Kế hoạch thăng cấp của bia đỡ đạn

Chương 79 : cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của bánh bao đen (23)

Editor: Mực Một Nắng Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu Cho tới khi đêm đã khuya, một mình Thất Nguyệt cả người chật vật trở lại trong thành. Mộ Cẩn Thần cùng với người của Long Chiến vẫn luôn chờ trong nhà Thất Nguyệt, sắc mặt của mọi người đều rất kém. Tuy rằng hy vọng Thất Nguyệt có thể trở về, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều không phải thực báo lấy hy vọng. Mọi người nhìn về phía Đường Đường đang ngủ, ánh mắt mang theo sự thương hại, đứa nhỏ này vẫn còn chưa biết rằng mẹ của mình khả năng đã chết, ngủ thật là ngon. Đêm càng lúc càng lạnh, Mộ Cẩn Thần lấy áo của mình đắp lên người Đường Đường, ánh mắt nhìn Đường Đường cũng mềm mại hơn. Nếu Thất Nguyệt không trở về, hắn tính toán sẽ nhận nuôi Đường Đường, hắn nghĩ đây là phương án tốt nhất lúc này. Thực ra nguyên nhân trong này có một phần là vì ơn cứu mạng của Thất Nguyệt, một phần là vì dị năng của Đường Đường. Nhưng mặc kệ là vì lý do gì, nếu Đường Đường ở với hắn vẫn tốt hơn là ở bên người khác, nếu dị năng của Đường Đường bị mọi người phát hiện, khả năng rất lớn sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu. Ở căn cứ Đế Đô không phải không có nổi một đứa trẻ có dị năng thần kì như vậy, nhưng đối với việc sử dụng dị năng những đứa trẻ này không được thành thạo lắm, nếu là người của đoàn dị năng thì lại cực kỳ mạnh. Ở viện nghiên cứu đã có rất nhiều đứa trẻ bị nhốt lại dùng cho việc nghiên cứu, hoặc bị tẩy não trở thành cỗ máy giết người cho giới chức trách cầm quyền. Tuy rằng mọi người lo lắng, nhưng cũng chỉ ngồi yên chờ đợi, không ai muốn nghĩ cách đi cứu viện cho Thất Nguyệt. Một vài người thuộc Long Chiến đã bắt đầu nhỏ giọng nói thầm, tính toán sau này sẽ xin đầu quân vào chiến đội nào. Đối với người sống sót ở mạt thế mà nói, tình cảm đều là thứ hàng xa xỉ. Tuy rằng Thất Nguyệt là người đã cứu bọn họ, từ trước đến nay họ đối với Long chiến cũng có rất nhiều cảm tình, nhưng dù là tình cảm gì suy cho cùng vẫn không thắng nổi ý nghĩ muốn sống sót. Đinh Lan nhìn thoáng qua mấy người đang nghị luận, nhưng chỉ giật giật môi, cũng không nói lời nào. Ngược lại là Lương Tử, đứng lên mắng mấy người kia vài câu, khiến bọn họ câm miệng. Đinh Lan không thể ngăn cản người khác muốn bay lên cành cao, nhưng cô cũng không nghĩ sẽ dời đi. Một phần vì Thất Nguyệt đã cứu nàng, một phần là vì năng lực của cô không đủ mạnh. Trước đây vì cô cùng Lôi đội trưởng có quan hệ thân mật nên mới thường qua lại với đội Long Chiến, mặt khác cô còn làm rất tốt công việc hậu cần nên mới có thể nhận chức quản lý trong đội, nếu như đến đội ngũ khác sẽ không được đãi ngộ tốt như vậy. Phụ nữ ở nhiều tiểu đội khác, nếu năng lực họ không đủ mạnh, ở trong đội còn phải bán thân mới có thể đổi lấy sự bảo vệ. Cô định sẽ đi theo Đường Đường, không biết vì sao, nhưng cô luôn có cảm giác Đường Đường không chỉ là một đứa trẻ bình thường. Đây có lẽ là trực giác của phụ nữ, cô biết Thất Nguyệt không phải người ngu ngốc, mặc kệ nguy hiểm bao nhiêu, Thất Nguyệt vẫn luôn luôn mang theo Đường Đường đi trước. Không những không hề lo lắng Đường Đường sẽ kéo chân sau mà còn không lo việc Đường Đường sẽ gặp nguy hiểm, điều này làm một người mẹ không thể không suy nghĩ tới. Đinh Lan ánh mắt phức tạp nhìn Đường Đường, đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh kinh ngạc hô lên. Cô lập tức ngẩng đầu, liền thấy một thân quần áo trên người Thất Nguyệt đã bị cắt rách rất nhiều lỗ, trên mặt chỗ não cùng toàn là máu và bùn, sắc mặt mỏi mệt mở cửa đi vào. Tuy rằng chật vật, nhưng nhìn qua cũng không thấy có chỗ nào bị thương nghiêm trọng, chẳng qua là sắc mặt cực kì khó coi. Phía trước trán bị kéo rơi xuống một mảng tóc dài. Mọi người cùng đứng dậy, Mộ Cẩn Thần lo lắng đợi cả một đêm đến khi thấy Thất Nguyệt trở về khuôn mặt mới hơi lộ chút tươi cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trở về thật là tốt. Hắn nhanh chóng tiến lên, vừa định đỡ Thất Nguyệt đang tựa ở cửa, nhưng lại bị Thất Nguyệt nghiêng người tránh đi, chỉ nhìn hắn suy yếu cười một cái, sau đó vội vàng nói: "Đường Đường vẫn tốt chứ?" Mộ Cẩn Thần cười gật đầu nói: " Đường Đường vẫn tốt lắm, còn đang ngủ ở kia! Tôi nghĩ rằng cô đã... Cô làm cách nào thoát được ra ra ngoài?" Mộ Cẩn Thần tò mò hỏi. Sắc mặt Thất Nguyệt tái nhợt lắc đầu: " Để ngày mai rồi nói đi! Hiện tại tôi thực sự không còn chút sức lực nào." Dứt lời,Thất Nguyệt lấy kiếm chống người đứng lên. Lúc này, Mộ Cẩn Thần mới phát hiện, kiếm của Thất Nguyệt đã gãy một nửa, từng mảnh vỡ không ngừng rơi xuống theo những vết nứt. Mộ Cẩn Thần nhíu mày, chỉ cần nhìn thanh kiếm này cũng đã đủ để biết cuộc chiến khốc liệt như thế nào. Vốn dĩ mấy người của Long Chiến đang muốn hỏi Thất Nguyệt về tình trạng hiện tại của con Zombie kia, ở ngay gần đây xuất hiện một con Zombie khủng bố như vậy, tâm trạng mọi người ai ai cũng hoảng sợ. Nhưng Đinh Lan phát hiện thể lực của Thất Nguyệt đã tiêu hao hết sạch, có thể đứng lâu như vậy đã là cực hạn. Vì thế đem một đám người Long Chiến không có mắt nhìn đẩy ra ngoài. Mộ Cẩn Thần là người ra ngoài cuối cùng, hắn đi tới cửa, sau đó lại do dự quay đầu, khuôn mặt hắn nghiêm nghị, miệng hơi mỉm cười, lộ ra vẻ quật cường. Hắn nhìn Thất Nguyệt, thành khẩn nói: " Cảm ơn cô!" Thất Nguyệt cười nhẹ đáp: " Không có gì, về sau căn cứ chiếu cố hai mẹ con tôi nhiều hơn một chút là được." Mộ Cẩn Thần gật đầu: " Cô nghỉ ngơi đi, có việc gì để mai nói tiếp. À còn nữa... mạng của tôi là do cô cứu về, sau này dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần gặp khó khăn cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô hết sức trong phạm vi khả năng của mình." Mộ Cẩn Thần nói xong lại gật đầu, sau đó xoay người dời đi. " Khoan đã! Chuyện kia..." Thất Nguyệt vội gọi hắn một tiếng, Mộ Cẩn Thần lập tức quay đầu, Thất Nguyệt thấy hắn nhìn mình liền nói: " Chuyện tôi đã cứu anh, cùng với chuyện dị năng của Đường Đường anh có thể giữ bí mật được không?" Mộ Cẩn Thần suy nghĩ một chút, sau đó đã hiểu rõ. Căn cơ của Thất Nguyệt ở căn cứ vẫn còn chưa vững, Long Chiến lại đang xuống dốc, nếu bị cao tầng trong căn cứ biết, nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái. Vì thế hắn liền đồng ý với Thất Nguyệt, sau đó xoay người rời đi, biến mất trong đêm đen. Thất Nguyệt đóng cửa lại, nhưng ở một khắc đóng cửa kia, vẻ mệt mỏi trên mặt lúc đầu lập tức biến mất không chút bóng dáng. Cô cầm khăn lông treo ở cửa lau đi vết máu trên mặt, tay tùy tiện ném thanh kiếm bị hỏng kia xuống đất. Thất Nguyệt thở dài, sau đó lại hơi mỉm cười, tuy rằng cô rất ghét lừa gạt và âm mưu, nhưng có đôi khi đây lại là thủ đoạn sinh tồn tốt nhất. Cô thấy Đường Đường đã ngồi dậy, trên mặt còn mang theo vẻ ngái ngủ, vì thế liền đi đến ôm bé vào trong ngực. Thấy là Thất Nguyệt, Đường Đường cực kì ngoan ngoãn rúc vào trong lòng cô, miệng lẩm bẩm nói: " Ma ma, Tiểu Hoa đồng ý rồi ư?" " Ừ." Thất Nguyệt trả lời. " Đối phó với nó cũng không có gì khó, ma ma hứa với nó, sau khi việc này thành công sẽ nói cho nó biết phương pháp để nó không cần dùng dị năng giả mà vẫn có thể thăng cấp." Thời gian đầu mạt thế, con người cùng với Zombies đánh nhau không chỉ vì sự căm hận mà còn vì nguyên nhân chính là muốn giành lấy năng lượng. Lúc đầu đối với Zombies, máu thịt của con người chính là thứ giúp chúng có được năng lượng, con người vì muốn sống sót chỉ có thể đánh nhau với chúng. Sau này lại là vì dị năng giả muốn chiếm đoạt năng lượng của Zombie cấp cao, vậy nên cuộc chiến vẫn cứ tiếp diễn. Tuy rằng trải qua năm chiến tranh, sự thù hận giữa nhân loại và zombies đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng trên thực tế, cuộc chiến giữa hai bên vẫn đi đến hồi kết, chẳng gì có thể kéo dài một cuộc chiến tranh mãi mãi cả. Loài người không có khả năng tiêu diệt hoàn toàn Zombies, Zombies cũng không có khả năng xoá sổ nhân loại. Khi zombies phát hiện ra phương pháp hấp thu virus trong không khí để thăng cấp, tình huống giết chóc mới dần dần dừng lại. Với điều kiện trao đổi này, Tiểu Hoa không có khả năng từ chối, càng không thể xảy ra việc nửa đường đổi ý. Nó biết mình không thể đánh thắng được Thất Nguyệt và Đường Đường, chỉ có thể chấp nhận giao dịch này nên lập tức vui vẻ đồng ý với Thất Nguyệt. Đường Đường cắn môi, ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước hỏi: " Ma ma, sẽ có rất nhiều người chết phải không?" Thất Nguyệt nở nụ cười, duỗi tay xoa đầu Đường Đường, sau đó đáp: " Sẽ không! Chúng ta không phải còn có Đường Đường sao? Nếu ngày đó thật sự không thành công thì đem Tiểu Hoa xử lý là được rồi." " Con không muốn Tiểu Hoa phải chết!" Giọng nói của Đường Đường có chút rầu rĩ, tuy rằng tiểu hoa là Zombie nhưng nó cũng là người bạn đầu tiên của bé. Thất Nguyệt đem Đường Đường ôm vào trong ngực vỗ về, giọng nói có chút trầm thấp: " Việc chúng ta đang làm sẽ cứu rất nhiều người, nếu căn cứ này vẫn tiếp tục xuống dốc như vậy, những người sống sót sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch. Con người muốn sống sót không có khả năng chỉ biết ỷ lại vào dị năng giả!"