vì có cô ở đây, anh mới có thể được đồng sàng cộng chẩm với Tiêu Dĩ Thư.
Bây giờ cô đi rồi, cũng chứng tỏ những ngày tháng đồng sàng cộng chẩm kết thúc.
Lê Cẩn tan nát cõi lòng, niềm hy vọng được sống chung một nhà với Phương Ngữ Vĩ thế này, thực sự là lần đầu tiên!
Đương nhiên, kết quả cuối cùng giống như Lê Cẩn nghĩ vậy, vào đúng ngày Phương Ngữ Vi rời đi, Tiêu Dĩ Thư cũng quay về phòng của cậu, một chiếc áo ngủ cũng không để lại.
Bình thường buổi tối còn có suy nghĩ, không ăn được nhưng tốt xấu gì cũng ngắm nhìn được, cũng có thể nhìn cho no mắt, hiện tại đi rồi, sau này có muốn cũng không được, thật đúng là lại quay về với những buổi tối như trước kia.
…
Sau khi Hạ gia bố trí ổn thỏa xong, bèn đến Châu gia thăm dò ý tứ trước. Quan hệ giữa Châu gia và Hạ gia rất tốt, nếu để Châu gia làm cầu nối, vậy thì mọi chuyện càng thuận lợi hơn.
Hạ Yên đến tìm Châu Dĩ Tuyền để nói chuyện này.
“A Yên, cậu muốn đến Lê Thị làm việc?” Châu Dĩ Tuyền không hiểu biết gì nhiều về làm ăn buôn bán, cô không hiểu tại sao Hạ Yên không làm việc ở công ty nhà mình mà phải đến công ty khác, dù sao cũng không phải nhà mình, phải nhìn sắc mặt người ta mới sống được mà.
Hạ Yên nói lại chuyện Nhuận Hoa sắp phát triển sản phẩm tự có một lần, nói rằng mình đến Lê Thị làm việc là để học tập kinh nghiệm văn hóa xí nghiệp, tiếp thu tri thức và kinh nghiệm của Lê Thị, thật sự đây không phải nói dối, chỉ là không thể nói ra tư tâm của cô được.
“À, là thế hả.” Châu Dĩ Tuyền cái hiểu cái không gật đầu. “Nếu cậu muốn đến đó, cứ nói với dượng hoặc là anh A Cẩn đi, chắc họ không phản đối đâu.”
Hạ Yên ấp úng tỏ ý muốn mời Châu Dĩ Tuyền hoặc là ba của Châu Dĩ Tuyền làm cầu nối.
“Á… Tớ không hiểu lắm về chuyện làm ăn, mít đặc luôn đó.” Bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn, điều này Châu Dĩ Tuyền vẫn hiểu rõ. Cô không hiểu chuyện làm ăn, cho nên cô sợ mình nói sai cái gì sẽ gây tổn thất hay phiền phức cho gia đình. “Không phải nhà cậu có quan hệ hợp tác với Lê Thị sao, tớ thấy cứ nói rõ chuyện này ra là được, cậu cũng đâu thể lén lút vào công ty, có danh nghĩa rõ ràng không phải rất tốt sao?”
Bên phía Châu Dĩ Tuyền không thông được, Hạ Yên đành phải buông tha. Bây giờ cô nghĩ lại, mình làm bạn với Châu Dĩ Tuyền, hình như trước giờ chưa có một chút tác dụng nào, chuyện gì cũng không trông cậy nhờ vả được, nếu không phải vì thích Lê Cẩn, căn bản không bao giờ muốn làm bạn khuê mât với con bé vô tâm vô phế kia, thật sự không làm được gì cho mình.
Hạ Yên đành phải nhờ Hạ Tấn Bằng đích thân liên hệ với Lê Thiếu Văn, sau khi nói rõ ý đồ, Lê Thiếu Văn suy nghĩ một lát rồi nói: “Đã lâu rồi tôi không để ý đến chuyện của công ty, phải xem ý A Cẩn thế nào đã, chờ nó về tôi sẽ nói lại với nó, lúc đó nó sẽ gọi điện trả lời.”
Lê Thiếu Văn cảm thấy mục đích của Hạ Tấn Bằng không đơn giản, sắp xếp Hạ Yên ở Lê Thị, có lẽ là để tiếp cận Lê Cẩn, nhưng rồi ông lại thấy mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trông Hạ Yên là một cô gái tốt như thế, chắc không đến nỗi làm ra loại chuyện kinh khủng này đâu.
Sau khi Lê Cẩn về nhà, Lê Thiếu Văn nói chuyện này với anh, còn về sự nghi ngờ của mình thì không nói, không nên để A Cẩn biết Hạ Yên thích A Cẩn thì hơn, miễn cho phức tạp.
Lê Cẩn không có ý kiến gì, hai nhà vốn có quan hệ hợp tác, rất nhiều sản phẩm của tập đoàn Lê Thị đều phải vào trong siêu thị, cho nên quan hệ hợp tác càng chặt chẽ càng tốt. Đây cùng lắm chỉ là giúp một việc cỏn con, nên gật đầu đồng ý ngay, còn khách khí gọi điện cho Hạ Tấn Bằng, nói sẽ bố trí tốt.
Lúc mọi người trong Hạ gia nhận được tin, vui sướng sắp hỏng mất, nhất là Hạ Yên, cô vô cùng tự tin vào bản thân: Chỉ cần cho mình cơ hội, nhất định mình sẽ thành công!
Có điều cô vẫn hơi lo lắng, nên nói với Hạ Tấn Bằng: “Ba, để đề phòng vạn nhất, con muốn ba sắp xếp thêm mấy người.”
“Người nào? Để làm gì?” Hạ Tấn Bằng chưa hiểu, hỏi lại.
Hạ Yên cong môi lên cười: “Đương nhiên là để hỗ trợ con.” Chỉ một đạo tẩu đáo hắc(1) chưa bao giờ là phong cách của cô, song quản tề hạ(2) mới chân chính là thượng thượng sách.
__Hết__
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
8 chương
95 chương
9 chương
32 chương