(*)Chớp mắt đã ngàn năm: Nhạc phim Thiên Ngoại Phi Tiên do nhóm S.H.E thể hiện Cuối cùng Nam Cung Dục đi ra, bây giờ đã giữa trưa, phỏng chừng anh ta là muốn đi ăn cơm. "Dục, đã lâu không có qua chỗ em, em rất nhớ anh!" Người nói là người đã nói Nam Cung Dục hàng đêm ngủ lại cả người đều dán tại trên người Nam Cung Dục.. Những người phụ nữ khác thấy thế, cũng đều ào áo dính lên. "Dục, anh cũng thật lâu không có đi qua chỗ em, anh chừng nào thì đi qua" Một ngón tay không xương mảnh xuất hiện trên mặt Nam Cung Dục. Gạt tay những người phụ nữ này xuống, khuôn mặt lạnh lùng, mùi nước hoa đầy hỗn hợp này thật quá kinh tởm. "Người nào cho các cô ta vào" Nam Cung Dục nghiêm khắc quát mắng lễ tân. Lễ tân thận trọng đứng trước mặt Nam Cung Dục, cô chỉ là một lễ tân có thể làm gì a, những người phụ nữ này muốn xông vào cô cản được sao? Ngộ nhỡ bên trong có Tổng giám đốc phu nhân tương lai, công việc này của cô coi như mất. "Tổng giám đốc, tôi thật sự ngăn không được, là lỗi của tôi!" Lễ tân lập tức thừa nhận lỗi lầm, thẳng thắn được khoan hồng, có lẽ còn có thể xoay chuyển lại. Nam Cung Dục chán ghét nhìn những người phụ nữ này, lạnh lùng nói: "Các cô đã quên lời cảnh cáo của tôi sao?". Tất cả phụ nữ đều ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, không dám lớn tiếng trút giận, Nam Cung Dục cảnh cáo là: Không cho phép ra vào công ty, không được ngồi xe riêng, không được vào cửa Nam Cung. Thờ ơ nhìn mấy người phụ nữ trước mắt này, xem ra toàn bộ, làm trái ý của anh ta thì bị xử. Lúc muốn xoay người rời đi, lại cảm nhận được một cỗ ánh mắt quen thuộc, mang theo hận ý và ánh mắt lạnh lùng, đây là ánh mắt Hạ Nhược Du. Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là cô ấy. Hạ Nhược Du yên lặng đứng ở giữa ánh nắng, cả người tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, cả người hưu trang tôn lên dáng người xinh đẹp, bởi vì bệnh nặng mới khỏi trên mặt có chút tái nhợt, nhưng lại có màu da khỏe mạnh, ánh mắt mang theo chế giễu châm chọc, môi phấn nộn. Hạ Nhược Du như vậy, toàn thân bị ánh nắng bao quanh, cả người lộ vẻ dịu dàng, cô như vậy nhìn Nam Cung Dục, trong buổi trưa này, Nam Cung Dục thấy Hạ Nhược Du thật đẹp. Quả nhiên là cảm giác chớp mắt đã ngàn năm. Thật lâu về sau, Nam Cung Dục còn nhớ tới buổi trưa hôm ấy, Hạ Nhược Du khiến anh rung động như thế nào. Nam Cung Cục cảm thấy tâm mình mãnh liệt nhảy lên một cái. Cô ấy...... Đến công ty tìm anh sao? Là đặc biệt tìm đến anh sao? Nam Cung Dục có chút kinh ngạc vui mừng nho nhỏ, nhưng rất nhanh đã bị khuôn mặt lạnh lùng Hạ Nhược Du đánh tan. Trong mắt mọi người ở đây, hai người nhìn chăm chú vào đối phương, giống như một đôi người yêu gặp nhau. Nhất là mấy người phụ nữ vừa rồi, quả thực không thể tin hai mắt của mình, Nam Cung Dục làm sao có thể nhìn tới cô bé còn nhỏ như vậy? Nam Cung Dục đứng ở tại chỗ, anh rất muốn đi lên phía trước, đem Hạ Nhược Du ôm vào trong lòng, nhưng mà anh nhịn xuống, anh muốn biết cô tới làm gì, cho nên, anh đang chờ đợi. Hạ Nhược Du cảm thấy hai đùi mình giống như mang chì nặng, cầu xin người khác, nhất là cầu Nam Cung Dục, cô cảm thấy thật sự khó có thể mở miệng. Nhưng mà, lại không làm không được. Bước chân bình thường, trên mặt xem trò đùa vừa rồi cũng đã biến mất, Hạ Nhược Du nhìn ánh mắt Nam Cung Dục, yên lặng đi qua. Sát thủ, là bất kỳ dưới tình huống gì cũng cần phải cố gắng giữ tỉnh táo. Hạ Nhược Du là sát thủ xuất sắc. Nam Cung Dục cảm thấy, Hạ Nhược Du như đang đi về thế giới của anh. Cách Nam Cung Dục một mét, Hạ Nhược Du đứng lại, lạnh lùng nói: "Nam Cung Dục, tôi tìm anh có việc!". Mọi người, bao gồm lễ tân, bao gồm Nam Cung Dục và nhân vật cấp cao công ty, bao gồm cả nhân viên công ty vừa mới đi ngang qua, dĩ nhiên còn có mấy tình nhân kia, nếu bọn họ xưng là tình nhân mà nói. Mọi người, đều bị những lời Hạ Nhược Du làm kinh ngạc rồi. Trên thế giới này, không có vài người dám gọi thẳng tên Nam Cung Dục, cho dù là những ông già ở hội nghị, cũng phải khom người gọi một câu: "Tổng giám đốc!". Vậy mà cô gái này, xem ra còn hơn mấy người phụ nữ xinh đẹp này, vậy mà gọi thẳng "Nam Cung Dục"! Càng khiến nhiều người kinh ngạc hơn, Nam Cung Dục bình thường tàn nhẫn tuyệt tình, lúc này nở nụ cười mờ nhạt, phong hoa tuyệt đại! "Ở nhà không thể nói sao?" Nam Cung Dục trêu đùa nói. Ở nhà? Anh ta là nói ở nhà, là Nam Cung kia sao? Cô làm sao có thể, làm sao có thể đi vào Nam Cung? Không phải nói phụ nữ không thể bước vào Nam Cung sao? Một sấm sét tiếp theo một sấm sét, hướng mọi người ở đây đánh tới. Hạ Nhược Du không chút nào yếu thế, nhàn nhạt nói: "Anh trở về quá muộn, không thấy được anh!". Thật sự, thật sự là ở nhà! Nam Cung Dục đi qua, nâng cằm Hạ Nhược Du lên, trong mắt tất cả đều là trào phúng, thấp giọng nói: "Cô đã quên thân phận của cô sao? Ông chủ còn chưa có trở về cô đã đi ngủ rồi?". Hạ Nhược Du toàn thân đầy lửa giận nháy mắt bùng nổ, hai mắt cô che kín phẫn nộ: "Tôi chỉ phụ trách cuộc sống hàng này của anh, không phải là bạn giường của ah!". Nam Cung Dục không ngừng đến gần Hạ Nhược Du, nhưng Hạ Nhược Du không nghĩ muốn lui về phía sau, cô không muốn bản thân vĩnh viễn ở trước mặt anh ta đều là yếu thế. Nam Cung Dục cúi đầu tham lam hôn trên người Hạ Nhược Du đang tỏa ra mùi hương thiếu nữ, nhìn môi cô phấn nộn thật sự nghĩ muốn cắn một ngụm xuống, nhưng anh còn nhớ rõ đây là nơi nào, vì thế nhẹ giọng ở bên tai Hạ Nhược Du nói: "Nếu cô mong muốn, tôi rất nguyện ý cô làm bạn giường của tôi!". "Vô sỉ!" Hạ Nhược Du còn chưa có giơ tay lên, đã bị Nam Cung Dục bắt được cánh tay. Người ở bên ngoài nhìn, hai người này tựa như người yêu thì thầm với nhau, dây dưa không thôi. Đây chính là bầu không khí những người phụ nữ bên cạnh, Nam Cung Dục lúc nào đối với bọn họ dịu dàng như vậy, thường ngày chỉ có bọn họ cố gắng lấy lòng Quân vương này, nào dám chờ đợi một tia dịu dàng của anh. "Đi ăn cơm đi!" Nam Cung Dục đột nhiên kéo cơ thể ra khỏi mình, tâm tình anh bây giờ rất tốt, không để ý Hạ Nhược Du phản đối, không cần quan tâm oán hận của cô, lúc này, Nam Cung Dục chỉ nghĩ muốn cùng cô ăn một bữa cơm. Đã hai ngày, do công việc bận rộn ở công ty, anh không có nhìn thấy Hạ Nhược Du, mỗi lần khuya về nhà, lại thấy đèn trong phòng Hạ Nhược Du đã tắt, sáng sớm cũng là như vậy, không kịp ăn sáng thì vội vàng tới công ty, hôm nay rốt cuộc có thời gian, muốn đi ăn cơm bên ngoài, lại không nghĩ rằng gặp được người muốn gặp nhất, tâm tình dĩ nhiên là tốt lên. "Tôi tìm anh có chuyện!" Hạ Nhược Du bỏ cánh tay Nam Cung Dục ra, sắc bén nói. "Cô tìm tôi tất nhiên là có việc, nhưng mà bây giờ tôi không muốn nghe, tôi đói bụng, ăn cơm trước đi!" Tâm tình không tệ, trêu chọc Hạ Nhược Du, biết cô có việc cầu mình, cho nên mặc kệ Hạ Nhược Du hôm nay tới nguyên nhân là gì, Nam Cung Dục thấy không quan trọng nữa. Nam Cung Dục tiến lên mạnh mẽ kéo cánh tay Hạ Nhược Du, mặc kệ bất kỳ kẻ nào kinh ngạc, lập tức đi tới cửa, lúc này phục vụ đã đứng ở cửa công ty, Nam Cung Dục kéo cửa xe ra, đem Hạ Nhược Du nhét vào.