Tháng sáu năm nay chúng tôi sẽ thi vào cấp ba. Thời gian thấm thoắt trôi qua, Nam Cung Tiêu năm nay 11 tuổi. Sinh nhật tuổi 11 của nó có rất nhiều các ông bạn của ông nội Nam Cung, dẫn theo một lũ trẻ đến giao lưu tình cảm. Quên không nói, khoảng thời gian này kiếp trước của tôi không rõ ràng lắm. Nhưng có sự việc không đổi là ba tôi ra nước ngoài để bàn về cuốn sách mới. Còn tôi, dĩ nhiên được gửi ở nhà Nam Cung rồi. Nhà Nam Cung có 2 phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách. Nhà tắm ở mỗi buồng đều có. Còn có một phòng nhỏ làm thư phòng của ông nội Nam Cung. Bạn hỏi tôi ngủ đâu à? Dĩ nhiên là… ở nhà mình. Nói là ba tôi gửi tôi sang đó, chẳng bằng nói tôi sang nấu cơm miễn phí cho hai ông cháu nhà này, sau đó buổi tối tự về nhà ngủ. Nam Cung Tiêu rất không hài lòng, muốn tôi ở lại. Ông nội Nam Cung cũng nghiêm mặt yêu cầu tôi ngủ lại. Thế là, dưới sự cưỡng ép + dụ dỗ của hai người, tôi xách hành lí sang bên này. “Vậy cháu ngủ đâu?” Tôi nhíu mày nhìn khắp nơi “Cháu ở phòng tiểu Tiêu đi. Phòng nó giường tầng mà.” Ông nội Nam Cung rất không phúc hậu cười nhăn nhở. Tôi thấy có điều không ổn, nhưng mà nhìn tiểu Tiêu vẫn rất bình tĩnh mà. Vì vậy, tôi không hay từ lúc đấy tôi đã vinh quang đưa dê vào miệng cọp rồi. Phòng Nam Cung Tiêu khá rộng. Một tủ quần áo đứng, một giường tầng. Khu học tập của nó xếp rất gọn gàng. Nam Cung Tiêu cho đến bây giờ vẫn luôn là đứa trẻ nghiêm túc và đòi hỏi độ nghiêm cẩn và chính xác cao. “Cất đồ đi.” Nó bước vào, thấy tôi vẫn còn ngơ ngáo đánh giá mới lạnh nhạt nói Cất đồ? Tôi nhìn quanh, lại nhìn tủ quần áo. Quyết định vẫn là mở ra. Tủ quần áo nó cũng xếp gọn, phẳng phiu. Thật xấu hổ, bình thường tôi vẫn có thói quen ném loạn quần áo. Mặc dù sống trong quân và rèn luyện, nhưng có một số thói quen tôi vẫn không bỏ được. Giả sử như gấp quần áo. Thấy mọi người gấp gọn gàng cất đi, tôi lại chỉ cầm ném thẳng vào tủ. Bây giờ nhìn thấy cái tủ này của Nam Cung Tiêu, tôi lại xấu hổ rồi. Giả bộ lấy mắc treo mấy bộ quần áo lên. Một số đồ thì gập để cạnh quần áo của nó. Sau đó lôi ra… đồ lót. Tôi cẩn thận nhìn nó. Thấy nó không để ý bên này mới an tâm dấu dưới cùng. Thật may mắn là cuối cùng ngực tôi cũng bắt đầu phát triển. Nhà không có nữ giới khổ thế đấy. Lúc xin tiền mua áo lót, tôi vặn vẹo mãi mới mở miệng được. Ba tôi cũng bừng tỉnh, đưa hẳn một cái thẻ, mỗi tháng gửi tiền vào cho tôi tiêu riêng. Mặc dù bây giờ vẫn cup A, nhưng thế là có tương lai rồi. Nhớ rằng kiếp trước, đến khi lên đại học tôi vẫn cup A đâu. Nam Cung Tiêu ra ngoài bê một bộ chăn gối vào phòng, sau đó leo lên tầng hai trải ra. Tôi xúc động. Thằng nhóc này còn biết trải đệm giúp tôi. Thật là đứa trẻ ngoan. “Tôi ngủ trên, cô ngủ dưới.” Hả? Không phải trải cho tôi sao? “Cậu nằm dưới, tôi muốn nằm trên. Chẳng phải giường cậu bên dưới sao?” “Nằm dưới.” Nó nói chắc chắn. “Tôi muốn nằm trên” Tôi không chịu “Tôi ở trên.” “Không được, cậu phải ở dưới.” Thực ra vấn đề ai trên ai dưới cũng không có khác nhau. Chẳng qua, cứ nghĩ giường này bình thường Nam Cung vẫn hay ngủ, bây giờ tôi tu hú chiếm tổ, cũng hơi ngại ngùng. Hơn nữa, trên đó có hương vị của nó nha. “Thực ra thì hai đứa, ông nói này.” Ông nội Nam Cung thò đầu vào. “Nam trên nữ dưới vốn là truyền thống lâu đời. Nhưng mà với tiểu Hàm, nếu nó thích ở trên, tiểu Tiêu nhường cho nó cũng được.” Nam trên nữ dưới… Nữ trên…. Ông nội Nam Cung, người thật không thuần khiết. “Vẫn là tôi nằm trên đi.” Nam Cung Tiêu dứt khoát nói. Thôi được rồi. Tôi nằm dưới. Tôi lấy quần áo đi tắm. Thay ra chiếc váy ngủ màu trắng, đánh răng rửa mặt xong quay trở vào. Nam Cung Tiêu nhìn thấy, đầu tiên là ngẩn người. Sau đó đỏ mặt chạy thẳng vào nhà tắm. Tôi cúi xuống nhìn mình. Không trễ, không có ngực, không hở hang. Nó đỏ mặt cái gì? Tôi ngồi xuống bàn học, tiện tay tìm trong ngăn kéo xem có máy sấy tóc không. Không thấy, chỉ thấy một quyển sổ nhìn đã cũ. Tiện tay lật ra vài trang mà há hốc mồm. Thằng nhóc này viết chữ gì vậy? “Làm gì vậy?” Tôi giật nẩy mình nhét quyển sổ vào chỗ cũ, sau đó quay ra. Nam Cung Tiêu cởi trần. Tôi suýt thì phọt máu mũi. Không phải nói con trai 11 tuổi vẫn còn trẻ con sao? Nó thì trẻ con nỗi gì? Còn hơn đứt mấy thiếu niên choai choai thừa nhiệt huyết. Thân hình cao ráo, da trắng mà không nhợt. Cơ ngực, cơ bụng săn chắc. Vòng eo gợi cảm… Mẹ kiếp, nó đang quyến rũ tôi phạm tội sao? “Máy sấy tóc ở đâu?” Tôi xấu hổ quay mặt đi. “Bên thư phòng của ông nội.” Nó nói, sau đó lấy quần áo đi vào nhà tắm À, thì ra lúc nãy quên quần áo. Tôi định chạy sang thư phòng ông nội Nam Cung thì nó kéo dật lại. Tôi khó hiểu nhìn nó. Nó lấy một cái áo phông, nhất định bắt tôi mặc. Tôi quái dị nhìn nó, kết quả nó nhốt tôi trong phòng rồi tự đi lấy. Thật khó hiểu. “Cậu đi tắm đi.” Tôi nhận lấy máy sấy rồi xua đuổi nó Nam Cung Tiêu bước vào phòng tắm, xả nước. Tôi ngồi xuống, tìm xung quanh. Không có bàn gương, ngồi bàn học cũng được. Nhưng mà, ổ điện đâu nhỉ? Loay hoay một lúc mới tìm thấy ổ điện gần dưới chân bàn, lúc này mới có thể sấy tóc. Tôi một tay cầm lược chải qua đầu, một bên cầm máy sấy. Một lúc sau, Nam Cung Tiêu đã bước ra. Tôi cũng không để ý, chỉ tiếp tục sấy tóc. Bỗng nhiên nó giật lấy máy sấy tóc, tay kia cầm lược sấy giúp tôi. Tôi quay lại, bị nó giữ nguyên đầu không cho quay, đành ngồi yên để nó làm. “Này, nhẹ tay thôi, cậu muốn giật hết tóc tôi à?” Tôi hét lên “Đưa đây, tôi tự làm.” “Ngồi yên.” Nó trầm giọng Tôi không dám ho he nữa, nhưng mà, động tác tay của nó đã nhẹ hơn nhiều. Sau khi sấy tóc xong, tôi mới quay lại. Lúc này, Nam Cung Tiêu mặc một bộ đồ ngủ rất thoải mái. Mái tóc vẫn còn ướt, vài giọt chảy xuống má. Đường nét khuôn mặt nó rất sắc cạnh, không hề bầu bĩnh như hồi nhỏ nữa. Tôi thấy vậy, muốn đưa tay ra bẹo, lại bỏ giữa chừng. Nó chẳng còn má cho tôi vẹo nữa rồi. Thế nhưng, động tác tay nó nhanh hơn, bắt lấy tay tôi dán lên má nó. Tôi cảm thấy tay tôi nóng bừng, mắt nó nhìn tôi chằm chằm, rồi cười khẽ. “Đã lâu rồi cô chẳng làm thế với tôi nữa.” Lâu sao? Là từ bao giờ nhỉ? Nam Cung Tiêu càng lớn, sát khí của nó càng khiến người ta cảm thấy áp lực. Mỗi lần giơ tay lên, thấy ánh mắt của nó lại đành hạ tay xuống. Cảm giác như nó sinh ra không để ai có thể bất kính vậy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy tức giận, hung hăng bẹo má nó. “Cậu thật quá đáng. Ánh mắt này là sao? Tôi chính là không coi cậu là con nít nữa mới không vẹo má, cậu vậy mà lại nghiện. Tôi véo chết cậu, đồ ngốc.” Nó bật cười. Tôi có chút luống cuống. Ấn nó ngồi xuống, tôi giật cái máy sấy tóc. Thấy nó muốn quay lại, tôi học tạp bộ dáng nó, nghiêm mặt nói “ngồi nguyên.” Đương nhiên, sau đó tôi sấy tóc cho nó rồi đi ngủ. *** Đêm đó, hắn khó ngủ. Còn người ở dưới, hô hấp đều đều, đã ngủ rồi. Nha đầu này thật không có chút phòng bị. Hắn nhổm người, cúi xuống nhìn giường dưới. Đôi mắt sáng quắc, nhìn rõ trong bóng tối. Hắn là người tập võ, đương nhiên điều cơ bản này dễ như trở bàn tay. Nha đầu kia ngủ rất ngon, tướng ngủ thật xấu. Hắn đỏ mặt. Cái váy ngủ kia đã tốc lên đến eo. Hắn nhảy xuống, kéo lại cái váy xuống. Ngón tay chạm phải da thịt mềm mại có chút giật mình rụt ngay lại. Nha đầu kia hơi nhíu mày, khẽ xoay người. Hắn trở lại giường, suy nghĩ vẩn vơ. Nhớ đến xúc cảm nhẹ nhàng khi nàng xoa tóc hắn. Nhớ đến bàn tay nhỏ hơn trong bàn tay mình khi đặt lên má. Nhớ lại xúc cảm khi chạm đến eo nhỏ kia, mặt không khỏi có chút nóng bừng. Hắn lại có suy nghĩ gì vậy? Cái váy trắng nhỏ nhắn bao lấy cơ thể đã có chút đường cong. Vậy mà nàng định mặc nguyên như thế chạy ra ngoài? Như vậy không phải bị ông nội nhìn hết sao? Không được, mình hắn nhìn là đủ rồi, không cần ai nhìn nữa, kể cả ông nội hắn hay cha nàng đều không tốt. Hắn bắt nàng mặc áo, nàng còn muốn dỗi. Càng suy nghĩ càng không đứng đắn rồi. Hắn ngồi dậy, điều chỉnh khí tức. Có lẽ luyện công giúp hắn tĩnh tâm hơn thôi. *** Sinh nhật Nam Cung Tiêu, cô bé tiểu Bình hàng xóm cứ chạy theo đuôi cậu ta, ánh mắt sũng nước như con cún bị bỏ rơi gọi “Tiêu ca ca, Tiêu ca ca” làm tôi nổi cả tầng da gà. Thế tôi mới biết gia thế nhà cô bé này. Ông nội Nam Cung và ông nội Lâm đều ở cùng một sư đoàn, cùng chiến đấu. Hai người kết nghĩa anh em, còn hơn cả ruột thịt, hoạn nạn có nhau. Sau khi chiến đấu trở về, ông nội Lâm liên tiếp thăng tiến. Ông nội Nam Cung lại bị thương do cứu ông nội Lâm, điều trị thời gian dài, trở về làm việc ở khu hậu cần. Hai nhà còn hẹn ước nếu sinh con trai con gái thì cho đính ước, cùng là nam hoặc nữ thì kết nghĩa anh em, chị em. Nói chung, thâm giao không phải ngày một ngày hai. Đáng tiếc, ông nội Nam Cung chỉ có một thằng con trai, vợ lại mất sớm. Ông nội Lâm lại có hai nam, vì vậy không thể thực hiện ước muốn năm xưa, cứ tiếc mãi. Gần đây, có sự việc gì đó quan trọng, cần những lính già có kinh nhiệm nên ông nội Nam Cung trở lại, ở đối diện với nhà họ Lâm. Trong tiểu khu này, lũ trẻ đến sinh nhật có 5 đứa, đều là cháu của những ông bạn già thời trước. Đứa lớn nhất năm nay 15 tuổi, cũng sẽ thi vào cấp ba giống chúng tôi, là cháu của ông Lưu, tên Lưu Quốc Hoa. Một cặp sinh đôi 10 tuổi nhà họ Thẩm, tên Thẩm Ninh, Thẩm Lâm. Một đứa miệng ngọt xớt, một đứa lại thật thà phát ngốc. Một cô bé nhìn khá âm trầm tên Lôi Nhĩ, năm nay 8 tuổi. Còn cô bé Lâm Nhược Bình 9 tuổi kia nữa, mở miệng đều là giọng điệu làm nũng ngọt ngấy, khiến tôi cả người đều khó chịu. Tôi ngồi trao đổi với Lưu Quốc Hoa về việc học hành. Có thể do nó lớn tuổi nhất, cũng có chút ra dáng đàn anh. Khi hỏi nó thi trường nào, nó nói nó thi trường Tấn Đạt. Tôi gật đầu. Trường cấp ba trọng điểm cũng mình trường đấy là tốt. Đó cũng là trường cũ của tôi. “Em cũng điền nguyện vọng trường đấy. Nghe nói năm nay có thể điểm chuẩn sẽ nâng lên, anh cố gắng lên nhé.” Tôi bỗng nhiên thấy rùng mình. Quay lại thấy Nam Cung Tiêu đang nhìn mình chằm chằm, tôi lại phiền não. Liếc nhìn con bé tiểu Bình vẫn bám chặt lấy tay Nam Cung Tiêu như khỉ đu dây, tôi hừ lạnh quay đi. *** “Này ông bạn già, ông thấy con bé tiểu Bình thế nào? Không phải tôi khen cháu gái mình chứ, con bé này trong tiểu khu được coi là hoa hậu nhí đấy.” ông nội Lâm uống ly rượu, có chút hưng phấn nói “Đúng. Tiểu Bình còn nhỏ đã ra dáng tiểu mĩ nhân rồi.” ông nội Lưu tiếp lời “tôi thấy con bé nhà họ Lôi cũng rất khá. Còn nhỏ nhưng điềm tĩnh, yên lặng rất tốt.” “Ấy, tôi thấy hai tiểu quỉ nhà họ Thẩm thích nhất. Nhìn xem, miệng cứ ngọt như vậy, một đứa lại thật thà ngoan ngoãn.” Ông nội Lôi khen “Kìa,tôi thằng bé của ông Lưu rất khá. Năm nay thi cấp ba phải không? Ra dáng đàn anh nhất nhé.” Ông Thẩm tiếp lời. “Nói gì thì nói, tiểu thọ tinh của chúng ta hôm nay vẫn giỏi nhất.” Ông nội Lâm cười khà khà “Thằng bé mới 11 tuổi, cũng đã thi cấp ba rồi. Chẳng bù cho nha đầu nhà tôi.” “Đúng vậy đúng vậy. Tiểu Tiêu tốt nhất. Tác phong làm việc đúng chất quân nhân chúng ta. Thằng bé này hợp khẩu vị tôi.” Mấy ông nội tán phét, khen cháu của nhau khiến không khí rôm rả hẳn lên. Ông nội Nam Cung vui nhất. Ai bảo cháu ông giỏi nhất làm chi. “Tôi thấy chúng ta nên kết làm thông gia ông ạ.” Ông nội Lâm mặt có chút đỏ “Năm đó ước hẹn đời con đã không được. Tiểu Bình và tiểu Tiêu cũng là trai tài gái sắc, tuổi cùng sàn sàn nhau, cũng coi là một cặp đẹp đôi.” “Ha ha ha, chuyện này còn phải tùy duyên.” Ông nội Nam Cung môi khẽ nhếch, liếc về mâm bọn nhỏ một chút. “Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta quan tâm làm gì. Uống…” “Ha ha, đúng vậy. Uống đi.” “Ông nội ơi, kết thành thông gia là gì?” Lâm Nhược Bình bỗng ở sau nhảy ra, tươi cười hỏi. Lúc này, tôi cũng vừa bê mâm ra. Bọn trẻ phía sau cũng nghe thấy, biểu cảm khác nhau. Sau đó, ông nội Lâm cười giải thích “Chính là muốn thân càng thêm thân. Giống như mẹ cháu gả cho ba cháu, ông bà ngoại cháu chính là thông gia của ta.” “Nói vậy ông và ông nội Nam Cung làm thông gia, cháu sẽ gả cho Tiêu ca ca phải không?” Mắt con bé sáng lên, híp mắt cười “Ha ha, đúng vậy.” Ông nội Lâm cười “còn phải xem ông nội Nam Cung có nhận đứa cháu dâu này không đã.” Tôi đen mặt, trong lòng có gì đó uất nghẹn bực mình. Tôi liếc nhìn Nam Cung Tiêu, ông nội Nam Cung. Nhìn cả phòng. Đây không phải chỗ của tôi. Tất cả đều có người lớn đi đến, đều là người có bối phận hơn hẳn tôi. Một cỗ tủi thân len lỏi trong tôi. Tôi bê mâm đi vào bếp. “Hay quá, vậy Tiêu ca ca, sau này nhất định tiểu Bình sẽ gả cho Tiêu ca ca.” Tiểu Bình reo lên “Không.” Nam Cung Tiêu lạnh lùng bỏ lại một câu, liếc nhìn Lâm Nhược Bình và ông nội Lâm rồi bước vào bếp Ông nội Lâm chắc chắn mình say rồi. Không thì tại sao ông lại thấy cái nhìn đấy đầy sắc bén như thế chứ? Chiến đấu bao nhiêu năm, tại sao ông sinh ra cảm giác sợ hãi bởi ánh mắt thằng bé kia. Tiểu Bình mắt đã rơm rớm, òa lên khóc kéo ông lại thực tại. Ông kéo con bé lại dỗ ngon dỗ ngọt. Đều tại thằng nhóc kia, chọc tâm can bảo bối của ông. Ông có ý liếc nhìn ông nội Nam Cung trách khéo, nhưng ông nội Nam Cung lại híp mắt cười. “Con cháu có phúc của con cháu. Thằng bé như thế nào tôi thực không quản nổi rồi.” Thực ra, trong lòng ông thầm phỉ nhổ mãi. Hừ, dám dọa cho cháu dâu ông chạy mất, ông còn chưa tính sổ đâu. Nhìn cháu nhà ông ta có cái đạo hạnh gì chứ? Mở miệng ra là khóc, khóc, khóc. Phiền chết đi được. Xinh thì không xinh bằng cháu dâu ông, giỏi thì không giỏi bằng, suốt ngày nũng nũng nịu nịu. Đều tại nhà họ Lâm chiều hư hết. Vẫn là Cố nha đầu tốt nhất. Lại nhìn vào trong bếp, ánh mắt càng trở nên vui vẻ. Nếu không như vậy, sao bồi dưỡng được tình cảm hai đứa? Nếu không có nguy cơ, còn lâu bọn nhóc này mới biết giữ nhau. Đừng tưởng ông không biết, hai đứa ngốc này. Nha đầu vô tâm kia không nói, nhưng cháu ông ông còn không rõ sao? Hừ, giả bộ, giả bộ đi. Ông muốn xem nó giữ mặt than đấy được bao lâu. Cũng không thể trách ông tư tưởng thoáng cho cháu yêu sớm. Nhưng là ông cũng vừa lòng nha đầu này. Nếu phải lấy cháu dâu, thà rằng tự dưỡng sớm một đứa, biết rõ phẩm chất. Nhất là, cháu trai mình phải thích. Ông cũng không quên, thằng nhóc mặt than này chưa bao giờ bày ra khuôn mặt tốt với phụ nữ đâu. Tâm tình ông hôm nay thực tốt. *** Tôi cất mâm bát, định bụng đi ra ngoài cho đỡ uất nghẹn. Nam Cung Tiêu bỗng đi vào, chắn toàn bộ đường đi của tôi. Tôi tức giận, đẩy nó ra. Thằng nhóc này cậy mạnh, đứng chắn trước cửa không đi. “Giận?” “Hừ, giận cái gì? Tránh ra, tôi muốn đi.” “Rõ ràng giận dỗi” nó cười khẽ “Cậu mới giận, cả nhà cậu con mẹ nó đáng giận. Tránh ra.” Tôi bực mình, đẩy nó ra, đi ra ngoài. Phòng khách, tiếng nức nở của tiểu Bình càng làm tôi phiền muộn. Dứt khoát đi ra cửa, mặt tôi cố tươi cười chào các ông nội. “Cháu đi đâu vậy?” Ông nội Nam Cung hỏi “Cháu đi bộ cho tiêu cơm.” Tôi cười “Mọi người cứ ăn đi ạ.” “Ừ, nhớ về sớm nhé. Tối rồi, tiểu Tiêu đi cùng tiểu Hàm đi.” Tôi liếc nhìn hai ông cháu. Rõ ràng họ vừa trao đổi ánh mắt rất nhanh. Tôi bực mình xoay người đi. “Này, con bé đó là ai vậy?” Ông nội Lôi lần đầu thấy Cố Nguyên Hàm hỏi “Đó là Cố nha đầu, trước đây nhà nó sống cùng chúng tôi dưới quê. Cha nó là nhà văn, vừa ra nước ngoài kí sách gì đấy nên gửi nó ở đây. Con bé rất xuất sắc, năm nào cũng đứng đầu khối đấy. Tiểu Tiêu là học tập nó mới giỏi vậy.” “Vậy sao? thằng bé này cũng thân cận với nha đầu kia nhỉ.” “Đúng vậy. Năm đó, là con bé cứu tiểu Tiêu khỏi chết đuối đấy.” ông nội Nam Cung thở dài “cũng may có nó.” “Hừ, hai đứa này chẳng thể hợp nhau đâu. Con bé lớn hơn tiểu Tiêu một tuổi, lại còn là con nhà văn. Ông xem, một văn một võ, làm gì có tiếng nói chung.” Ông nội Lâm lên tiếng. Rõ ràng không thích Cố Nguyên Hàm. “Ha ha ha, hợp hay không nó mới biết. Chúng ta mấy ông già, quản làm gì chuyện mấy đứa trẻ. Cũng hàng cháu rồi chứ có phải con đâu.” Ông nội Nam Cung cũng không muốn tiếp tục đề tài này. *** Hắn đi sau nàng có chút buồn cười không thôi. Nha đầu này lại giận dỗi gì rồi. Ông nội hắn thật là, sao có thể lôi chuyện chung thân đại sự của hắn ra đùa? Đến hoàng đế còn không dám tự tiện ban hôn cho hắn mà. Tuy biết là đùa, nhưng có hơi quá đáng. Cả hai ông cháu nhà kia, đều khiến người ta thấy khó chịu. Dậy dỗ ra cái cực phẩm thích khóc kia thật không dễ nha. “Đi đâu?” hắn nhìn con đường quen thuộc, có chút tức giận. “Về nhà.” Nàng xẵng giọng, cũng không thèm quay lại nhìn hắn. Nàng vậy mà muốn về nhà? Có phải bị hắn chiều hư rồi không? Muốn giận dỗi hắn? Không hung hăng trừng trị nàng còn muốn hư hơn. Hắn nắm lấy tay nàng, lôi về hướng ngược lại. “Nam Cung Tiêu, buông tay ra. Cậu là đồ con rùa, đồ khốn khiếp, đồ tồi, đồ mặt than, đồ…” “Mắng xong chưa?” Hắn lạnh lùng nói Nàng bối rối cúi đầu, như đứa trẻ nhỏ làm sai. Mũi chân di di trước mặt. Miệng lầm bầm mấy câu làm hắn vừa tức vừa buồn cười. Nàng nghĩ hắn không nghe được? “Quay mặt vào gốc cây chịu phạt.” Đêm hè nóng bức, cũng chẳng mấy ai qua khu này. Cố Nguyên Hàm bực tức quay đi, liền bị hắn giữ lại, tay cứ thế hạ xuống tét vào mông nhỏ. Cố Nguyên Hàm cả người căng cứng, không thể tin được nước mắt cứ thế trào ra. “Cậu… cậu vậy mà đánh tôi? Nam Cung Tiêu, cậu con mẹ nó dám đánh tôi?” Tiếng mắng không phải nhỏ, còn mang theo tiếng nức nở nhỏ. Nam Cung Tiêu nhíu mày. Miệng nói toàn lời thô lỗ, thật không tốt. Tay giơ lên, lại tét một cái nữa vào mông. “Oa oa oa, bỏ tay ra. Nam Cung Tiêu, cậu là đồ khốn. Đến cha tôi còn chưa đánh tôi, cậu dựa vào cái gì đánh tôi? Buông tay…” Thấy người trong lòng nức nở, hắn mới nghĩ hắn quá tay rồi. Dù sao lực tay hắn không phải nhẹ. Nàng một cô gái nhỏ như thế, làm sao chịu được? “Ngoan, không khóc.” “Hu hu hu… Nam Cung Tiêu, cậu là tên khốn. Đánh người ta còn muốn cho người ta kẹo… Buông tay ra…” Nhìn hắn như vậy mà cực kì khỏe. Cố Nguyên Hàm cả bụng nghẹn uất được dịp xả ra. Không cần biết bắc nam, cứ như vậy đánh cho Nam Cung Tiêu một cái, rồi nhảy dựng lên ôm lấy mông. “Đừng có qua đây. Nam Cung Tiêu, tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu. Cậu về mà lấy vợ đi.” Suy cho cùng, cô vẫn là nghẹn vì lời nói của tiểu Bình muốn gả cho Nam Cung Tiêu. Hai nhà cùng trong quân ngũ, lại giao thiệp lâu, quả nhiên môn đăng hộ đối. Nghĩ như vậy làm trong lòng cô cực kì không thoải mái. Nam Cung Tiêu như vậy còn bám theo, không cho cô về, còn đánh cô nữa. Cái mông nhỏ của cô a… Tên ác ôn, đánh thật mạnh… Chắc chắn sưng rồi. “Có đau không?” Hắn trầm mặc mãi mới lên tiếng “Đau! Con mẹ nó cậu đánh đau chết đi được. Nam Cung Tiêu, cậu thật độc ác. Cái mông nhỏ của tôi có mệnh hệ gì tôi tìm cậu tính sổ.” Cố Nguyên Hàm nổi giận đùng đùng quay đi. Nam Cung Tiêu bất đắc dĩ đưa tay giữ lại. Cô còn muốn kháng cự, lại bị hắn nghiêm giọng dọa “Yên” Vì vậy, hai người dắt nhau đến hiệu thuốc. “Giảm viêm tiêu sưng.” Nam Cung Tiêu đặt tiền lên kệ nói “Khụ khụ, ý cậu ấy là có loại thuốc nào giảm sưng tốt không ạ.” Cố Nguyên Hàm phiên dịch “Cô bé muốn mua thuốc à? Bị đau ở đâu sao? Sưng nghiêm trọng không?” cô nhân viên liếc nhìn Nam Cung Tiêu, rồi nhìn Cố Nguyên Hàm “Sưng đỏ, rất dọa người.” Cố Nguyên Hàm nghĩ một chút “Cô cho cháu loại ZXN ý” Cố Nguyên Hàm bi phẫn nghĩ, chắc chắn rất dọa người. Cái mông cô đến giờ còn đau này. Sau đó, hai người đi trở ra. Cố Nguyên Hàm giằng tay ra khỏi tay Nam Cung Tiêu, hướng nhà mình đi. Cô rất muốn không để ý đến cậu nữa. Nhưng mà chặn cửa, tên nhóc này mặt dày chặn lại chen vào. Cô không thèm để ý, bước vào phòng. Làm thế nào để bôi vào mông đây? Cô bi phẫn phát hiện mình hoàn toàn không thấy được vết thương. Cửa phòng bật mở. Nam Cung Tiêu thờ ơ liếc nhìn lọ thuốc trên tay cô rồi cầm lấy. “Cởi quần ra.” Cố Nguyên Hàm giật mình, giữ chặt lấy quần áo, ánh mắt cảnh giác. Nam Cung Tiêu thấy thế, mặt đỏ lên quay đi. “Tôi giúp cô bôi thuốc.” “Tôi tự bôi được” Cô phản kháng. Chỉ là không thấy vết thương thôi mà. “Nằm xuống” Nam Cung Tiêu trầm giọng Hôm nay nó làm sao vậy? Y như cái hòm thuốc nổ. Cô uất ức nằm xuống, đưa cái mông ra, tự niệm “nó vẫn là một đứa trẻ không biết gì. Không cần xấu hổ.” Hắn nhìn một mảng hồng hồng, có chút đau lòng. Chạm nhẹ, nghe thấy cô hít một tiếng. “Đau không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi “Con mẹ nó, cậu thử bị đánh đi xem có đau không? Tay cậu như cái kình sắt, đánh chết người đấy.” Mông truyền đến chút mát lạnh khiến Cố Nguyên Hàm khoan khoái một chút, miệng làu bàu không thôi. Mãi sau, mới nghe Nam Cung Tiêu nhỏ giọng. “Xin lỗi.” Cô lại muốn khóc rồi. Tên này quả nhiên biết cách hành hạ người khác mà.