CHƯƠNG 5
Liên tiếp ba ngày, đi được cỡ hơn nữa đường rồi. May mắn vùng núi này tương đối cằn cỗi, thiếu linh khí, cho nên cũng không có ma thú nguy hiểm cỡ trung cỡ đại công kích, hơn nữa Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt đều có kinh nghiệm đi đường, dọc đường đi có chút thuận lợi. Đợi đến chiều ngày thứ ba đã đến gần thành Sùng Minh.
Mấy ngày nay điều làm Lăng Hạ tương đối vui mừng chính là, thái độ Ngự Chi Tuyệt đối với hắn hơi tốt lên một chút, cũng vì hắn luôn âm thầm lấy lòng, tuy rằng Ngự Chi Tuyệt vẫn lạnh lùng, nhưng rốt cuộc không giống trước vẻ mặt luôn chán ghét mà vứt bỏ.
Đi ngang qua trấn nhỏ rõ ràng phồn hoa hơn trấn Long Phi trước, đồ ăn cũng nhiều mới lạ hơn. Vài ngày ăn đồ nướng đơn giản, ngửi được mùi đồ ăn nóng hầm hập, Lăng Hạ bất giác liếm liếm môi, Tống Tiểu Hổ cũng nhịn không được nhìn chằm chằm nuốt nước miếng một cái.
Dị giới đại lục này không có cơ quan chính phủ, các khu vực đều do các đại môn phái phân công quản lý, toàn bộ đại lục có hơn mười đại môn phái nổi danh, môn phái nhỏ thì vô số kể. Chưởng quản thành Sùng Minh và phạm vi ngàn dặm xung quanh đó – phái Thiếu Dương chỉ được xem là trung hạ đẳng.
Tiền tệ nơi này không phải là Kim Ngân làm bằng đồng truyền thống, mà chế luyện từ đá năng lượng, đá năng lượng đẳng cấp càng cao thì tiền tệ càng có giá trị, thường thấy nhất là đá năng lượng sơ cấp. Dĩ nhiên, cũng có thể dùng đá năng lượng tới các ngân hàng tư nhân để đổi tiền tệ.
Bình thường thì đá năng lượng luôn tập trung ở những nơi có linh khí dồi dào, vừa có thể luyện chế pháp khí, đan dược, cũng có thể phụ trợ tu hành, đá năng lượng đẳng cấp càng cao lại càng hiếm thấy. Lăng Hạ đi đường để ý một chút, ngay cả một khối đá năng lượng sơ cấp cũng không nhìn thấy.
Lăng Hạ nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, Tống Tiểu Hổ khỏe mạnh kháu khỉnh có vẻ hơi lớn, Ngự Chi Tuyệt rõ ràng gầy hơn so với những đứa bé cùng lứa một chút. Bọn họ đều đang trong giai đoạn trưởng thành, nếu ở trái đất thì vẫn còn là học sinh tiểu học! Nhưng bây giờ dinh dưỡng không đầy đủ . . . . . . Chỉ ăn mấy con thỏ con cá bắt được thì hiển nhiên thiếu rất nhiều dinh dưỡng.
Trên tường phủ kín bố cáo rất nhanh làm Lăng Hạ đưa ra chủ ý, trên đó viết có một cửa hàng đang xây dựng, tuyển việc tạm thời, tiền công một ngày mười tiền năng lượng sơ cấp, đại khái tương đương với một trăm nhân dân tệ ở trái đất.
Ánh mắt Lăng Hạ sáng lên, thân thể này của hắn đúng là không bao giờ thiếu sức lực. Hắn đã vụng trộm thí nghiệm qua rồi, có thể nâng lên tảng đá lớn gần trăm ký một cách rất dễ dàng, chắc là bên trong thân thể có long hổ lực.
Năng lực này so với nhân vật chính và nhân vật phản diện tương lai thì dĩ nhiên không đáng nhắc tới, nhưng cũng rất hiếm thấy, nếu có thể tu luyện vẫn rất có tiềm lực phát triển.
Về phần làm việc giống như dân công dùng sức lực thân thể để kiếm sống thì tâm lý Lăng Hạ cũng không bài xích, lúc học đại học, vào chủ nhật hắn thường cùng bạn ra ngoài làm gia sư, dù sao tiền mình kiếm ra để ăn cơm cũng không có gì là mất mặt.
Lăng Hạ vội vàng gọi hai người lại cười nói. Tống Tiểu Hổ hào hứng bừng bừng , rất vui vẻ nói: “Vậy đệ đi với huynh, sức của đệ cũng rất lớn!”
Ngự Chi Tuyệt do dự một chút nói: “Vậy ta cũng đi.”
Lăng Hạ vội vàng từ chối, để học sinh tiểu học đi làm công? Hắn cười sờ sờ đầu Tống Tiểu Hổ: “Các đệ không cần đi, qua bên sân khấu kia xem tuồng đi, ta trở về nhanh thôi.”
Đầu đường có gánh hát diễn tuồng, phương thức biểu diễn tương tự kinh kịch, chỉ là, nhiều chi tiết khôi hài hơn một chút.
Tống Tiểu Hổ lưu luyến nhìn sân khấu náo nhiệt, cũng ngoan cường đi theo sau lưng Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt không nói một lời nhưng cũng yên lặng đi theo, Lăng Hạ đành phải dẫn bọn họ cùng đi.
Làm việc dĩ nhiên không thể gọi hai Vị Thành Niên này ra trận, để bọn họ ngây ngốc ở xung quanh cũng đỡ gây chuyện.
Trên công trường cửa hàng kia đang có mười mấy người làm việc, một quản đốc đang hô hào mọi người nâng phiến đá. Lăng Hạ để hai đứa nhỏ đứng ở một bên, một mình đi tới.
Hắn cười lên tiếng chào hỏi trước, không kiêu ngạo không tự ti nói rõ ý định.
Quản đốc liếc hắn một cái, thấy quần áo hắn tã tơi thân thể gầy yếu nhất thời không nhịn được nói: “Đứa trẻ này đi qua bên kia chơi đi, việc này sao cậu có thể làm được?”
Lăng Hạ nhìn chung quanh một chút, kéo tay áo đi tới trước một khối đá xanh, dùng lực bê khối đá dài hơn một mét, rộng hơn nửa mét bỏ sang bên kia, cố gắng ra vẻ bước chân nhẹ nhàng.
Hắn ôm không quá phí sức, chỉ là khối đá xanh này quá lớn, ôm có chút khó.
Những công nhân khác vốn đều là tráng hán cao lớn vạm vỡ, cần hai người mới có thể gian nan bưng khối đá này qua bên kia, thấy một thiếu niên gầy yếu mà sức lại lớn như vậy, đều trầm trồ khen ngợi.
Quản đốc kiến thức rộng rãi, thiếu niên này nhìn thì tầm thường nhưng lại có dị lực, sau này không biết chừng còn có thể trở thành đệ tử của môn phái nào đó, lập tức khách khí hơn rất nhiều. Y cười nói với Lăng Hạ: “Nhìn không ra đứa bé này mạnh vậy, được rồi, vậy tính một ngày hai mươi đi.”
Thật ra thì y cũng không mất mát gì, Lăng Hạ cứ duy trì sức lực như vậy, một người có thể làm việc của hai người cũng được.
Tiền công nhiều hơn so với mong đợi làm Lăng Hạ rất vui mừng, vội vàng theo mọi người cùng nhau làm việc.
Chỉ là, Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt cũng rất mau lại đây bưng bê cùng Lăng Hạ. Lăng Hạ vội vàng phất tay một cái để bọn họ sang bên. Tống Tiểu Hổ không phục nâng một khối nhưng nửa ngày không nhúc nhích, đành phải chán nản đứng qua một bên. Ngự Chi Tuyệt nhìn dáng vẻ của nó, đoán chừng hơn phân nửa mình cũng mang không nổi, vì vậy hừ một tiếng rồi lui ra.
Bưng bê một ngày, đợi đến lúc kết thúc, may mà sức lực Lăng Hạ rất lớn, ngón tay mệt mỏi đến co rút rồi. Quản đốc nhìn hắn một chút, khuôn mặt bụi bậm quần áo ướt đẫm mồ hôi, lại tăng thêm hai tiền năng lượng.
Lăng Hạ cũng không từ chối, nói tiếng cám ơn nhận lấy, trong thế giới này, hai tiền năng lượng cũng có thể mua được ba bốn tô mì đấy.
Hắn đang qua loa rửa tay và mặt, Tống Tiểu Hổ đã chạy tới: “Lăng đại ca, mệt lắm sao?”
Lăng Hạ lắc đầu một cái, cười nói: “Đi, đi ăn trước.”
Ngự Chi Tuyệt khẽ mở miệng, nhìn Lăng Hạ cả người đầy mồ hôi rốt cuộc cũng không nói gì. Lăng Hạ lắc lắc mấy đồng tiền kêu đinh đinh đang đang trong tay, cười hì hì hỏi nó: “Đệ muốn ăn cái gì?”
Ngự Chi Tuyệt hơi nín thở, giọng nói cũng mang theo mấy phần ngại ngùng mất tự nhiên: “Cơm.”
Tống Tiểu Hổ là động vật ăn thịt, muốn một phần bánh bao thịt dê lớn, Ngự Chi Tuyệt gọi phần cơm. Lăng Hạ nhìn thực đơn chọn mấy món rau không đắt lại có dinh dưỡng, Ngự Chi Tuyệt cũng từ từ ăn.
Một bữa cơm tốn tám tiền năng lượng sơ cấp, nhớ tới sức lực mình bỏ ra, Lăng Hạ thật có điểm tâm thương. Dù sao đường đi cũng không còn xa, hắn quyết định ở lại hai ngày nữa, đến thành Sùng Minh chưa chắc đã thuận lợi, ít nhất phải mua ít quần áo cho hai đứa trẻ. Còn năm ngày nữa mới đến lúc phái Thiếu Dương nhận người, từ trấn nhỏ này chạy tới chỉ chừng một ngày, tính thời gian thì hoàn toàn kịp.
Lăng Hạ cũng là bất đắc dĩ, lúc trước hắn chỉ là một chàng trai IT, cả ngày giao tiếp với máy tính, những thứ đó ở thế giới này ngay cả chút thức ăn cũng không đổi được.
Mặc dù thế giới này kẻ mạnh là vua, nhưng hai đứa trẻ bây giờ đều rất bình thường, mặc quần áo hư cũ như vậy khó tránh sẽ bị người giễu cợt chế nhạo.
Tống Tiểu Hổ chắc là không để ý, nhưng đứa trẻ Ngự Chi Tuyệt này chỉ sợ không như vậy, bất kỳ nhân tố nào khiến Ngự Chi Tuyệt biến xấu đều phải nghĩ biện pháp tránh!
Liên tiếp làm ba ngày, buổi tối ngủ ở dưới mái hiên nhà người khác, cuối cùng cũng tồn được cỡ bốn lăm tiền năng lượng sơ cấp, đủ mua hai bộ quần áo rồi.
Lăng Hạ đặc biệt dẫn hai đứa trẻ đi tắm rửa, mang chúng đến một tiệm quần áo, trong đó có thợ may quần áo trẻ em.
Quần áo ở Dị Giới rất thời thượng, lộ ngực lộ lưng các loại phong cách kỳ dị đều có, tương tự với quần áo của nhân vật Võng Du. Tống Tiểu Hổ rất nhanh chọn trúng một bộ quần áo màu xanh dương mạ vàng tay ngắn, mặc vào khoẻ mạnh kháu khỉnh. Ngự Chi Tuyệt chọn một bộ quần áo vải gai phổ thông không hoa văn không đồ trang sức, che kín cái cổ trắng nõn nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ càng tuấn tú đáng yêu.
Trả hai bộ quần áo tổng cộng ba sáu tiền năng lượng, Lăng Hạ vẫn rất hài lòng.
Tống Tiểu Hổ ngạc nhiên nói: “Lăng đại ca, huynh không cần sao?”
Ngự Chi Tuyệt cũng nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Không đủ tiền thì. . . . . . Ta không cần đâu.”
Lăng Hạ cảm động, đây là thời cơ tốt để giáo dục trẻ con! Hắn vội vàng lấy ánh mắt hòa ái của các bậc phụ huynh nhìn Ngự Chi Tuyệt, ôn hòa bày tỏ: “Ta không cần mua, quần áo trên người còn mặc được.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại tăng thêm một câu: “Ta là đại ca của các đệ, chăm sóc các đệ là điều đương nhiên.”
Tống Tiểu Hổ vừa cảm động vừa khổ sở nhìn Lăng Hạ, đôi mắt to như quả nho đen láy nước mắt lưng tròng, chưa từng người đối xử với nó tốt như vậy.
Ngự Chi Tuyệt cũng không được tự nhiên hất mặt lên: “Sau này nhất định ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần.”
“Được, ta sẽ không quên.” Lăng Hạ cười vui vẻ vỗ vỗ bả vai Ngự Chi Tuyệt, lần này nhân vật phản diện đại nhân thế mà không có tránh, hắn không khỏi mừng rỡ.
Ừ, muốn làm Thánh mẫu Thánh phụ giáo dục nhân vật phản diện cho tốt a!
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
14 chương
130 chương
305 chương