- Giữ lại liêm sỉ đi là vừa rồi đó Dương tổng. Mau mở cửa cho tôi. Huyết Lãnh Tuyết trừng mắt nhìn Dương Hoắc Nam. - Huyết đại tiểu thư, nhắc nhở em một chút, sau này chúng ta sẽ ngủ chung. Dương Hoắc Nam quay lại giường. Chết tiệt... Cô quên mang súng rồi. Huyết Lãnh Tuyết trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất... giết chết Dương Hoắc Nam. - Mở cửa ra... - Không mở. - Mở. - Không... - Anh không mở đúng không? Huyết Lãnh Tuyết gằn giọng. - Ừ. Dương Hoắc Nam lười biếng trả lời. - Được... vậy anh nằm dưới đất... tôi nằm trên giường. Nói xong cô liền bước đến giường của anh đá anh bay xuống mặt đất. - ...-Dương Hoắc Nam. - Ngủ dưới đất vui vẻ nha. Huyết Lãnh Tuyết ném một cái gối cho anh. - ...- Dương Hoắc Nam chịu thua. Dương Tuyết... Anh muốn em nhớ lại tất cả kí ức của chúng ta. Nếu em nhớ lại thì có lẽ chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn bây giờ. ______________________ Huyết bảo bảo nãy giờ nổi cáu khi không thấy mami của mình. Ông papa chết tiệt này... Mà căn phòng này... hình như là của Dương nãi nãi thì phải. Hể... có cuốn nhật kí của Dương Hoắc Nam kìa. Huyết bảo bảo chần chừ không biết có nên xem không thì từ trong cuốn nhật kí rơi ra mấy tấm ảnh. Đây là mẹ nhóc mà... vậy thì ông chú đó xác định là papa rồi. Hơ... nhật kí của Dương Hoắc Nam hình như toàn nhắc đến Mami thôi. Có một thời gian xác định trong cuốn nhật kí làm Huyết bảo bảo chú ý. Là một bức thư... Mà chữ viết này là của mami mà. Huyết bảo bảo đọc cả đêm về cuốn nhật kí của Dương Hoắc Nam. Ngày X/XX/20X... Dương Tuyết, anh nhớ em. Em đang ở đâu? Những người khác đều nói là em đã chết. Chết trong vụ bắt cóc người 2 năm trước. Nhưng anh biết em vẫn còn sống. Chỉ là em cứ thế mà biến mất trong cuộc đời của anh vậy. Dương Tuyết, em mau về có được không? Ngày X/YX/ 20XF... Dương Tuyết, đã 5 năm kể từ lúc em ra đi rồi... Em hận anh như thế sao? Dương Tuyết, em mau về có được không? Ngày XX/X/ 20XE... Dương Tuyết, anh mất ngủ mất năm nay rồi... Em ở đâu... Em mau về đi mà... Anh thật sự thật sự rất nhớ em. Dương Tuyết, nếu em không quay về thì cả đời này anh sẽ sống trong bóng tối mất... Chuyện của 7 năm trước là anh sai... Anh... đã sai thật rồi... Em mau quay về đi mà. Những nét chữ run rẩy của Dương Hoắc Nam, có những chỗ có cả nước mắt ướt trên trang giấy đã khô từ lâu. Cả 7 năm nay, mỗi lần anh viết nhật kí đều có chữ " Dương Tuyết, em mau về có được không?" Huyết bảo bảo nhìn những tấm ảnh và những kỉ niệm của mami và Dương Hoắc Nam. - Huầy... papa đúng thật là... thôi... Chuyện của người lớn. Tối nay phải ngủ một mình rồi.