Tiếng bước chân ngày càng gần .nhịp tim Hạ Nghi cũng tăng, bất ngờ một bóng đen nắm lấy xe lăn đẩy nhanh vào cô vào căn phòng gần đó . Hạ Nghi thở hắt từng hơi nhưng nhìn đến người đẩy mình, cô thấy chân tay thật lạnh … “ Mày muốn chết sao ? Mày làm gì ở đó giờ này ?” .Hạ Hoàng Lãnh cáu gắt quát khẽ “ Anh , sao anh lại ở đây” . Hạ Nghi nhíu mày nhìn hắn “ Im miệng ! Tao hỏi thì mày trả lời” “ Em … Thật ra thì anh cũng nghe đúng không , tiếng khóc ấy” . Hạ Nghi nghi ngờ nhìn Hạ Hoàng Lãnh tuy cô không biết vì sao Hạ Hoàng Lãnh lại giúp mình có lẽ hắn cũng nghe thấy tiếng khóc ấy nếu không thì tại sao hắn lại ở đây vào giờ này . “ Ừ thì … Tao có nghe nhưng mà mày cũng không nên lang thang ở đây vào giờ này , mày không biết sau mười hai giờ là giờ giới nghiêm của trang viên sao . Nếu quản gia biết mày không ở trong phòng này giờ này thì mày chết chắc” “ Vậy anh thì sao ! Anh cũng đâu có ở trong phòng” “ Im miệng ! Mày dám trả treo với tao? Lúc nãy mày tìm thấy gì , tao thấy mày cắm cúi lấy thứ gì đó chỗ mấy bình hòa , đưa tao xem” “ Đây ! Lúc nãy đèn pin rớt xuống em có thấy ở góc bên phải bức tranh có thứ này lòi ra nên em xé” . Hạ Nghi xòe tay đưa mẫu giấy hoàng phù lúc nãy trong lúc gấp gáp cô đã xé được , ở góc còn khá nguyên vẹn có vài vết mực chu sa màu đỏ . “ Đây là thứ gì ?” . Hạ Hoàng Lãnh hiếu kỳ cầm tờ giây lên nghiên cứu , ánh trăng len qua cửa sổ chiếu lên mẫu giấy làm nó càng thêm ma mị Hạ Nghi ngẩn người nhìn bàn tay Hạ Hoàng Lãnh , bàn tay trắng trẻo thon dài với các khớp xương rõ ràng khiến ký ức mơ hồ của cô có sự quen thuộc khó tả . “ Này ! Mày nghe tao hỏi không ? Đây là thứ gì” . Hạ Hoàng Lãnh đẩy đẩy Hạ Nghi đang ngẩn người nhìn mình , khi cô ngẩn người lơ đi lời nói của hắn khiến hắn rất bực bội “ Là giấy viết phù chú mà đạo sĩ hay dùng” Hạ Nghi cúi mắt che đi sự bối rối của mình , có lẽ cô đã nghĩ nhiều , sao cô có thể thấy bàn tay của Hạ hoàng Lãnh thân thuộc chứ , cô mới gặp thằng nhóc này chưa đầy một tháng kia mà , lắc đầu từ giễu “ Phù chú ? Tại sao tranh của ông nội lại dán mấy thứ này” “ Em không biết , em vô tình thấy nó được dán sau bức tranh” “Kỳ lạ ! …” “ Anh, đây là phòng sách sao?” Hạ Nghi quan sát căn phòng mình đang ngồi, xung quanh đều là sách , các quyển sách được xếp trên kệ ngăn nắp sạch sẽ , phòng được thiết kế cửa sổ lớn để lấy ánh sáng bên ngoài “ Ừ, là phòng sách trước kia của ông nội nhưng từ khi ông mất thì không ai vào đây , tuy nhiên quản gia vẫn thường xuyên quét dọn ” . Hạ Hoàng Lãnh đứng dậy đẩy Hạ Nghi đi quanh phòng sách . “ Anh, kia có phải là cái ghế trong bức tranh không ?” . Hạ Nghi chỉ tay về cái ghế bành kiểu châu âu phía xa “ Ừ, tranh vẽ ngoài kia là lấy phong cảnh trong phòng này , lúc trước vì hai chân không tiện đi lại nên ngoài phòng ngủ thì ông nội chỉ thích ở đây” . Đẩy Hạ Nghi đến gần chiếc ghế Hạ Hoàng Lãnh ngồi lên nó “ Thôi để tao đưa mày về phòng , nếu để quản gia biết được cả hai đều không ở trong phòng thì tao với mày gặp rắc rối to ” Khi cả hai định ra ngoài thì tiếng khóc lại vang lên , tiếng khóc ré ré mà bi thương lần này rõ ràng hơn những lần trước . Hạ Hoàng Lãnh nắm chặt lấy tay đẩy xe Hạ Nghi không dám nhúc nhích Hạ Nghi ngẩng đầu nhìn Hạ Hoàng Lãnh , nhờ ánh trăng cô thấy mặt hắn bây giờ đã trắng như tờ giấy rồi . Hạ Nghi thở dài , bây giờ thì không biết ai đưa ai về phòng nữa đây Hạ Nghi nắm chặt tay Hạ Hoàng Lãnh trấn an , hắn cúi đầu nhìn bàn tay bé nhỏ đang nắm tay mình , bàn tay mềm mại , ấm áp giúp hắn với bớt đi sự sợ hãi trong lòng Hạ Hoàng Lãnh đảo tay nắm lấy tay bé nhỏ của Hạ Nghi , hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi phòng , đưa Hạ Nghi về phòng hắn cũng mất chín trâu hai hổ mới đủ can đảm chạy về phòng mình Hạ Nghi nhìn gương mặt hiên ngang bất khuất như chiến sĩ của Hạ Hoàng Lãnh thì bật cười trong lòng … “ Thằng nhóc này cũng không đến nổi đáng ghét …” Sự kiện đêm qua khiến mối quan hệ căng thẳng giữa Hạ Nghi và Hạ Hoàng Lãnh giảm bớt áp suất chán ghét nhau , Hạ Hoàng Lãnh cũng không còn thái độ gay gắt khi đưa cô đến trường . Trường tư thục Tư Hoa là một trong những trường tư thục nổi tiếng cả nước dành cho giới nhà giàu , đào tạo lớp từ mẫu giáo đến đại học , chất lượng giáo dục thuộc tầm đại học quốc gia tuy nhiên không phải bạn cứ giàu là bạn sẽ được vào học , dù cho bạn có là con em quyền quý thì bạn vẫn phải theo lệ thi trường vì lẽ đó Tư Hoa nghiễm nhiên trở thành trường hàng đầu cả nước . Hạ Hoàng Lãnh và Hạ Nghi đều trải qua cuộc sát hạch gắt gao để có thể vào ngôi trường danh giá này , dù nhà họ Hạ có giàu nhất tỉnh H cũng không có ngoại lệ Hạ Hoàng Lãnh đưa Hạ Nghi đến khu mẫu giáo thì trở về lớp của mình , dù quan hệ đã giảm bớt phần nào căng thẳng thì hắn cũng không nghĩa vụ phải quan tâm chăm sóc Hạ Nghi , đưa cô đến lớp là hắn đã nhân từ lắm rồi Hạ Nghi học lớp lá ban một trường Tư Hoa ,vào lớp Hạ Nghi tròn mắt nhìn trang thiết bị trong lớp , cô thầm than trường quý tộc đúng là trường quý tộc , dù khối mẫu giáo thì mọi thứ vẫn được trang bị tốt nhất , nhìn xem bức tường được vẽ 3D kia xem , quá sinh động . Vì đôi chân Hạ Nghi không tiện đi lại nên cô được xếp ở gần cửa ra vào để tiện cho việc di chuyển, ngoài ra bàn học cũng được thiết kế riêng biệt để phù hợp với xe lăn của cô . Tuy rằng được đối xử đặc biệt nhưng Hạ Nghi cũng không vui vẻ hưởng thụ, ai lại vui vẻ khi mình vốn bình thường mà bây giờ lại bị đối xử như người khuyết tật kia Giờ ra chơi các bạn nhỏ tung tăng vui vẻ ra sân , Hạ Nghi lặng lẽ đẩy xe ra một góc vắng vẻ mát mẻ của sân ngồi nhìn bọn nhóc chơi đùa .Thật ra Hạ Nghi cảm thấy như vậy cũng rất tốt , tuy thân thể này chỉ năm tuổi nhưng linh hồn là của bà thím trung niên vậy nên cô rất vui lòng ngồi yên một chỗ tận hưởng không khí trong lành yên tĩnh của mình còn hơn phải lăn lộn chơi đùa với đám nhóc kia . Hạ Nghi lấy trái cây và sữa chua sáng nay quản gia chuẩn bị cho cô ra ăn , từ lúc chui vào thân thể tiểu Hạ Nghiên , Hạ Nghi luôn bị quản gia nhồi nhét các thứ giàu vitamin và chất béo , tuy rằng không thích nhưng cô không thể phản kháng trước dâm uy của quản gia Hạ Nghi đang mơ mơ muốn ngủ thì bị tiếng ồn làm giật mình , cô nhíu mày nhìn đến , đám nhóc vây quanh trêu chọc cậu bé ngồi xổm trên đất nhặt đồ , vài đứa đưa tay nắm tóc hoặc hất đồ mỗi khi cậu nhặt lên Hạ Nghi nheo mắt nhìn đám nhóc bắt nạt hư hỏng này, lăn xe lại gần cô hắng giọng hét to “ Cô ơi ! Đằng này có bạn bị đánh nè cô ơi” Đám nhóc hoảng hốt quay trừng Hạ Nghi rồi tán chạy, Hạ Nghi cúi người nhặt đồ giúp cậu bé , cậu bé rất đáng yêu ,là con lai nên đôi mắt có màu xanh đại dương rất đẹp “ Cám ơn” . Cậu bé đỏ mặt nhìn Hạ Nghi rồi co dò chạy mất Hạ Nghi trố mắt nhìn cậu nhóc mình vừa giúp đỡ chạy như ma đuổi , giơ tay sờ mặt … “ chẳng lẽ mình đáng sợ đến vậy” .lấy gương nhỏ trong túi áo ra săm soi mặt mình “ đâu có , vẫn rất xinh đẹp đáng yêu mà” . Cúi người nhặt chiếc kẹp tóc bị cậu nhóc đánh rơi cất vào túi , Hạ Nghi định bụng khi nào gặp lại sẽ trả nó , cô gãi cằm “ Kỳ lạ , con trai lại đem kẹp tóc con gái, thằng nhóc này không phải đồ đồng bóng đấy chứ ?? o_0 ” .