Kế hoạch thăng cấp của bia đỡ đạn

Chương 87 : thiếu nữ dưới bầu trời u ám (1)

Vị Diện 10 Editor: Tiểu Hy Hy Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu Phùng Tiểu Vũ, một cô bé chỉ mới 15 tuổi. Theo lý thuyết các cô bé tuổi này dù nhiều hay ít đều có tinh thần lạc quan và niềm tin về tình yêu đích thực, còn có khát khao về cuộc sống tương lai. Nhưng trong trí nhớ của Phùng Tiểu Vũ thì chỉ có một màu u ám, tối tăm mờ mịt không thể tan, không hề có luyến tiếc gì với sinh mệnh, với cuộc sống thì rất tiêu cực. Cha mẹ Phùng Tiểu Vũ ly hôn khi cô chỉ mới được 1 tuổi, nguyên nhân đã xưa như quả đất, ba ba của Phùng Tiểu Vũ ngoại tình bởi vì vợ mang thai, mẹ của Phùng Tiểu Vũ không thể nhịn được nữa nên mới ly hôn. Lúc ấy tuổi tác của hai vợ chồng này cũng không lớn lắm, vì thế từng người tái hôn, hơn nữa không lâu sau đều có con riêng của mình. Bởi vậy, Phùng Tiểu Vũ ngay từ khi còn là một đứa bé đã bị xem là dư thừa, bị đưa cho bà nội nuôi nấng. Bà của Phùng Tiểu Vũ đối xử với cô không được xem là tốt, cũng không thể nói không tốt, bà nội trọng nam khinh nữ, sau khi cha Phùng ly hôn rồi sinh con trai, thái độ của bà nội đối với Phùng Tiểu Vũ càng ngày càng lãnh đạm. Tuy rằng không đánh chửi gì, nhưng mấy việc giặt quần áo hay nấu cơm đều phải do cô tự thân vận động. Phùng Tiểu Vũ lớn lên không xinh đẹp, tính cách cũng không hoạt bát, hơn nữa từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có ai chịu để ý đến tâm tình của cô, tính cách của Phùng Tiểu Vũ càng thêm bén nhọn, mẫn cảm, hơn nữa còn yếu đuối. Lúc mười hai tuổi, bà nội của cô cũng qua đời, Phùng Tiểu Vũ hoàn toàn một thân một mình, cha mẹ của cô từ nhỏ đã rất ít khi gặp, căn bản không có cảm tình, cũng không muốn tiếp nhận một đứa con như vậy về nhà, chỉ là mỗi tháng cho cô một chút tiền, để cô sống một mình. Nhưng chút tiền ấy, cha mẹ hai bên đều đùn đẩy cho nhau, đều ngóng trông đối phương cấp. Cha bên kia là vì mẹ kế không muốn đưa tiền, mẹ bên kia là vì cảm thấy đứa nhỏ này là người của Phùng gia, dựa vào đâu mà bắt bà tới nuôi. Phùng Tiểu Vũ tựa như một cái tay nải, bị bọn họ ném tới ném lui. Trong hiện thực, cuộc sống của Phùng Tiểu Vũ quả thật rất khó khăn, may mắn là lúc cô mua đồ vô tình trúng thưởng được một khoang dinh dưỡng trò chơi, vì thế mới có thể tiến vào thế giới game. Trong game cô có thể quên hết tất cả, tuy rằng trong game cô rất bình thường, nhưng bận bận rộn rộn luyện cấp, làm nhiệm vụ, lại còn có vài người bằng hữu, vẫn khiến cho cô bé từ trước đến nay không hiểu được hạnh phúc cảm nhận được điều tốt đẹp, trên mặt cũng bởi vậy mà nở nụ cười. Nhưng tất cả lại thay đổi trong một lần làm nhiệm vụ nọ. Nhiệm vụ lần đó, Phùng Tiểu Vũ ngoài ý muốn gặp phải Triệu Yến Yến, em gái cùng mẹ khác cha, được sinh ra sau khi mẹ cô tái hôn. Khi đang nói chuyện, Phùng Tiểu Vũ không chút tâm cơ bất cẩn lỡ miệng nói ra thân phận trong hiện thực của cô. Nếu là người khác, có thể sẽ không hứng thú lắm với chút tin tức này của Phùng Tiểu Vũ, cũng không thể biết Phùng Tiểu Vũ rốt cuộc là ai. Nhưng Triệu Yến Yến thật sự quen biết Phùng Tiểu Vũ ở trong hiện thực, mà tin tức mà Phùng Tiểu Vũ tiết lộ, khiến cô ta xác định người trước mắt là người chị gái cùng mẹ khác cha kia của mình. Triệu Yến Yến vẫn luôn không thích Phùng Tiểu Vũ. Gia thế của Triệu Yến Yến cũng không được xem là dư thừa tiền, chỉ là tiền lương bình thường thôi, mà bởi vì có sự tồn tại của Phùng Tiểu Vũ, mẹ cô ta sau mỗi lần đưa tiền cho Phùng Tiểu Vũ về nhà thì tâm tình luôn không được tốt, nguyên nhân là vì thế, cô ta cảm thấy, Phùng Tiểu Vũ quấy rầy cuộc sống gia đình cô ta. Triệu Yến Yến không thể đối phó Phùng Tiểu Vũ trong đời sống hiện thực, nhưng trên mạng cô ta lại là một Dược Sư có thực lực rất mạnh, không ít chuyện lớn đều cần đến cô ta. Vì thế Triệu Yến Yến thả ra tiếng gió, dù là ai miễn giết chết được Phùng Tiểu Vũ, thì sẽ đưa cho đối phương một loại thuốc buff trạng thái cực mạnh trong thời gian ngắn. Thật ra cho dù Triệu Yến Yến không đưa thuốc thì cũng sẽ có rất nhiều hành hội vì lấy lòng cô ta mà đuổi giết Phùng Tiểu Vũ. Trong lúc nhất thời Phùng Tiểu Vũ ở trong game y như chuột chạy qua đường, người người hô đánh, ngay cả bằng hữu ngày xưa của cô ta cũng đều loại cô ra khỏi danh sách hảo hữu, phân rõ giới hạn. Có thể đối với Triệu Yến Yến mà nói đây chỉ là một trò chơi, cô ta muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của Phùng Tiểu Vũ, sau đó trút giận. Nhưng đối với Phùng Tiểu Vũ mà nói, trò chơi này lại là niềm vui cuối cùng trong cuộc sống của cô. Phùng Tiểu Vũ tâm như tro tàn, nếu cứ sống trong bóng tối mãi không được nhìn thấy ánh mặt trời thì cô còn có thể nhẫn nại, nhưng ngay khi cô biết ấm áp là gì thì lại bị nhốt đánh vào vực sâu, cô cảm thấy lạnh lẽo lạ thường. Khi thế giới không còn ai quan tâm bạn. Vậy thì bạn có còn đủ dũng khí sống tiếp hay không? Đáp án của Phùng Tiểu Vũ là không. Thế giới của cô chỉ có u ám, không có ánh mặt trời, chỉ có hậm hực nhẹ nhàng bao phủ, không có báo thù. Không có căm hận, nếu muốn Thất Nguyệt hình dung, đó là tro tàn đã nguội lạnh, đã mất hết lý do để sống, cũng không còn chút hy vọng. Nói cho cùng, Phùng Tiểu Vũ chỉ muốn mình lập tức biến mất khỏi thế giới này. Thậm chí linh hồn cũng biến mất. Thời điểm một người đã không còn cần đến bản thân nữa, như vậy, cho dù là phản bội hay oán hận đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa gì, vì thế cô lựa chọn kết thúc hết thảy, để bản thân hóa thành hư ảo. Yêu cầu của Phùng Tiểu Vũ khiến Thất Nguyệt rất khó xử, không phải bởi vì yêu cầu quá cao, mà bởi vì cô không có bất kì yêu cầu nào, Thất Nguyệt chỉ cần sống ba năm ở thế giới này, ba năm sau sẽ tính là nhiệm vụ hoàn thành. Nhiệm vụ đơn giản như vậy, theo lý thuyết hẳn là Thất Nguyệt rất cao hứng, nhưng Thất Nguyệt căn bản cao hứng không nổi, thậm chí có loại cảm xúc áy náy như cầm tiền của người ta, nhưng lại không cần làm việc. Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn mẹ Phùng phẫn nộ hiện hết lên mặt, sự đồng tình đối với Phùng Tiểu Vũ khiến Thất Nguyệt sinh ra một loại sát ý với người phụ nữ này. Lúc trước khi làm nhiệm vụ, Thất Nguyệt rất ít khi cảm thấy có hận ý bởi cảm xúc của bản thân, nhưng lúc này đây cô thật sự rất chán ghét người phụ nữ trước mắt. Người này thương tổn không phải ai khác, mà là đứa con ruột của bà ta, có lẽ người phụ nữ này vĩnh viễn cũng không thể biết bản thân tàn nhẫn cỡ nào, bà ta chỉ cảm thấy bởi vì sự tồn tại của Phùng Tiểu Vũ đã hủy hoại đi cuộc hôn nhân đầu tiên của bà ta. Bà ta cảm thấy bản thân đã ban cho Phùng Tiểu Vũ sinh mệnh, hẳn là đối phương nên mang ơn đội nghĩa với mình. Bà ta cảm thấy Phùng Tiểu Vũ chỉ là một thứ khiến bà ta xấu hổ, bởi vì Phùng Tiểu Vũ là do chính mình sinh, cho nên cho dù bà ta có dùng lời lẽ ác độc đến cỡ nào thương tổn Phùng Tiểu Vũ, bà ta cũng không phải áy náy. "Tôi đúng thật là thứ mất dạy, bởi bà căn bản đâu có dạy tôi cái gì." Trên mặt Thất Nguyệt bày ra vẻ châm chọc nói với mẹ Phùng. "Cô nói gì?" Mẹ Phùng nghe lời của Thất Nguyệt thì ngẩn ra, quả thực không thể tin vào tai mình, sau đó hắng giọng nói với Thất Nguyệt. Ở trong trí nhớ của bà ta, Phùng Tiểu Vũ vẫn luôn là cái dạng có đánh tám cây cũng không thể phản kháng, vĩnh viễn là một con chuột chỉ biết trốn vào góc phòng, lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, hình như đây là lần đầu tiên bà ta nghe Phùng Tiểu Vũ phản bác sắc bén như thế. "Tôi nói là, tôi muốn bà biến đi, đừng để tôi nhìn thấy bà nữa, bởi vì, bà căn bản không xứng làm mẹ của tôi." Thất Nguyệt nói rất bình tĩnh, nhưng lời nói của cô lọt vào tai mẹ Phùng lại không hề bình tĩnh chút nào. "Tôi sinh ra cô, nuôi cô, mới nói có vài câu đã lòi ra cái đuôi bạch nhãn lang*, sinh mệnh của cô là tôi cho." Mẹ Phùng làm ra vẻ đã chịu thương tổn gì lớn lắm, ngón tay chỉ vào chóp mũi Thất Nguyệt, lạnh giọng quát lớn nói. [*] bạchnhãnlang:sóimắttrắng,ámchỉngườivongânphụnghĩa,cóơnmàkhôngbiếtbáođáp.