Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ

Chương 15 : Ngoại truyện: Thẩm Hạ Nghi

Tôi là Thẩm Hạ Nghi , mọi người đều nói tôi sinh ra đã có  tất cả mọi thứ trong tay , cha tôi – Người thừa kế của Thẩm gia , mẹ tôi – Con gái của Hạ gia . Bọn họ đều rất hâm mộ lẫn ganh tỵ với may mắn mà tôi có , sinh ra trong ra trong gia đình giàu có và hạnh phúc , tôi còn hâm mộ chính mình huống chi là họ  Cha tôi là người đàn ông nghiêm khắc , nhưng khi đối mặt với tôi và mẹ , ông đều phải chịu thua , cha tôi từng nói “ Phụ nữ là để yêu” . Vậy nên mỗi khi tôi gây họa mặc dù ông rất muốn cho tôi một trận nhừ tử , đáng tiếc ai bảo ông sinh tôi là con gái làm chi , bây giờ chỉ thể có ngồi đó mà uất ức  Mẹ tôi là người phụ nữ có cá tính đặc biệt nhất mà tôi biết , khi dịu dàng bà có dìm chết bạn trong mật ngọt , nhưng lúc phẫn nộ , nó sẽ thiêu rụi bạn không còn manh giáp . Cha tôi là người đàn ông đã phải lăn qua bao nguy hiểm gian nan mới có thể rước mẹ tôi và dinh một cách an toàn . Cha à ! Con xin bày tỏ lòng kính ngưỡng với người  Ngày còn bé tôi có thể được xem như một hỗn thế ma vương chính hiệu , không việc làm trộm chó mắng mèo nào mà tôi chưa thử qua , hàng xóm xung quanh chúng tôi đều là gia đình giàu có , bọn trẻ trong nhà thường được nuôi như những con búp bê bằng thủy tinh Bọn chúng lúc nào cũng bị bắt nhốt trong lòng kính của cha mẹ mình, vì thế bọn chúng rất hâm mộ sự tự do của tôi , có lần , thằng nhóc nhà kế bên cũng là bạn thanh mai trúc mã với tôi –Mạc Vịnh Trinh – Con trai chi thứ hai nhà họ Mạc , lén lút trèo tường rủ tôi đi tắm suối  Kết quả thì sao? Tất nhiên là đến chân tường nhà tôi chân hắn còn chưa thọt qua được đã bị cha hắn tóm trở về , vớ vẩn … Trèo tường là môn học có độ khó cao , đâu phải muốn là trèo ,đứa quậy phá như tôi còn phải mất vài năm lăn lộn mới có thể miễn cưỡng leo được tường nhà mình nói chi đến thằng nhóc suốt ngày cắm mặt vào sách vở , tôi có thể miễn cưỡng thông cảm cho hắn , dù sao thì tường của mấy cái biệt thự này quá đỗi …  Khi có thể leo được tường nhà mình một cách thoải mái tự do , tôi đã qua ngưỡng cửa tuổi mười hai , chúng bạn trong lớp ở tuổi tôi đều bắt đầu thay đổi chỉ riêng tôi vẫn cái mái tóc ngắn củn cởn , quần sọt , áo thun , giày thể thao cùng lung tung các thứ đồ chơi kỳ quái trong túi  Mẹ tôi rất phiền lòng vì chuyện này , nhiều lần bà đã đe dọa nếu tôi không mặc váy hoặc thay đổi hình tượng , bà sẽ tống tôi về ở với ông nội bên pháp , cho tôi biệt lập với thế giới hiện đại  Nhắc mới nhớ , lâu lắm rồi tôi cũng không gặp ông nội , ông nội chỉ có mỗi cha tôi là con vì thế mà đối với ông , giá trị của tôi đắt gấp mười lần con trai ông .Hơn ba năm trước ông đã dọn qua vùng nông thôn hẻo lánh bên pháp sống , thú vui mỗi ngày của ông đều là ủ rượu không thì chăm chút vườn nho, gia súc trong trang trại  Nghĩ đến rượu nho ngon không cưỡng nổi của ông , cả người tôi như được tiêm thuốc kích thích , hứng chí bừng bừng . Mẹ tôi đã bật khóc ôm mặt chạy đi khi thấy biểu hiện của tôi ,đêm đó tôi bị cha mình tẩm quất một trận nên thân  Tôi đứng trên nóc nhà mình , ngẩng đầu cao ngạo không tiếc hận không tri kỉ ngâm  “ Hỏi thế gian , tình là gì ? Có thể khiến người ta vì người mình yêu mà đánh con thành như thế này” , tôi đứng trên nóc nhà mình gào thét , thành công ăn thêm một trận đòn từ cha tôi cùng vô số tiếng mắng chửi của hàng xóm xung quanh  Cửa sổ toilet  phòng tôi và Mạc Vịnh Trinh đối diện nhau , chỉ cần kéo là có thể vô tình bắt gặp đối phương đang làm chuyện xấu hổ, kể ra chúng tôi quả thật có nghiệt duyên từ kiếp trước , sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm ngay cả nằm lồng kính cũng phải sát nhau mới chịu , học chung một lớp từ khi bé tí cho đến lớn  Thẩm Hạ Nghi tôi cái gì cũng tốt , ngoại trừ tính cách hơi biến dị một chút thì mọi mặt cũng coi như hoàn hảo , tôi ngồi trong toilet ngâm nga ca khúc đang thịnh hành , vừa giải quyết bầu tâm sự mà người người hiểu rõ , người người cũng yêu thích  Mạc Vịnh Trinh bên kia thì chắc đang tắm , tôi nghe có tiếng nước xả rào rạt bên ấy , tiếng nước kéo dài hơn hai mươi phút , chẹp miêng mắng lãng phí . Tôi đứng dậy kéo rèm cửa định mắng cho hắn một trận về tính cần kiệm liêm chính  Vừa kéo rèm cửa sổ , đập vào mắt tôi là một mảng nước đỏ lừ , thứ nước màu đỏ không ngừng trào ra từ bồn tắm . Thiết kế phòng tắm ở các biệt thự nơi này rất đặc biệt , cửa sổ sát đất rất to và có một hành lang nhỏ trước cửa sổ, mọi thứ bên trong chỉ có thể ngăn cách bằng một tấm rèm treo cửa , thật ra kiến trúc sư muốn cho thằng cha hàng xóm cơ hội rình mò hay không thì tôi không biết chứ hiện tại tôi rất cảm ơn vì cái thiết kế rởm đời này của ông ta  Nơron thần kinh của tôi hoạt động hết công suất  ,bất chấp việc bản thân đang mặc quần chip  , tôi mở toang cửa sổ linh hoạt nhảy qua phòng tắm Mạc Vịnh Trinh . Cũng may là hai nhà gần nhau bằng không dù tôi có hóa thành người dơi cũng té cắm đầu vì lực hút trái đất Nhanh chóng chạy đến bồn tắm , Mạc Vịnh Trinh mặt mày tái mét nằm trong bồn tắm , cổ tay hắn có vết cắt khá sâu do ảnh hưởng của nước máu không thể đông lại , hòa vào trong nước nhìn ghê sợ Tôi ra sức lay tỉnh hắn nhưng không có tác dụng , liều mạng bế bổng hắn theo tư thế bồng công chúa , tôi hết sức anh dũng và chí khí đá văng cửa phòng tắm nhà hắn,trên đường đi còn không ngừng la hét mọi người gọi cấp cứu  Phong thái ngày hôm đó của chúng tôi quả thật muốn bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám , tôi thì chỉ mặc độc một chiếc quần chip và áo thun ướt sẫm còn Mạc Vịnh Trinh mặc quần dài ở nhà ,thân trên để trần. không cần nói cũng biết chúng tôi nghiễm nhiên trở thành Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh phiên bản bị lỗi , mặc dù cánh tay hắn vẫn không ngừng chảy máu nhưng ai sẽ quan tâm chứ , Who care ???? Quay trở lại với thời điểm hiện tại , đưa được Mạc Vịnh Trinh vào phòng cấp cứu , tôi mới sực nhớ ra tình cảnh hiện tại của bản thân . Vội vã vớ lấy bộ đồ bệnh nhân ý tá đưa đến cho Mạc Vịnh Trinh mặc vào , dưới ánh mắt nóng bỏng của cô y tá tôi vẫn thản nhiên mặc quần áo mà không chút ngượng ngùng hay xấu hổ  Lúc cha mẹ tôi và cha mẹ Mạc Vịnh Trinh  tới bệnh viện , tôi đang thoái mái chiếm giường bệnh của Mạc Vịnh Trinh ngủ ngon lành , hắn thì vẫn nằm chung , có điều chỉ có một góc chút xíu , nhìn rất đáng thương  Cha tôi tức giận lôi tôi ra ngoài mắng một trận , cũng may đây là bệnh viện ông không tiện ra tay bạo hành tôi ,dù sao thì từ khi tôi năm tuổi ông đã hoàn toàn sụp đổ hình tượng câu nói “ Phụ nữ dùng để yêu” của mình  Mẹ tôi thì bình tĩnh hơn , bà hỏi rõ nguyên nhân vì sao chúng tôi lại vào viện , tôi đem toàn bộ quá trình làm anh hùng của mình kể cho bà nghe , cha mẹ tôi trầm tư rất lâu rồi mới vỗ vỗ đầu khen tôi làm rất tốt . Xí … Mới chửi người ta hồ đồ xong bây giờ đã quay ngoắt thái độ , Haiz … Tấm lòng cha mẹ , sâu như biển cả Về tới nhà ,tôi nhận được sắc lệnh đày ải biên cương, tôi chính thức bị cha mẹ mình bỏ rơi , ông bà già này quyết định đá đít tôi sang nông trại bên pháp ở cùng ông nội vài năm , để ông giúp tôi giảm bớt máu nóng trong đầu , biết đâu ngày ngày làm vườn , đêm đêm nuôi bò sẽ làm tôi thùy mỵ nết na như các cô nàng nông thôn bên ấy ~>”