Kế hoạch nuôi dưỡng tình nhân: đồ chơi của tổng giám đốc
Chương 21 : Rơi vào cảnh mộng
Ánh mắt Hạ Nhược Hi nhìn thẳng vào bóng lưng Nam Cung Dục, cơn lửa càng cháy lớn, cô không có nghe thấy Trịnh Thư Dương đang nói cái gì.
"Tiểu Hi, Tiểu Hi!" Trịnh Thư Dương gọi Hạ Nhược Hi sắp bị đố kỵ làm phá vỡ đầu óc, rốt cuộc người con gái thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn người bạn trước mắt, nếu cũng được xem là bạn bè mà nói.
"Chúng ta xuống dưới nói chuyện đi, đã lâu không gặp rồi!" Anh cũng không muốn để Hạ Nhược Hi phá hủy chuyện tốt của Nam Cung Dục, anh hy vọng trong người Nam Cung Dục sẽ khác đi, có lẽ như vậy, Nam Cung Dục mới có thể vui vẻ, không cần phải phiền muộn.
Ở trong mắt người khác, Nam Cung Dục là loại lên mặt nạt người, là loại phóng khoáng rực rỡ, lúc mà Trịnh Thư Dương thấy sự cô đơn của anh, đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt một mảnh trống rỗng, thật sự giống như một xác chết, Trịnh Thư Dương nhìn mà đau lòng!
Cho nên, Hạ Nhược Hi này mình phải trông chặt chẽ một cút, chẳng biết mình sao làm chuyện này, nhưng tâm tư phụ nữ sao có thể nhìn thấu!
Hạ Nhược Hi tâm không cam tình không nguyện theo Trịnh Thư Dương xuống lầu, ngay cả như vậy, quả đấm vẫn gắt gao nắm chặt, ánh mắt hướng vào Hạ Nhược Du ở trong phòng, thật căm hận người đàn bà trở về này, đáng giận hơn nữa cô ta lại là chị mình! Bản thân mình có cái gì thua kém cô ta? Vẻ ngoài sao? Từ trên xuống dưới không tồi, trình độ sao? Cô coi như là ở Nam Cung lớn lên, phong độ đại tiểu thư vẫn có.
Nhưng còn Hạ Nhược Du thì sao? Chỉ là một công cụ, một sát thủ, cái gì cũng đều không hiểu! Cô ta dựa vào cái gì cùng mình tranh giành? Đàn bà đáng ghét! Đàn bà đáng giận!
Vẫn ngồi ở trên sofa, Hạ Nhược Hi nổi giận đùng đùng.
Trịnh Thư Dương đưa một ly cafe nóng đặt ở trong tay Hạ Nhược Hi, chính mình nhưng lại bưng một ly nước trong, anh chỉ uống nước.
Cafe có tác dụng an thần, anh muốn cô ta bình tĩnh lại.
Nam Cung Dục yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú Hạ Nhược Du vào trạng thái hôn mê, vì sao trên người luôn luôn có thuốc, vì sao vừa về đến đã mệt mỏi chịu không nổi, ở Genji bảy năm, cô rất ít ngã bệnh, ngay cả cảm cúm nho nhỏ cũng không có, bọn họ ra sức huấn luyện tàn khốc như vậy, vì sao đối mặt với anh, thì bệnh nặng bệnh nhẹ đến liên tục.
Lần đầu gặp bảy năm trước, thì ngủ ròng rã tám ngày, Nam Cung Dục thay cô bón thuốc, lần đầu sau bảy năm gặp lại, bị roi làm thương tích đầy mình, cũng là anh thay cô bôi thuốc, ngày hôm nay, trở về không tới một tháng, vậy mà ngã bệnh một lần nữa.
"Anh làm cho em đau khổ vậy sao? Muốn dùng bệnh để trốn tránh anh!" Ngón tay thô ráp Nam Cung Dục vuốt nhẹ khuôn mặt trắng bệch của Hạ Nhược Du, miệng chậm rãi nói.
Hạ Nhược Du giống như mơ thấy chuyện đáng sợ nhất, con mắt không ngừng đổi tới đổi lui, mày càng nhíu chặt, liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng lại bị rơi giấc mộng.
"Là anh sao? Là anh khiến em bất an vậy sao?" Nam Cung Dục có chút sầu muộn, ngón tay chuyển qua mi tâm Hạ Nhược Du, anh muốn vuốt lên giữa lông mày đau buồn của cô, bản thân anh mang đến đau khổ cho cô.
Từ từ, vùng giữa lông mày Hạ Nhược Du bắt đầu thay đổi, cả người cũng ôn hòa rất nhiều, hơi thở bắt đầu vững vàng, lúc này thật sự rơi vào cảnh mộng.
Một sa mạc rộng lớn, hai người bạch y tóc dài đi một cách khó khăn, tay nữ tử cầm trường kiếm, trên lưng nam tử mang đại đao, nam nhân kia ngẫu nhiên xoay người lại tới gần nữ tử áo trắng, động tác ôn nhu, nhưng từ đầu đến cuối nhìn không thấy hai người phúa trước.
Muốn đi đâu vậy?
Cuối cùng, đi bộ dài đằng đẵng, đến một cung điện giống như ảo ảnh, tất cả mọi người sắp hàng hai bên đường nghênh đón, ngay cả tiểu hài tử cũng chạy đến tặng hoa. Hai người nhàn nhạt cảm tạ, lập tức đi tới hoàng cung.
Đại điện nguy nga lộng lẫy, ngồi bên là một lão nhân mặt mũi hiền từ, râu đều đã rơi xuống đất, ánh mắt lóe ra dị thường. Hắn thân trường bào đỏ thẫm, phía trên thêu không biết bao nhiêu hoa văn, như là Trường Ưng bay lượn, lại giống Tiên Hạc xinh đẹp. Thấy hai người này tiến vào, vui mừng đang nói gì đó.
Đại điện đứng đầy người, tất cả y phục mọi người đều màu đỏ, nhưng mà dựa vào cấp bậc quan màu sắc nhàn nhạt không đồng nhất, hoa văn trường bào cũng không giống nhau, trên mặt của mỗi người không biểu lộ tình cảm, giống tử thi một dạng.
Đột nhiên cảm giác thời gian rất nhanh, nhưng có một đêm, máu tươi khắp tất cả hoàng cung, ánh lửa cao ngất, hai người bạch y trong đám người không ngừng chém giết, ánh mắt mỗi người đều nhiễm màu máu, nhưng y phục trên hai người lại trắng tinh. Hai người này tựa như Thần Quân tiên tử trên trời giáng xuống, toàn thân tản ra quầng sáng nhàn nhạt, bóng dáng chợt cao chợt thấp, như lưỡng đạo bạch quang không ngừng xuyên qua trong biển người.
Đêm, nặng nề, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, yên lặng......
Hôn sau, trên đại điện nguy nga lộng lẫy, một người trẻ tuổi mặc trường bào huyết sắc đang đứng, thấy không rõ mặt hắn, nhưng ánh mát lại quen thuộc đến vậy. Hoa văn trường bào như ưng như hạc!
Đứng bên cạnh hắn là một nữ tử tóc dài tung bay, trên người vẫn là y phục bạch bào, lại có hoa văn nhàn nhạt.
Nam tử hồng y này lớn tiếng quát lớn gì đó, tất cả người đại điện quỳ trên đất, không ai dám nói một lời, nam tử nói xong xoay người ôn nhu cười, nắm tay nữ tử đi ra đại điện.
Đây là một hôn lễ tráng lệ, hoa tươi đầy đường, xe hoa nữ tử do tám con hươu sao điều khiển, phía trên còn thấy Tiên Hạc lượn vòng, chúng nó kêu to êm tai. Tất cả con đường đều sôi nổi, tất cả mọi người mặc trang phục đẹp nhảy múa.
Hôn lễ đêm đó vô cùng rực rỡ, đêm đó một đôi tân nhân vô cùng mỹ lệ.
Thời gian hạnh phúc trôi qua, cho đến bọn hắn nghênh đón tiểu bảo bối của mình, nam tử cảm động rớt xuống một giọt lệ.
Không biết qua bao lâu, có một ngày, bang quốc phía trước chúc mừng, mang đến lễ vật nhưng là một nữ tử dị quốc rất xinh đẹp, Quân chủ về sau hàng đêm hoan ái, rất ít khi bước vào cung Vương hậu, tới cũng chỉ là nhìn vương tử mình, cũng không liếc Vương hậu một cái, sau đó vội vã rời đi.
Vương hậu ngày đêm khóc, quyết định không chờ đợi nữa, nàng chậm rãi cởi trường bào màu đỏ trên người, mặc y phục bạch bào rất lâu, lấy trường kiếm đã phủ đầy bụi, hôn trán vương tử một cái, sau đó bỏ đi.
Cuộc sống nhẹ nhàng mà nhàn hạ, nhân gian cỏ hoa màu xanh tươi, nữ tử áo trắng ngẫu nhiên nhìn phương xa trầm tư, nhưng cũng không rời khỏi đây, nơi đây là chỗ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Quân vương rốt cuộc nhớ rất lâu không gặp Vương hậu, đi tới cung điện Vương hậu, lại phát hiện sớm người đi nhà trống, đột nhiên nổi cơn giận dữ nhớ tới cùng Vương hậu lúc vượt qua khó khăn nguy hiểm, giọt lệ thứ hai rơi xuống, trên mặt đất có vầng sáng hoa mai nhàn nhạt.
Toàn quốc ban hành lệnh đi tìm Vương hậu thất lạc, tất cả dân chúng đều lâm vào thương cảm và lo lắng, ở trong lòng bọn họ, Vương hậu là do Tiên Hạc cùng Thần Lộc hộ tống mà đến, chính là Thủ Hộ Giả (người bảo vệ) quốc gia bọn họ, bây giờ Thủ Hộ Giả đã đi, mọi người có thể không lo sao?
Tất cả mũi nhọn đều nhắm vào nữ tử yêu ma dị quốc kia, Quân chủ lại gắt gao che chở nàng, người khác không được chạm vào nàng, ở trong mắt mọi người phẫn nộ, nàng ta cười tà ác
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
73 chương
74 chương
206 chương
59 chương
24 chương
139 chương
128 chương
91 chương