Hạ Cẩm? Là Hạ Cẩm trong miệng Thiên Ca sao? Người chị gái xinh đẹp cứu phụ nữ của mình? Tâm Ly Ân đột nhiên nảy lên, nhưng mà, Hạ Cẩm này làm sao có thể ở công ty Nam Cung Dục? Nam Cung Dục nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Cậu chưa từng nghe qua, nếu cháu muốn tìm, thì đi qua bộ phận nhân sự hỏi đi, bên đó có tài liệu nhân viên". Nam Cung Dục mới vừa nói xong, Diệp Thần Hi chạy nhanh như làn khói ra ngoài, chỉ còn lại Nam Cung Dục cười khổ. Khi Diệp Thần Hi chạy đến bộ phận nhân sự cẩn thận kiểm tra, hoàn toàn bị tuốt dốc không phanh. Ngơ ngác ra khỏi cửa công ty, chiếc xe motor vẫn còn đậu ở trước cửa công ty. Hạ Nhược Du mới từ sân thượng đi xuống, thấy bóng lưng Diệp Thần Hi, cô kinh ngạc vội vàng chạy xuống, khi chạy tới chỉ thấy motor biến mất ở dòng xe cộ. Là anh ấy sao? Diệp Thần Hi? Hạ Nhược Du si ngốc nhìn bóng dáng kia, chẳng lẽ vốn không có duyên phận sao? "Đứng ở chỗ này làm gì?" Âm thanh lạnh lùng của Nam Cung Dục ở phía sau vang lên, lúc này Ly Ân đã rời khỏi, Nam Cung Dục thấy Hạ Nhược Du vội vã chạy xuống, không biết chuyện gì xảy ra, cũng đi theo xuống, nhìn thấy bộ dáng Hạ Nhược Du đang ngẩn người. Hạ Nhược Du giống như bị hoảng sợ một phen, trong giây lát lấy lại tinh thần, mặt âm u Nam Cung Dục ngay tại trước mắt mình, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, rất lâu, rốt cuộc gục đầu xuống, không nói lời nào. Nam Cung Dục tiến lên, thấp giọng uy hiếp: "Không nói sao? Vậy được rồi, Hạ Nhược Hi vĩnh viễn ở phòng giặt quần áo đi!" Chỉ cần có Hạ Nhược Hi, Nam Cung Dục mãi mãi có thái độ người chiến thẳng. Hạ Nhược Du bối rối một phen, không cần, em ấy không cần ở đó, nhưng đối phó anh ta như thế nào? "Tôi...... Tôi nghĩ muốn đi dạo trên phố" Rốt cuộc tìm được lý do, Hạ Nhược Du rất lo lắng anh ta không tin. Lại không nghĩ rằng khóe miệng Nam Cung Dục lộ ra một tia mỉm cười, nghĩ muốn đi dạo phố sao? Đúng nha, từ khi Hạ Nhược Du về nước thì bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, cho tới bây giờ không mua thứ gì trên phố, con gái mà thôi, luôn luôn thích đi dạo phố. Nam Cung Dục bắt lấy tay Hạ Nhược Du, mang cô lên xe, đi dạo phố sao? Rất đơn giản. Lại không biết hàng động này của mình, sớm không phải trước kia Nam Cung Dục trước kia, Nam Cung Dục trước kia không quan tâm phụ nữ đi dạo trên phố, chỉ cần viết chi phiếu cho cô ta, đi dạo phố, đó là chuyện của bọn họ. Dĩ nhiên, Nam Cung Dục cũng sẽ không đi quan tâm hôm nay tâm tình đi ngủ có được hay không, ở trong mắt anh, những người phụ nữ này không đáng để anh lo lắng, chỉ là giao dịch tiền bạc và quan hệ, không cần bất kỳ tình cảm gì, anh cũng chẳng muốn cùng bọn họ nói chuyện về tình cảm. Mà nô lệ này, có phải hay không rất không tầm thường rồi? Anh thật xác định, đây là người phụ nữ anh muốn hành hạ kia sao? Chính là bắt đầu từ bảy năm trước, khi anh ở Hạ gia thấy cô, đã bị cô hấp dẫn, cho nên mọi hành động của cô không giống người thường? Hạ Nhược Du có chút sợ hãi, chỉ là thuận miệng nói qua, như thế nào coi như thật rồi hả? Chỉ là đi dạo phố, Hạ Nhược Du thật không ngờ lại có cảnh sang trọng như vậy. Đột nhiên toàn bộ siêu thị, không có một bóng khách, tất cả nhân viên phục vụ và nhân viên bán hàng đều đã đứng thành một hàng trật tự, tuyệt đối không thể sánh bằng cảnh nghênh đón như công ty. "Tôi là nói đi dạo phố!" Hạ Nhược Du cho rằng anh ta không có nghe rõ ràng, đứng ở bên ngoài trung tâm mua sắm sẽ bị đình trệ. Nam Cung Dục đi ở phía trước quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Là đi dạo phố, như thế nào? Nơi này không thể mua đồ sao?". Có thể, nơi này đương nhiên có thể mua đồ, mà nơi này đều là vật phẩm cao cấp nhất thế giới, nhưng mà..... Chỉ là đi dạo phố mà thôi, có cần trang trọng như vậy không? Hạ Nhược Du vẫn đứng tại chỗ, có chút buồn bực, cái này, chẳng lẽ là địa bàn Nam Cung Dục? Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Còn có điều gì mà anh ta làm không được? "Nhưng mà tại sao lại không có người? Chẳng lẽ là bởi vì anh......" Hạ Nhược Du cẩn thận xác nhận. "Này cũng là của anh?" Hạ Nhược Du đã xác định, nhưng mà vẫn chưa từ bỏ ý định. Nam Cung Dục có chút đắc ý cười: "Đây chỉ là một bộ phận nhỏ thôi, tôi không thích đi Âu châu mua sắm, chi bằng đem họ qua đây bớt phiền!". Hạ Nhược Du có dũng khí muốn đánh kích thích anh ta, người đàn ông này thật sự là yêu nghiệt a, vậy mà nói mua sắm nho nhỏ phiền phức, xây dựng siêu thị lớn như vậy. Hạ Nhược Du thật là quá coi thường năng lực Nam Cung Dục, đường đường là Tổng giám đốc cũng là một trong Tam đại hắc bang thế giới, chút tiền ấy như hạt cát trong sa mạc, chẳng lẽ không biết, tất cả siêu thị thành phố S nộp thuế vào Nam Cung Dục sao? Ngay cả cảnh sát cũng phải nhường nhịn anh ba phần? "Quả nhiên là thân phận người làm, loại việc này mà cũng chưa thấy qua" Nam Cung Dục nhìn mặt ngơ ngác Hạ Nhược Du, nhịn không được châm chọc nói. Hung hăng liếc Nam Cung Dục một cái, thật sự là cùng người như thế không có tiếng nói chung a. Mỗi lần Hạ Nhược Du đi vào một chỗ, sẽ có cô bán hàng xinh đẹp tiến lên giới thiệu, có lẽ bọn họ muốn nhìn Hạ Nhược Du bên người Nam Cung Dục mà thôi. Người đàn ông này thật sự là Cực Phẩm Nhân Gian, khí chất mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người thẳng tắp, nếu là bị anh ta một cái phỏng chừng mất hồn không thôi, chính xác là điểm chết người, Nam Cung Dục chăm chú nhìn vẻ mặt này của Hạ Nhược Du thoáng hiện dịu dàng, mỗi người phụ nữ vô pháp chống cự lại. Tham qua nơi khác, hai tay Hạ Nhược Du vẫn trống trơn như cũ, vẻ mặt Nam Cung Dục lại càng ngày càng trầm. Rốt cuộc anh bạo phát: "Cô tới cùng đang tìm cái gì?". Hạ Nhược Du đang nhìn lễ phục siêu xa xỉ, ngay cả số cô cũng đếm không hết, Hạ Nhược Du chỉ là cô gái 17 tuổi, nhìn quần áo đẹp tự nhiên cũng thấy mê, cho dù cô có phải sát thủ hay không, có phải nô lệ hay không, nhưng, đều thích quần áo đẹp, đây là bản tính mỗi người đàn bà. Hạ Nhược Du nhìn Nam Cung Dục nổi giận, lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn, cũng không có nói muốn?". Cô bán hàng bên cạnh bị Nam Cung Dục gầm thét đến hoảng sợ, cho rằng mình làm không tốt, chọc giận ông chủ, lo lắng đứng xa ra. Nam Cung Dục thở hổn hển tùy tiện tại tủ quần áo lấy vài bộ quần áo, toàn bộ nhét trong lòng Hạ Nhược Du, bao gồm quần áo xa xỉ Hạ Nhược Du xem ban nãy. "Tôi không mặc!" Hạ Nhược Du cũng phát hỏa, ghét nhất bị anh ta ép buộc! "Cô là nô lệ của tôi, là người của tôi, mặc như vậy muốn tôi bị mất mặt sao?" Nam Cung Dục nhìn mắt Hạ Nhược Du, không chút nào nhượng bộ. Rất lâu, Hạ Nhược Du nắm gắt gao bộ quần áo trong tay, cô thật sự rất muốn giết anh ta, không lúc nào không nhắc nhở bản thân, cô khuất nhục đi qua. Im lặng xoay người, vào phòng thử áo. Tựa vào trên cửa, nước mắt ở khóe mắt Hạ Nhược Du chảy xuống, ba mẹ, con làm sao bây giờ? Càng biết anh ta càng mệt mỏi, anh ta quá mạnh, con khi nào thì mới có thể giết anh ta? Con thật sự rất nghĩ muốn buông tha!