- Tôi còn tưởng cô chỉ chú ý mỗi em đâu của tôi thôi chứ?
Dương Hoắc Hy nhìn Dương Tuyết đang gục đầu bên vai Hoàng Y.
- Anh có ý gì?
Hoàng Y cảnh giác.
- Dương Tuyết có vẻ rất quan trọng với cô nhỉ?
Dương Hoắc Hy nhếch mép cười.
- Đúng... nếu như mấy người mà đụng vào cậu ấy thì tôi sẽ không tha cho các người.
Hoàng Y cô đây sẽ không để ai hại Dương Tuyết thêm một lần nào nữa.
Kiếp trước cô đã nợ Dương Tuyết hai mạng sống rồi. Kiếp này được quay trở lại cô nhất định sẽ bảo vệ Dương Tuyết đến cùng.
- Đừng nhìn tôi với đôi mắt cảnh giác đó chứ, tội tôi lắm.
Dương Hoắc Hy bỡn cợt nhìn Hoàng Y.
- ...- Hoàng Y đen mặt, khuôn mặt tràn đầy sát khí nhưng không dám làm gì.
Nếu không phải là Dương Tuyết đang buồn thì cô đây đã cho anh ta biết, cô học karate đai đen không phải để thờ.
- Nếu anh không có chuyện gì nữa thì mau biến đi cho khuất mắt tôi.
Hoàng Y ra lệnh đuổi anh ta đi.
- À... vẫn còn một chuyện tôi chưa nói cho cô biết...
Dương Hoắc Hy nhìn Hoàng Y với đôi mắt vui vẻ.
- Chuyện gì?
- Có lẽ ba cô vẫn chưa nói cho cô biết.
Dương Hoắc Hy thú vị nhìn biểu cảm của Hoàng Y.
- Sủa nhanh lên rồi biến đi.
Hoàng Y cau có mặt mày.
Dương Hoắc Hy mặt biến sắc khi nghe từ “sủa”. Anh phải cố gắng cười gượng để nói.
- Cô chính là người liên hôn với tôi, Tiểu Y Y à. Tôi đến đây cũng chỉ thông báo cho vị hôn thế của mình thôi.
- ...- Hoàng Y im lặng.
- Sao lại không nói gì? Do là vị hôn thế của tôi nên vui quá không nói được gì à?
Dương Hoắc Hy vẫn tiếp tục nói.
- Cô cũng đừng mơ tưởng đến cái tên Minh Luân đó nữa, ngoan ngoãn mà chuẩn bị đi.
- Ok... tôi sẽ chiêu đãi anh “tốt nhất” có thể.
Hoàng Y cười gằn.
- Còn bây giờ mời anh mau cút đi.
- Ok... Bye vợ tương lai yêu dấu.
Dương Hoắc Hy vẫy tay bỏ đi.
Ha~ “chồng tương lai” à, anh đây là tự vả vào mặt rồi.
—————————————
- Cô về rồi?
Dương Hoắc Nam lên tiếng hỏi. Giọng nói pha chút sự khinh miệt.
- Ờ.
Dương Tuyết trả lời cho có lệ.
- Tôi đang muốn hỏi cô, cô cần bao nhiêu tiền thì chịu ly hôn với tôi.
Ly hôn...
Điều này lại đâm một nhát dao vào Dương Tuyết.
Cô cố gắng làm một khuôn mặt thanh thản nói.
- Anh cho tôi bao nhiêu cũng được đúng không, “ chồng yêu”
- Đúng vậy... tôi cấm cô gọi tôi là chồng.
Dương Hoắc Nam ghét bỏ nhìn Dương Tuyết.
- Vậy thì anh giao hết toàn bộ gia sản của Dương gia cho tôi đi. Anh nói được thì phải làm được chứ, đúng không chồng.
————————————
HY: chị Tuyết phản dame lại hơi gắt, chị lấy hết gia sản của anh thì anh ra đầu đường có chợ mà ở
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
501 chương
21 chương
447 chương
66 chương