Kế Hoạch Dưỡng Thành Quân Nhân: Ai Nuôi Dưỡng Ai
Chương 4 : Mùa hè năm ấy chúng tôi cùng tốt nghiệp
Sau chuyện đấy, Quân Hàm cố gắng giải thích cho tôi nó chỉ đi ngang qua, cũng muốn ngăn cản. Tôi cũng ừ cho qua.
Tôi thuận lợi lên lớp 4 năm 7 tuổi.
Một năm này, Nam Cung Tiêu cũng thuận lợi nhảy lên lớp 3.
Tôi nói nó nên học cẩn thận, nó lại cố chấp muốn nhảy cấp. Kết quả tôi lại được dịp choáng váng. Nó đứng thứ nhất trong kì thi chung khối 3, thuận lợi vào lớp chọn. Sau đó, mọi người biết nó và tôi có quan hệ, cũng vỡ lẽ thì ra thế.
Chương trình năm lớp 4 cũng không có gì. Tôi đăng kí học thêm một lớp tiếng anh và một lớp nhảy hiện đại. Không phải tôi ham hố trò này. Kiếp trước, tham dự mấy cái dạ tiệc, tôi chỉ biết đứng yên như cọc gỗ. Xét thấy học nhảy vừa bồi dưỡng khí chất, vừa giữ dáng đẹp, lại có vẻ rất nữ tính, tôi quyết định tham gia.
Nam Cung Tiêu cũng cố chấp muốn tham gia.
Hai chúng tôi cùng vào, chiều cao xấp xỉ, lại có quen biết, đương nhiên vào cùng một đôi. Ngạc nhiên là bạn nhỏ Quân Hàm coi vậy cũng ở lớp này. Cậu ta nhìn tôi còn ngượng ngùng cười nữa. Tôi mỉm cười vẫy tay, lại bị Nam Cung Tiêu kéo đi.
Đứa bé này càng ngày càng không đáng yêu.
Thời gian tiểu học của tôi cũng tĩnh lặng trôi. Buổi sáng cùng Nam Cung Tiêu đi học. Trưa cùng Nam Cung Tiêu trở về. Chiều học thêm tiếng anh. Tối sẽ đi học khiêu vũ. Còn có chơi bóng rổ. Mặc dù tôi thực thích, nhưng viễn cảnh cao lêu nghêu mọc ra trước mắt, đành nén nhịn. Ngược lại, tôi khuyến khích Nam Cung Tiêu chơi thể thao cho hòa đồng. Nó lại ném cho tôi ánh mắt khinh bỉ.
Tôi thấy việc tôi nhận nuôi dưỡng nó thật thất bại.
“Sao vậy bảo bối?” Ba sờ đầu tôi cười “Học mệt sao?”
“Không mệt.” Tôi lắc đầu. “Ba, công việc của ba thế nào rồi? Cũng không nên làm việc quá khuya, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”
“Con gái ngoan biết quan tâm tới ba rồi sao?” Ánh mắt ông tràn đầy từ ái “Đương nhiên là tốt rồi.”
Tôi cũng cười. Kiếp trước, khoảng thời gian này, chúng tôi đã chuyển lên tỉnh N. Nhưng hiện nay, sống nhiều hơn mấy năm, lại có vài việc không giống kiếp trước. Tỉ như, ông nội Nam Cung thật khỏe mạnh. Mấy bữa trước còn lên tỉnh N tham gia tọa đàm với các chiến sĩ trẻ. Tỉ như Nam Cung còn sống, mà còn tuyệt đỉnh thông minh. Tỉ như, ba tôi sớm xuất bản cuốn sách mới 2 năm.
Còn có điều khiến tôi buồn bực, duyên phận của tôi với bọn con trai không tốt mấy. Còn nhớ kiếp trước sống ở quân đội, nhân duyên với phái nam của tôi tốt vô cùng. Đương nhiên giới hạn ở việc xưng huynh gọi đệ và chuyển thư tình hộ. Nhưng bây giờ, ngay đến cả con ruồi đực cũng chẳng đến gần được tôi. Bên cạnh tôi trừ ba, ông nội Nam Cung, Nam Cung Tiêu và bạn nhỏ Quân Hàm ra, không có giống đực nào khác. Càng không nói đến phái nữ, tôi không có bạn nhỏ nào. Tôi cảm thấy tôi như bị cách li vậy. Biết thế, nhưng mỗi lúc muốn đi hỏi, lại rất tình cờ Nam Cung Tiêu đến phá hoại mất.
Hình như tần suất nó xuất hiện trong ngày của tôi càng ngày càng lớn thì phải.
***
Đầu học kì năm lớp 5, chúng tôi đón bạn học mới. Tôi không hiểu sao Nam Cung Tiêu lại tiếp tục nhảy lớp. Học liều mạng như vậy làm gì. Tuổi này của nó nên tận hưởng tuổi thơ mới đúng.
Sau đó lại xảy ra sự kiện chỗ ngồi.
Tôi vốn ngồi bàn một góc trong do nguyên nhân chiều cao. Bên cạnh cậu bạn lớp trưởng bất di bất dịch do thứ hạng trong lớp. Lớp chọn, 10 thứ hạng đầu luôn được ưu tiên chỗ ngồi mà. Vừa vặn hắn đứng thứ 2. Nam Cung Tiêu thi lên lớp, không biết do sơ xảy hay chưa học chắc, vừa vặn đứng thứ 3 của lớp.
“Hay em ngồi chỗ khác đi.” Cô giáo cười thỏa thuận. “Chỗ đó Quân Hàm và Cố Nguyên Hàm ngồi quen rồi. Em có thể chuyển sang dãy bên cạnh.”
Ánh mắt nó tối sầm. Không nói gì nhưng cực kì áp lực. Tôi thông cảm nhìn cô giáo. Ánh mắt của Nam Cung Tiêu quả thực rất có khí chất. Nhưng mà, có nhất thiết phải ngồi cạnh tôi không?
“Em ngồi dưới này cũng được mà.” Tôi chỉ chỗ sau lưng tôi “Tiểu Tiêu, đừng có lúc nào cũng bám dính chị chứ. Em phải hòa đồng với mọi người.”
“Đúng vậy. Em có thể ngồi sau Cố Nguyên Hàm.” Cô giáo cười. “Vị trí thứ hai là của Quân Hàm. Nếu học kì này em lên thứ 2, có thể tùy tiện đổi chỗ.”
Ánh mắt Nam Cung lạnh băng. Khuôn mặt trầm xuống cực kì khó chịu. Cuối cùng nó vẫn ngồi xuống sau lưng tôi. Ngồi cạnh nó là một cậu bạn mắt cận dày cộp đứng thứ 5 của lớp. Sau khi ổn định, cả lớp lại bắt đầu học bài.
“Cố Nguyên Hàm, cậu giảng dùm tớ bài này được không?” Quân Hàm ngượng ngùng đưa vở qua. “Đoạn này tớ không hiểu lắm.”
Ừ, bạn nhỏ này rất ngoan ngoãn, không tự đại. Sau khi biết mình không bằng người thì ra sức học tập. Học không tốt thì hỏi tôi. Tôi cũng nhẫn nại giảng cho hắn. Tôi xích ghế gần lại, cúi đầu chỉ chỉ.
“Đây, làm thế này. Cậu qui đồng nó lên, sau đó sẽ ra thế này. Phần này có thể rút gọn….”
Tôi giảng giải chăm chú. Cậu ta cũng nhích lại gần gật đầu lia lịa. Sau đó, tôi cảm giác có ánh mắt lạnh lẽo cứ bám lấy tôi không rời, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Quay lại, Nam Cung Tiêu nhìn tôi, rồi nhìn Quân Hàm. Ánh mắt nó lia như tia X quang khiến Quân Hàm không tự giác lùi xa tôi ra một chút. Thấy vậy, nó mới cúi xuống chăm chú giải đề.
Tôi…
***
Nó cứ như vậy dỗi tôi.
Thật không thể hiểu. Tan học, nó không thèm chờ tôi mà đi trước. Thậm chí không nói không rằng. Tôi nhíu mày. Tính khí như thế quá là không tốt rồi. Muốn dỗi chị đây sao? Vì vậy, tôi để mặc hắn đi trước, mình thong thả bước sau.
“A, Quân Hàm, cậu cũng về sao?” Tôi thấy Quân Hàm đạp xe qua thì gọi với
Rõ ràng, cái bóng lưng Nam Cung Tiêu có phần cứng nhắc, tốc độ cũng giảm dần, nhưng không có quay lại.
“Ừ. Cậu muốn về không, tớ đèo.” Quân Hàm dừng lại bên cạnh tôi, gãi tai ngượng ngùng cười.
“Xe mới phải không? Đèo chắc chứ? Tớ lên thật đấy.” Tôi cười híp mắt
“Đương nhiên.” Hắn cười “Tay lái của tớ đảm bảo an toàn.”
“Vậy tớ….” Tôi liếc mắt nhìn cái bóng lưng đã dừng lại kia. “Nhanh đi thôi.”
Tôi định lên xe thì Nam Cung Tiêu quay lại. Hắn nhìn Quân Hàm rồi nhìn tôi. Giọng nói không cho người ta chút cự tuyệt.
“Về.”
“Không phải em muốn về trước sao?” Tôi giả vờ ngạc nhiên “Chị thấy em đi rất nhanh đấy. Nếu ông nội có việc nhanh về thôi.”
Tôi thấy Nam Cung Tiêu nắm chặt tay, hết sức kiềm chế. Tôi cười thầm trong lòng. Nam Cung Tiêu a Nam Cung Tiêu, rốt cục vẫn là trẻ con thôi.
Cuối cùng, không muốn để thằng bé bạo phát gây nguy hiểm đến người xung quanh, tôi xoay người chào Quân Hàm rồi đi trước. Nó rớt lại một lúc thật lâu, mới đuổi theo nắm lấy tay tôi.
Thế mới ngoan chứ. Tôi nhếch mép.
Sau đó tôi cùng nó trở về.
***
Thời gian sau đó, ông nội Nam Cung thu xếp việc gì đó. Sau đó ông báo, ông sẽ trở lại tập thể quân khu trên thành phố N. Tôi ngẩn người. Nam Cung Tiêu đang học cũng dừng bút lại.
“Tại sao phải chuyển đi?” Nó nhăn mặt “Ở đây không tốt sao?”
“Thằng bé này. Đương nhiên tốt. Nhưng bên đó còn tốt hơn.” Ông cười “Sao? Lưu luyến?” Ông khẽ đánh mắt sang tôi
Đương nhiên tôi để ý được động tác này. Sau đó tôi quay sang nhìn nó. Nó chỉ chúi đầu vào trang sách. Nhưng mà, nhìn thế nào cũng không vào chữ.
“Bao giờ ông chuyển?” Tôi quay sang hỏi
“Ừ, hết năm nay. Để cho tiểu Tiêu thuận lợi tốt nghiệp. Lên đó thi vào trường cấp 2 trong quân khu cũng tốt.”
Tôi bi thương nhìn ông rồi quay sang Nam Cung Tiêu. Nó chẳng có chút phản ứng nào. Thật bi thương mà. Điều này không phải đại biểu kế hoạch dưỡng thành của tôi sắp thất bại sao?
Tôi buồn rầu chào hai người rồi đi về. Trong lòng có chút khó chịu. Đứa nhỏ của tôi a…
Nhưng không buồn lâu, bởi chuyện kiếp trước đáng lẽ xảy ra mấy năm trước giờ mới xảy ra. Chúng tôi cũng chuyển nhà.
Kiếp trước, tôi chuyển đi là sau vụ ông nội Nam Cung mất. Trong 1 năm mà 2 đám tang, tôi sống chết muốn đi. Ba tôi chiều tôi, chuyển lên tỉnh N. Như vậy cũng thuận tiện cho việc gửi bản thảo của ba.
Nhưng chuyện này, trước cứ giấu Nam Cung Tiêu đã. Tôi hí hửng ngồi nghĩ.
***
“Sao? Sách hay chứ?” ông nội Nam Cung mở miệng trêu chọc. “Tính ra cháu đọc trang đấy đã 10 phút rồi. Bộ có gì thú vị sao?”
Hắn ngẩng đầu lên, lại cúi xuống nhìn trang sách không nói gì. Ông nội trêu chán sẽ tự khắc bỏ đi. Quả nhiên, chưa được vài phút, thấy hắn không phản ứng, ông tức giận bỏ đi.
Nhanh như vậy sắp phải chuyển đi sao?
Mấy năm nay, hắn cố gắng gấp ba bốn lần người thường, chỉ để đuổi kịp nàng. Nàng học tiếng anh, hắn cũng học. Những chữ cái latinh với ngôn ngữ xa lạ đó khiến hắn chật vật mất một thời gian. Sau đó nàng học nhảy. Hắn cũng tham gia. Hắn không thể chấp nhận việc con gái nhỏ của hắn xảy ra đụng chạm với nam hài khác. Dù là nhỏ tuổi cũng không được. Cái trò khiêu vũ nhảy nhót đấy có gì tốt chứ. Ăn mặc lố lăng. Nam nữ đụng chạm. Nhìn thôi đã khiến cả người hắn không thoải mái nổi. Nhưng mà nàng lại muốn học. Vì vậy, để đảm bảo danh tiết cho nàng, hắn trở thành bạn nhảy của nàng. Lần đầu tiên hắn biết, thì ra có cái nàng cũng không giỏi. Đó là nhảy.
Sau đó, hắn thuận lợi nhảy lớp, cùng lớp 5 với nàng. Cứ nghĩ khoảng cách gần lại, sẽ không còn cố gắng đuổi theo nữa, lại phát hiện vẫn còn một khoảng cách.
Đứng thứ hạng ba.
Vậy mà nàng cũng không muốn đổi chỗ, còn bảo hắn ngồi đằng sau. Hắn miễn cưỡng, lại vẫn cứ ngồi. Hắn vẫn ở sau nàng, vẫn phải nhìn bóng lưng đó.
Hắn rất khó chịu với nam hài ngồi cạnh nàng, tên Quân Hàm. Tại sao hai người ngồi sát như thế? Nam hài kia cố ý không hiểu bài để ngồi gần nàng. Chắc chắn là như vậy. Hắn rất muốn tiến đến đánh bay tên kia ra. Tránh xa con gái hắn ra. Tránh xa ra.
Sau đó hai người cũng tách ra. Nàng còn nhìn hắn nghiên cứu. Hắn cúi đầu.
Hắn cứ thế đi về trước. Hắn muốn cho nàng biết hắn tức giận. Nhưng mà cô gái nhỏ này chẳng ý thức gì cả, còn muốn lên xe nam hài kia đèo về.
Hắn thực chịu thua. Cô gái nhỏ quả nhiên bướng bỉnh như trước.
Nhìn nàng chạy trước, hắn lại khẽ thở dài đuổi theo. Hắn không muốn cứ đứng nhìn bóng lưng nàng. Vì vậy, tiến lên nắm lấy bàn tay kia. Khuôn mặt nàng còn có ý cười đắc ý nữa.
Ừ, có chút đáng yêu, mặc dù hơi bướng bỉnh.
Hắn cũng không rõ nội tâm mình nghĩ gì nữa. Có chút chua xót, có chút tiếc nuối. Sau này cô gái nhỏ của hắn sẽ ra sao? Như vậy bạn nhảy cũng phải đổi rồi. Ở lớp luôn có người muốn đến làm quen với nó, nhân duyên với bạn nam cực tốt. Hắn lại phải đi bẻ từng bông hoa đào một. Không thể để bọn nam hài ấy nhúng chàm con gái hắn thế được.
Hắn nhàm chán đóng trang sách lại. Vẫn còn 1 năm nữa mà.
***
Mùa hè năm ấy, trong cái nắng nóng như đổ lửa, chúng tôi thi vào cấp 2. Tôi đã điền nguyện vọng vào một trường ở tỉnh N, sau đó dấu đi không cho Nam Cung Tiêu biết. Quân Hàm cười ngốc nghếch nói hắn sắp chuyển đi khỏi đây rồi. Sau đó, hắn còn tặng tôi một hộp quà nhỏ nữa.
Chúng tôi thuận lợi thông qua kì thi. Đến khi Nam Cung chuyển đi, hắn cũng không nói với tôi lời nào, chỉ nhìn kĩ. Sau đó, hắn xoay người bước đi.
Lần này, là hắn để lại cho tôi một bóng lưng nhỏ gầy.
Không hiểu sao tôi có chút bi thương tức giận. Đứa nhỏ này thật không đáng yêu tí nào. Ông nội Nam Cung xoa đầu tôi, còn đưa tôi một hộp quà.
“Là tiểu Tiêu chuẩn bị đấy. Nhưng nó không dám đưa.”
Tôi ngẩn người, đón nhận cái hộp, trong lòng không biết trào lên tư vị gì.
“Thôi nào, cũng không phải xa lâu.” Ông cười
“Ông biết hết rồi?” Tôi hỏi “Vậy tiểu Tiêu…”
“Nó vẫn chưa biết gì.” Ông cười hắc hắc. “Ta vẫn muốn thấy vẻ ủy mị của nó. Nhưng tên nhóc bướng bỉnh mặt than này không chịu biểu lộ.”
“Ông đấy!” Tôi bật cười “Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe
“Nha đầu ngươi cũng vậy. Mau mau chuyển nhà đi.”
Tôi nhìn con tàu rú từng đợt đến khi khuất bóng, mới mỉm cười.
Nam Cung Tiêu, tâm cậu cũng chỉ mềm như sợi bún mà thôi. KHông biết trong hộp có gì nữa…
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
66 chương
77 chương
10 chương
13 chương