- Quân tổng, xin anh hãy tự trọng.
Huyết Lãnh Tuyết lạnh lùng gạt tay Quân Hải Lam ra khỏi người mình.
- Cô dám từ chối bổn thiếu gia tôi đây... cô có biết bao nhiêu người muốn lên giường với tôi không?
Quân Hải Lam nhíu mày
- Anh nghĩ anh cao quý lắm hay sao?
Huyết Lãnh Tuyết cười khinh.
- Tôi là vị hôn phu của cô.
- Anh nghĩ một con người như anh đủ tư cách làm vị hôn phu của tôi? Nếu tôi nhớ không lầm thì anh đã chối bỏ hôn sự này rồi.
Huyết Lãnh Tuyết chậm rãi ngồi xuống.
- Ha~ cô có lẽ quên mất một điều. Tôi chỉ là mới nhắc vụ hủy hôn nhưng mà chưa công khai... cho nên, cô hiện tại vẫn là vị hôn thê của tôi.
Quân Hải Lam mỉm cười.
Dương Hoắc Nam ngồi gần đó nghe vậy mặt liền biến sắc, ly rượu trong tay không biết tự bao giờ đã vỡ tan tành.
- Ồ~ vậy sao? Tôi nói anh nghe nè Quân tổng...Anh... thật sự quá bẩn.
Huyết Lãnh Tuyết cao ngạo nhìn Quân Hải Lam đen mặt.
- Tôi đang có dự tính là hủy hôn với cô... nhưng mà cô đã thành công gây được sự chú ý của tôi rồi... Vị hôn thê đáng yêu... tôi đã quyết định sẽ không huỷ hôn nữa.
Quân Hải Lam cầm một nhánh tóc của Huyết Lãnh Tuyết lên hôn.
Quân Hải Lam khẽ rùng mình...
Sao anh đột nhiên có cảm giác như có hàng ngàn cái dao vô hình xuyên qua người anh vậy?
- ...- Huyết bảo bảo đen mặt. Trong lòng suy nghĩ có nên dùng loại độc khá mạnh để khiến cái tên Quân Hải Lam vô sỉ này chết một cách đau đớn không?
Advertisement / Quảng cáo
- ...- Dương Hoắc Nam thì lộ vẻ sát khí mạnh hơn.
Vợ của anh tốt đến vậy mà dám kêu là phế vật, bây giờ còn không chịu hủy hôn nữa chứ.
Cái tên Quân Hải Lam đúng là chết không được mà sống cũng không xong.
Dương Hoắc Nam bắn ánh mắt sát khí mình vào Quân Hải Lam.
- Quân tổng à... tôi không có hứng thú với anh... nếu anh muốn chơi thì tìm mấy con đàn bà ở quán bar hoặc đứng ven đường cũng được nhá.
Huyết Lãnh Tuyết bực mình đứng dậy.
- ...- Quân Hải Lam hóa đá
Khảu vị của anh không nặng đến nỗi tìm những con ả đàn bà đó.
- Nè chú... chú nghĩ chú tuổi gì đòi làm chồng của mami tôi vậy... cỡ chú thì mau về nhà với mẹ của chú đi nha.
Huyết bảo bảo nắm lấy tay Huyết Lãnh Tuyết kéo đi ra khỏi nhà hàng.
Dương Hoắc Nam ngồi gần đó mà hả dạ...
Không hổ danh là con trai anh...
Nhưng nó cũng là trở ngại lớn trong quá trình khiến Dương Tuyết nhớ lại.
Haizzz... biết làm sao bây giờ... nhưng mà con trai anh rất giỏi việc đuổi mấy cái tên đàn ông đó đi nha... thật là tốt mà.
Dương Hoắc Nam vui vẻ đứng dậy ra về.
Quân Hải Lam nhìn Huyết Lãnh Tuyết rời đi liền mỉm cười.
Trước sau gì cô ấy cũng thuộc về mình.
Cứ từ từ mà chơi thôi.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
501 chương
21 chương
447 chương
66 chương