Ý niệm đầu tiên của Lăng Hạ chính là mang theo hai đứa trẻ chạy trốn, nhưng như thế có thực tế không? Bây giờ Tống Tiểu Hổ đã ra ngoài thi hành nhiệm vụ không ở đây, hơn nữa chạy đi còn khiến người hoài nghi hơn. Ở thế giới này không nhất định chỉ có một sư phụ, một người tu hành chỉ cần được sự đồng ý của sư môn có thể lạy mấy người lợi hại hơn làm sư phụ, nhưng nếu như không được cho phép mà trốn đi sẽ bị xem là phản bội sư môn, chính phái nhân sĩ đều phỉ nhổ. Trong lòng hắn có một khối đá lớn đè ép nặng trĩu, nhưng một mặt lại an ủi mình, thời đại này không có gì để kiểm nghiệm dấu vân tay, đối phương thậm chí còn không tìm được thi thể của Thượng Nhan. An ủi mình như vậy, Lăng Hạ dần bình tĩnh trở lại, theo đệ tử khác ở Nghênh Tiên Các thu dọn đồ đạc trở về. Bây giờ hắn rất lo lắng cho Ngự Chi Tuyệt, đứa nhỏ này rõ ràng không biết tin tức này a. . . . . . Lăng Hạ phán đoán chính xác, bây giờ Ngự Chi Tuyệt một chút cũng không biết khách nhân sắp tới là ai. Thật ra thì tính khí cùng thiên phú của Ngự Chi Tuyệt đã quyết định chuyện chúng đệ tử ghen ghét nó rồi. Chiêu kiếm mình luyện không được thì tiểu tử này đều dễ dàng học được, mình cố gắng thật lâu mới đạt tới tài nghệ khí tu thì đối phương lại dễ dàng vượt qua, ngay cả Sư Phụ luôn luôn nghiêm cẩn ít nói có khi cũng tán thưởng không che dấu đệ tử này. . . . . . Cộng thêm Ngự Chi Tuyệt mắt cao hơn đầu, đối với mọi người đều thỉnh thoảng qua loa gọi một câu sư huynh, quả thật cao ngạo lỗ mũi hướng lên trời! Không tôn trọng huynh trưởng chút nào! Trong lúc vô tình, Ngự Chi Tuyệt đã bốn bề thụ địch ở Phái Thiếu Dương này rồi. Không phải nó không phát hiện, dù sao những người đó đối đãi với nó như thế nào, nó tuyệt không quan tâm. Bị mọi người ngoài sáng trong tối bài xích như vậy, tin tức của Ngự Chi Tuyệt rất bế tắc, mà nó cũng không để ý tới mấy chuyện này, nên một chút tin tức cũng không biết, không chút để ý đi theo sau lưng một đám sư huynh đệ đến tiếp đãi khách quý. Cho nên lúc Ngự Chi Tuyệt nhìn thấy ma thú tả mã cùng thân ảnh màu hồng đào giống như đã từng quen biết, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày. Nó không yếu ớt giống như Lăng Hạ nghĩ, nhìn thấy mọi người Thành Vân Tiêu lần nữa, đặc biệt là Thủy Vũ, trong lòng không hề có khiếp ý, chỉ có cảm giác chán ghét. Thủy Vũ đã lâu không gặp Ngự Chi Tuyệt, trong lòng không biết nhớ bao nhiêu lần, xa xa nhìn thấy nó ánh mắt liền sáng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên. Trong khoảng thời gian này vì cuộc sống thường ngày an ổn khó có được nên vóc dáng Ngự Chi Tuyệt cao hơn, ngũ quan càng thêm tinh xảo, mặc dù tuổi còn quá nhỏ nhưng ở trong một đám đệ tử cũng dễ thấy. Thủy Vũ lưu loát nhảy xuống tả mã để một đệ tử cấp thấp dắt nó đi ăn, nàng giòn giã kêu Phong Thúc Minh một tiếng “Phong bá bá” xong, liền không kịp chờ đợi đi tới, ngơ ngác nhìn Ngự Chi Tuyệt nói: “Chi Tuyệt, huynh còn nhớ ta không?” Ngự Chi Tuyệt lạnh nhạt chuyển tầm mắt qua nơi khác, không thèm nhìn nàng. Phong Thúc Minh nhìn đệ tử của mình làm nữ nhi bảo bối của Thúy Thiên Thành nhăn mặt, trong lòng cũng thầm dễ chịu, càng thích Ngự Chi Tuyệt. Thực lực thành Sùng Minh bọn họ không lớn như thành Vân Tiêu, là đồng minh thân cận nhưng cũng âm thầm bất hòa. Lần trước mời người thành Vân Tiêu tới tham gia đại hội thu chiêu đệ tử của thành Sùng Minh bọn họ, đối phương vậy mà chỉ phái đệ tử đệ nhị tới đây! Thật sự là rất miệt thị thành Sùng Minh Phái Thiếu Dương. Huống chi dưới sự nỗ lực của hắn, thực lực thành Sùng Minh đã không thể so sánh nổi với trước kia rồi. . . . . . Trước mặt của mọi người bị nhục, Thủy Vũ không khỏi tức giận. Nếu là khác người, trừ nàng và mấy sư huynh, nàng nhất định sẽ lập tức bỏ quăng roi ra. Nhưng nếu là Ngự Chi Tuyệt, trong lòng nàng lại vừa tức vừa ngọt, nhìn thấy hắn trong lòng liền vui mừng. Nàng mím môi nhìn Ngự Chi Tuyệt, một bộ uất ức. Mọi người thành Vân Tiêu đến cũng rất nhanh, bởi vì Thành chủ lên đường, mọi người cũng không có gióng trống khua chiêng, tất cả đều giản lược, đương gia Thượng gia, cha Thượng Nhan – Thượng Khai cũng ở bên trong. Phong Thúc Minh vội vàng chắp tay hàn huyên mấy câu với đối phương, Thúy Thiên Thành là trung niên nam tử hết sức khôi ngô, mang theo khí thế áp bức hơi hơi gật đầu một cái, càng làm Phong Thúc Minh bất mãn trong lòng. Hắn âm thầm đề cao cảnh giác, Thúy Thiên Thành rất ít khi tới Thành Sùng Minh, trong thư đối phương chỉ nói đơn giản mấy câu, loáng thoáng nói về chuyện lần đầu có đệ tử mất tích. Phong Thúc Minh không thừa nhận Thúy Thiên Thành sẽ vì lý do đơn giản như vậy mà đến đây, thành Vân Tiêu mặc dù mạnh nhưng hàng năm đều phải mua một lượng lớn linh thảo cùng linh thạch hệ nước từ bọn họ. . . . . . Hắn không nghĩ đối phương sẽ vì một đệ tử nho nhỏ mà trả đại giá. Mọi người dọc theo đường đi nói cười ríu rít, đến đại sảnh, Phong Thúc Minh lập tức ra lệnh cho đệ tử thủ hạ đưa tới các loại thức ăn tửu tịch được làm tỉ mỉ, vì khách tẩy trần. Đi theo Phong Thúc Minh là mấy trưởng bối cùng môn hạ đệ tử có kinh nghiệm đãi khách phong phú, Ngự Chi Tuyệt cùng tân đệ tử chỉ đi một chút liền lui xuống. Thủy Vũ nhìn bóng lưng Ngự Chi Tuyệt, nhãn châu xoay động nhỏ giọng nói: “Phụ thân, ta ra ngoài một chút.” Thúy Thiên Thành sớm nghe nhị đệ tử Mạc Đãi nói nữ nhi bảo bối của hắn mê luyến một đệ tử sơn dã không có danh tiếng gì. Hắn thấy ánh mắt Thủy Vũ vẫn luôn dính vào người Ngự Chi Tuyệt, cũng vụng trộm chú ý Ngự Chi Tuyệt một thời gian rất lâu, thấy nó đích xác là tư chất phi phàm thế gian khó tìm cũng không ngăn trở Thủy Vũ. Rượu tới uống chưa đủ đô, Thượng Khai đột nhiên đứng dậy, lo lắng trùng trùng nói: “Khuyển tử mất tích ở quý địa hơn mấy tháng rồi, mẫu thân hắn ở nhà ưu tư thành tật, lần trước Phong chưởng môn một mình gánh chịu trách nhiệm, nói sẽ có câu trả lời thuyết phục, không biết đã phát hiện đầu mối hay chưa?” Thượng Nhan là con trai một của hắn, hắn luôn luôn nuông chiều, cho tới bây giờ còn không nỡ đánh chửi một câu, chính điều này dưỡng thành tật xấu ương ngạnh bốc đồng của hắn, việc tu hành càng thêm không nửa phần thành tích. Hắn cùng với Thúy Thiên Thành luôn luôn giao hảo, liền đưa Thượng Nhan qua, nào biết đi theo Thúy Thiên Thành chưa tới nửa năm lại xảy ra chuyện như vậy! Phong Thúc Minh không biến sắc để ly rượu xuống, rầu rỉ nói: “Nhắc tới xác thực kỳ lạ, đệ tử môn hạ của ta có dò hỏi qua, xác nhận lệnh công tử không hề rời thành Sùng Minh, nhưng hôm nay vẫn không được nửa điểm đầu mối. Địa điểm tỷ thí ngày đó ở rừng Vạn Thú, bên trong có cấm khu nguy hiểm khác thường, nếu lệnh công tử không cẩn thận ngộ nhập, vậy coi như. . . . . . Ừ, ta nghĩ chắc không đến mức đó. Dù sao lệnh công tử cùng các sư huynh đệ khác thân mật khăng khít, đột nhiên tách ra, đây cũng kỳ lạ, không biết Thúy huynh có đầu mối gì không?” Hắn lời nói này cực kỳ xảo diệu, xác thực, mọi người thành Vân Tiêu là khách quý tới, dĩ nhiên địa phương hoạt động có hạn định. Nhưng Thượng Nhan vô cớ biến mất, ngay cả sư huynh đệ thân cận nhất cũng không biết, nếu tự mình xông vào cấm khu gặp nguy hiểm, vậy thì không oán được Phái Thiếu Dương bọn họ rồi. Huống chi hắn – một nhân sĩ phái khác vô cớ đến cấm khu của người ta, càng rất rất không nên. Thúy Thiên Thành đăm chiêu nói: “Ừ, ta đã hỏi Mạc Đãi, Thượng Nhan hôm đó đích xác là đi ra ngoài một mình. . . . . . Thượng huynh cũng đừng quá mức sốt ruột, tin chắc đứa nhỏ này cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Phong huynh đệ chớ trách ta đường đột, lần này thật ra ta có mời người ở Thủy gia Thư Nguyên Cốc đến giúp đỡ.” “Thủy gia?” Phong Thúc Minh sửng sốt. Luyện khí thế gia Thủy gia ở đại lục này không ai không biết không người không hiểu, Thủy gia trong lịch sử xuất hiện qua không ít thiên tài, cũng có rơi sa vào ma đạo, nghe nói từng trải luyện chế ra không ít pháp khí quỷ dị khiến nhân sĩ chính phái khinh thường. Nhưng những thứ đồ này rốt cuộc tồn tại không tồn tại, không có ai có thể xác nhận, dù sao cũng không còn ai dám đi chất vấn đại gia tộc này tiếng tăm lừng lẫy này. Thúy Thiên Thành cười nói: “Đúng vậy, đoán chừng bọn họ sắp đến rồi.” Đúng lúc này, rất nhanh có đệ tử đi vào thông truyền, nói là người Thủy gia đã đến. Một thiếu niên thanh nhã cùng một nữ đồng tám tuổi đi vào, thi lễ với mọi người đang ngồi một cái: “Chào các vị sư tôn.” Hai người này chính là huynh muội Thủy Nguyệt, Thủy Linh trước đó Lăng Hạ có duyên gặp mặt một lần. Ngự Chi Tuyệt ra khỏi đại điện liền quyết định đến trường luyện võ, nhưng nó mới đi không xa liền nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng cùng giọng nói trong trẻo thuộc về con gái: “Chi Tuyệt, chờ ta một chút!” Nghe giọng nói này, chân mày Ngự Chi Tuyệt liền nhíu. Nó đứng vững hờ hững xoay người nói: “Ngươi đi theo ta làm gì?” Thủy Vũ bị nó hỏi cứng họng, một hồi lâu mới mặt đỏ giẫm chân: “Ta không phải cố ý đi theo huynh! Sao huynh luôn không để ý tới ta?” Nàng tinh mắt nhìn thấy trang sức màu phỉ thúy trên đai lưng Ngự Chi Tuyệt, trong lòng rất thích, lại hỏi: “Trang sức này ai làm vậy? Thật là đẹp.” Ngự Chi Tuyệt tránh bàn tay nàng duỗi ra, lạnh nhạt nói: “Ta rất bận.” Nó nói xong liền xoay người. Nhìn Ngự Chi Tuyệt cẩn thận giữ gìn, Thủy Vũ nhớ tới nữ nhi Phong Thúc Minh Phong Lạc, nhất thời nổi lòng nghi ngờ. Nàng thấy Phong Lạc và Ngự Chi Tuyệt đứng chung một chỗ, các sư huynh khác đều tán dương nữ nhi Phong Chưởng môn tự nhiên thanh thản, chẳng lẽ trang sức ấy là do Phong Lạc đưa? Dĩ nhiên, nàng hoàn toàn quên luôn bên cạnh Ngự Chi Tuyệt còn có tên ngốc đầu con nhím hay cười. Trong lòng Thủy Vũ ghen ghét, lập tức ngăn Ngự Chi Tuyệt: “Huynh nói rõ ràng, vật này không phải là người khác đưa?” Ngự Chi Tuyệt cảm thấy nàng không thể hiểu được, không nhịn được nói: “Cái này có quan hệ gì đến ngươi? Tránh ra.” Thủy Vũ liền khẳng định, càng thêm tức giận, chợt rút roi ra quanwng tới chỗ Ngự Chi Tuyệt. Ngự Chi Tuyệt không ngờ nàng đột nhiên tập kích, trang sức cư nhiên bị nàng cuốn đi, đưa tay nắm lấy đã quá chậm. “Đưa cho ta!” Ngự Chi Tuyệt sợ nàng làm hư, giọng nói bất giác lộ ra một cỗ lành lạnh tức giận, tay không tự chủ đặt lên linh mộc kiếm. Thủy Vũ bị ánh mắt hung ác kia làm cả kinh ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần cắn răng nói: “Ta không đưa! Vật này có gì tốt? Nhà ta tùy tiện chọn một cái cũng tốt hơn cái này gấp trăm lần. . . . . .” Nàng nói, tay nắm trang sức làm bộ muốn ném tới nơi xa trên núi giả. Nếu là pháp khí, dĩ nhiên không giống bề ngoài yếu ớt như vậy, nhưng Ngự Chi Tuyệt đã quên mất điểm này. Nó thuấn thân một cái xuất ngay bên người Thủy Vũ, đoạt lấy trang sức trong tay nàng, tiện tay đẩy nàng ngã nhào xuống đất. Mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách trên tay Ngự Chi Tuyệt bao trùm năng lượng hệ nước, tay phải Thủy Vũ cầm đồ bị cắt thành mấy vết máu dầm dề. Nàng khó có thể tin ngã xuống đất giơ tay nhìn Ngự Chi Tuyệt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, bờ môi run rẩy : “Huynh…huynh. . . . . .” Nàng từ nhỏ được người người dụ dỗ, một câu nặng lời cũng chưa nghe qua, nào có chịu qua uất ức như thế? Huống chi nơi này không tính là yên lặng, có người nghe tiếng nhìn lại, ánh mắt cũng mang theo khác thường, Thủy Vũ càng cảm thấy phải xấu hổ không chịu nổi.