Trong cảnh hỗn loạn Mặc Duy Chính muốn bóp chết Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch nài van Mặc Duy Chính tha mạng, tiếp viên hàng không ngăn cản Mặc Duy Chính gây huyết án trên máy bay, hai chàng GAY không ngừng bắn tia nhìn khát tình về phía Mặc Duy Chính , máy bay vẫn thẳng đường đến đích. Chu Tiểu Bạch mang theo mạng nhỏ tạm bợ khó khăn lắm mới giữ được mà sống, không dám chậm trễ chút nào, sống chết lấy lòng Mặc Duy Chính. Tới khách sạn liền ân cần bưng trà rót nước rửa chân đấm lưng cho Mặc Duy Chính, Mặc Duy Chính đương bị nước sôi làm bỏng lưỡi còn chưa kêu thành tiếng, thanh âm từ cổ họng đột ngột lao ra, cao vút lên tận quãng tám , “A ——————! ! !” Chu Tiểu Bạch đang “cần cù” bóp vai cho hắn, chớp chớp đôi mắt xem qua vô số GV vẫn thuần khiết không gì sánh được của bạn nhìn Mặc Duy Chính, “Tổng tài, sao vậy?” Mặc Duy Chính hít hít một hơi, gạt ngay đôi “vuốt” cứng như sắt thép đang kẹp chặt vai mình của Tiểu Bạch, “Tay cô là tay gì vậy? Sao lại mạnh như thế chứ!” Chu Tiểu Bạch vẫy vẫy hai tay, “Sao chứ? Tôi bóp rất nhẹ mà…” Mặc Duy Chính định bảo bạn nói nhảm, đột nhiên nhớ ra lần trước gặp bạn trong thang máy quả thực đã thi triển “thần lực”, đành xoa xoa hai vai sắp bị niết đến hoại tử, “Cô… khỏe quá!” “Ai…” Chu Tiểu Bạch lập tức đỏ nhừ cả mặt mũi, xong rồi… lại bị lộ rồi! “Cô… luyện thể thao à?” Mặc Duy Chính cau mày hỏi, quả thực quá kinh khủng mà. “Tôi…” Chu Tiểu Bạch xấu hổ cắn cắn môi, “Tôi luyện qua đô vật, sau cũng bỏ rồi…” Mặc Duy Chính lập tức tưởng tượng mấy tay đô vật cường tráng như tường nhà, nhìn lại Chu Tiểu Bạch trông thì bình thường mà sức khỏe kinh người, nuốt nuốt nước bọt, “Không… luyện tiếp là đúng.” “Vậy giờ làm gì đây, tổng tài?” Chu Tiểu Bạch không bóp vai được nghĩ chẳng có việc gì làm, đã vậy bạn liền quay về phòng hưởng thụ “này kia” còn hơn . Mặc Duy Chính nhìn thấu động cơ của bạn, nheo mắt suy tính liếc bạn một cái, “Không có gì, hội nghị ngày mai mới bắt đầu, hôm nay nghỉ ngơi thôi.” Vừa nghe lời này Chu Tiểu Bạch lập tức định học tiểu thái giám cổ đại hướng về phía Mặc đại chủ tử cao cao tại thượng mà hô to, “Nô tài xin lui trước!” Đáng tiếc Mặc Duy Chính bỗng hé nụ cười, “Đã được nghỉ, chúng ta cùng xem bản tin kinh tế vậy.” Nói xong liền bấm điều khiển TV tới kênh kinh tế, trước mắt Chu Tiểu Bạch lập tức xuất hiện nữ MC tươi cười đọc một chuỗi chữ số. “Tổng tài…” Chu Tiểu Bạch nhìn MC nữ vội nói với Mặc Duy Chính bên cạnh, “Có tiết mục kinh tế nào là hai MC nam dẫn giống như bóng đá không?” Không được xem GV chí ít cũng phải là hai nam nhân mới “dâm” được… Xem tin kinh tế chán muốn chết, Chu Tiểu Bạch chưa gì đã ngồi nguyên tại chỗ gật gù, Mặc Duy Chính bên cạnh không nói lời nào cũng ngáp một cái, Chu Tiểu Bạch vừa thấy lập tức nịnh nọt vờ vĩnh nói, “Tổng tài, anh mệt rồi, mau đi nghỉ thôi…” Mặc Duy Chính xem đồng hồ, liếc mắt đã biết mục đich quá đỗi trần trụi của Chu Tiểu Bạch, không biết có phải đã chết sạch hi vọng với bạn – hiểu ra trong đầu bạn không chứa nổi thứ gì khác , bèn giả bộ đáp, “Ừm… Vậy tôi ngủ một chút, cô tự đi ăn tối nhé…” “Ai..” Chu Tiểu Bạch kéo giật bạn Mặc Duy Chính đang đi theo tiếng gọi của cái giường lại, thảo nào xem TV thấy đầu óc trống trơn, thì ra là vì trong bụng trống trơn … Bạn đói rồi!”Tổng tài… chớ ngủ vội, chúng ta đi ăn đã. Giờ mà ngủ dễ tổn hại tinh thần!” “Có cả lý thuyết này nữa?” Mặc Duy Chính kỳ quái hỏi. “Đương nhiên!” Chu Tiểu Bạch vỗ “sân bay” bảo chứng, không ăn nhất định sẽ tổn thương thần kinh dạ dày của bạn! Tự đi ăn thì… tiền không rỗng túi. Chu Tiểu Bạch bần cùng mới đi làm không được một tháng, tiền đều bỏ ra thuê nhà, chuyên tập kích nhà Cố Nhã kiếm cơm ăn, quá tay chút nữa là đường đến cuối tháng coi như xa vời vợi. “Oa…” Chu Tiểu Bạch uống bát canh trước mặt cảm thán nói với Mặc Duy Chính, “Nhà hàng này quả là cao cấp, cả canh miến cũng ngon như vậy! Cực phẩm cực phẩm, cực phẩm hệt như tổng tài anh vậy.” Biết thời thế không quên bợ đỡ một câu. “…” Mặc Duy Chính suýt nữa chết sặc, “Đây là vi cá…” Chu Tiểu Bạch ánh mắt quẫn ngốc, “…” Khóe miệng khẽ giật, lấy thìa khua khoắng, “Quả thực… rất ngắn.” Mặc Duy Chính buông đũa, đột nhiên chăm chú nhìn Chu Tiểu Bạch, “Cô… có thể cho tôi hay làm sao lại thành ra như bây giờ vậy?” Lẽ nào là tình duyên trắc trở? Mặc Duy Chính thủy chung vững tin để khiến một nữ nhân trở nên biến chất đến như vậy hẳn phải là cố sự vô cùng sâu xa. Chu Tiểu Bạch mỉm cười đón ánh nhìn sâu thẳm của Mặc Duy Chính, khẽ thở dài một hơi, buông thìa, cúi đầu, “Kỳ thực… chuyện cũng xưa lắm rồi, tôi cũng không muốn kể với ai, chỉ trong đêm vắng một mình mới hồi tưởng lại quá khứ đau lòng… Tổng tài, anh thực sự muốn nghe tôi nói?” Quả nhiên có cố sự… Mặc Duy Chính gật đầu, lòng nghĩ nhất định là cố sự có sức đả kích ghê gớm vô cùng. “Tôi… lúc còn nhỏ thích nhất truyện 《 Nàng Bạch Tuyết 》…” Chu Tiểu Bạch khẽ thì thầm, “Vì trong truyện có công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử…” Giấc mơ con gái, Mặc Duy Chính rất chăm chú lắng nghe. “Mẹ tôi mua cho một cuốn sách tranh ‘Nàng Bạch Tuyết’, đặc biệt đẹp, nhất là trang thứ 3 từ dưới lên có cảnh hoàng tử cúi người nhìn Bạch Tuyết trong quan tài thủy tinh, đẹp vô cùng…” Rõ ràng kể chuyện cổ tích, vậy mà mắt Chu Tiểu Bạch dường như đỏ lên, “Nhưng một ngày tôi mang sách đi nhà trẻ, bị một bạn nam xé rách, lại đúng tờ tôi thích nhất đó, về nhà cha tôi cũng cố dán lại, có điều ——” Chu Tiểu Bạch ngừng lại, thoáng nhìn Mặc Duy Chính, mắt rạng hào quang, khóe miệng Mặc Duy Chính khẽ giật giật, sao lại thấy ánh mắt hưng phấn của cô nàng? “Kết quả mảnh vẽ Bạch Tuyết đâu mất , để dán được thành tờ, cha tôi bỏ qua Bạch Tuyết mất tích, dán luôn mảnh hoàng tử khom người ngắm công chúa cùng mảnh có chú lùn mũ đỏ nhìn lên lại với nhau, vừa khéo môi chạm môi, giây phút đó tôi đột nhiên phát hiện… thứ càng đẹp hơn xuất hiện rồi!” Ánh mắt Chu Tiểu Bạch càng sáng rỡ nhớ lại chuyện xưa, “Tổng tài, tập tranh đó tôi vẫn còn giữ, có muốn lần sau tôi mang cho anh xem không?” Mặc Duy Chính cúi đầu uống canh, lắc lắc đầu, mỗi người đều có cố sự, nhưng Chu Tiểu Bạch là Chu Tiểu Bạch, không có cố sự thê lương thảm thiết nào thích hợp với bạn…