Kế Hoạch Dưỡng Thành Quân Nhân: Ai Nuôi Dưỡng Ai
Chương 2 : Vấn đề tên gọi
Kì thực Nam Cung Tiêu kém Cố Nguyên Hàm có một tuổi. Thế nhưng, ông nội hắn là quân nhân, không rành việc chăm sóc và nuôi dưỡng trẻ con nên nhìn hắn không khác đứa trẻ 3 tuổi là bao. Ngược lại, Cố Nguyên Hàm được nuôi dưỡng tốt, tuy mới 5 tuổi, nhưng nhìn so với những đứa trẻ cùng lớp 1 không khác là bao.
***
Tôi đau buồn phát hiện, thế nhưng Nam Cung lão gia gia thực sự là người không biết trông trẻ nhỏ. Đứa trẻ 4 tuổi lại như 3 tuổi. Không những vậy, lại còn bị tự kỉ.
Ông cười khan, nói trong nhà ít để ý đến cháu nhỏ, nửa năm trước còn có bà vú già, nhưng bây giờ bà cũng đã đi, ông cũng hết cách.
Vì vậy, tôi rất hào phóng mà đảm bảo sẽ nuôi ra một đứa trẻ béo tốt, đáng yêu.
“Ba à, con mang một phần sang cho tiểu Tiêu và ông Nam Cung nhé”
“Ừ, cẩn thận nóng.” Ba tôi cười
Tôi bê một cái cặp lồng bánh canh, đi tắt qua hàng rào sau vườn. Nhà tôi và nhà Nam Cung cách nhau một cái vườn. Lần trước, cửa vườn mở, tiểu Tiêu đi sang, lại không cẩn thận ngã xuống hồ. Ông nội Nam Cung đã vây hàng rào lại, đóng cửa cẩn thận hơn. Tôi bước đến, gọi với sang thật to.
“Ông ơi, mở cửa cho cháu.”
Bên kia truyền ra tiếng lạch cạch. Lát sau, ra mở cửa là tiểu Tiêu. Thằng nhóc này nuôi mấy tháng, cũng có da có thịt hơn rồi.
“Tiểu Tiêu bé nhỏ, nhớ chị không?” Tôi cười toe
Hắn thờ ơ liếc nhìn tôi như một con ngốc, hừ một tiếng rồi quay vào nhà.
Thật không đáng yêu.
Chẳng hiểu sao nhưng tôi cảm giác đứa nhỏ bài xích tôi. Thật quá đáng. Chị đây xinh đẹp hiền lành tốt bụng cứu một kẻ vong ân phụ nghĩa, coi thường ân nhân như vậy là sao?
Nhưng tôi mặc kệ. Trẻ nhỏ phải dạy từ từ. Tôi lon ton xách cặp lồng vào. Nhìn vào nhà, hai ông cháu đang chơi cờ. Thiệt tình, không hiểu ông nội Nam Cung nghĩ gì, thằng bé mới mấy tuổi cơ chứ? Giờ đã hơn 11h trưa, có vẻ 2 ông cháu còn chưa muốn ăn cơm đâu.
“Nam Cung gia gia, cháu mang bánh canh đến cho ông và tiểu Tiêu này.”
“À, là nha đầu tiểu Hàm phải không? Lại đây, ngồi chơi nốt ván cờ này đi, ông dọn cơm.”
Kiếp trước, loại cờ duy nhất tôi chơi là cờ vây. Ba tôi là người khá chấp nhất với văn hóa cổ nên vẫn muốn dưỡng tôi thành thục nữ. Chơi cờ là để tĩnh tâm, không muốn tôi quá xúc động. Nhưng mà tôi lại phụ lòng ông. Không những không thể trở thành thục nữ, tính cách cũng có phần cứng đầu. Sau này, khi vào học viện quân đội mới biết sự bình tĩnh đáng giá thế nào. Vì vậy, tôi lại chơi cờ. Luyện tập, cũng ngót nghét gần 10 năm trời, bây giờ tay nghề chắc cũng không có lún.
Nam Cung Tiêu nhìn ông nội đứng dậy mà tôi có ý định ngồi xuống thì hừ một tiếng, định cất bàn cờ. Tôi híp mắt. Dám coi thường chị đây sao?
“Tiểu Tiêu sợ thua chị phải không?” Tôi cười híp mí “Đúng rồi, nhóc mới học chơi cờ mấy ngày chứ. Chị đây chính là cao thủ.”
Thằng bé liếc nhìn tôi, lại nhìn bàn cờ chơi dở. Ừ, quân đen của nó đang chiếm thế thượng phong. Tôi cười híp, lấy một quân trắng, đặt cạch xuống.
Đứa nhỏ nhìn bàn cờ, rồi nhìn tôi một cách nghiền ngẫm. Tôi nghĩ nó hiểu. Đứa nhỏ này, theo quan sát của tôi là một đứa thông minh, lại đặc biệt biết cách ẩn nhẫn. Tôi từng quan sát nó, chỉ cần học một lần sẽ nhớ ngay. Đặc biệt trên phương diện học võ. Lúc mới đầu, sau khi xuất viện, buổi sáng tôi sẽ chạy vài vòng quanh nhà. Sau đó khởi động, chạy đến nhà thỉnh giáo Nam Cung lão gia gia. Ông cũng vui vẻ dạy tôi vài quyền đạo. Thứ này tôi học trong quân đội nhiều rồi. Sang đây vốn chỉ là lấy cớ để sau này có bị phát hiện biết võ thì còn giải thích thôi. Hơn nữa, cả ngày ngây ngốc ngồi gặm táo cũng chán rồi. Có người vui chơi cùng không tốt hơn sao.
Đứa nhỏ này cũng muốn học. Lần đầu tiên tôi thấy nó mở miệng là nói “Cháu cũng muốn học.” Ông nội Nam Cung xúc động xém rơi nước mắt. Ông nói sợ cháu mình tự kỉ không nói chuyện. Giờ thì thật tốt. Ông qui kết tất cả là nhờ có tôi. Tôi cũng vui vẻ nhận.
Sau đó, ngày ngày tôi học võ cùng chơi cờ. Ba tôi thỉnh thoảng cũng chỉ điểm tôi, còn khen tôi có thiên phú chơi cờ. Thực xấu hổ, tôi cũng đã chơi lâu như vậy rồi, còn có thể không giỏi sao?
“Cạch”
Tôi nhìn bàn cờ. Đứa nhỏ này thật không lưu tình. Đều nói nước cờ cũng giống như đánh trận vậy. Hành động sát phạt quyết đoán, không hổ cháu của Nam Cung lão gia. Tôi cũng bình tĩnh nhấc quân cờ lên, đặt xuống.
“Hai tiểu thần ra ăn cơm mau.”
Lão Nam Cung liếc nhìn bàn cờ rồi cười nói. Hai đứa trẻ này thật kì tài. Không biết đánh bừa hay chủ kiến riêng. Nam Cung Tiêu nước cờ vô tình không để lại đường lui, nhàn nhạt có vị sát khí khó kiềm chế. Nha đầu họ Cố kia lại thong thả nhưng không kém phần nguy hiểm. Tưởng như hai kẻ ngoại lai không biết chơi cờ, nhưng nhìn kĩ, mỗi bước đi lại thể hiện rõ tính toán người chơi. Không hổ là cháu trai mình. Dù có hơi trầm tính, nhưng tâm tư lại kín kẽ khó lường.
“Tiểu Hàm sắp đi học phải không?” Ông nội Nam Cung gắp cho tôi miếng sườn, cười hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi nhai cơm “Cháu năm nay tuy mới 5 tuổi nhưng đảm bảo sẽ không thua kém ai. Trường huyện ta cũng không có phân tuổi cho cấp tiểu học mà. Nếu ông thấy được, năm sau tiểu Tiêu cũng đi học đi.”
“Được” Ông gật đầu “Ta cũng có ý này. Nha đầu, sau này cháu phải chiếu cố nó nhiều.”
“Đương nhiên rồi!” Tôi vỗ ngực đảm bảo. “Có cháu đây không ai có thể bắt nạt tiểu Tiêu được.”
Chúng tôi cười nói, còn Nam Cung Tiêu chỉ yên lặng. Cái yên lặng không phù hợp với lứa tuổi của nó khiến tôi lo lắng liệu có chữa được chứng tự kỉ này cho nó không. Tôi gắp cho nó miếng thịt. Nó lại nhìn tôi, rồi nhìn cái bát ra điều chán ghét.
“Không được bỏ, tiểu Tiêu mau ăn chóng lớn”
Đứa nhỏ không tự nhiên quay đi. Tôi bật cười, bê bát không đem đi rửa rồi chào hai ông cháu. Tôi còn phải về ăn cơm với ba.
“Tiểu Tiêu, ra tiễn tiểu Hàm đi.”
Thằng nhóc không tình nguyện buông bát. Tôi cười cười, giơ tay nhéo má nó lại bị nó gạt tay ra. Rất không đáng yêu.
“Không cho phép gọi tiểu Tiêu.” Nó nghiêm giọng nói với tôi
Tôi định bước đi, ngây người quay lại. Cậu nhóc này không cho tôi gọi là tiểu Tiêu. Trời ạ, thật cá tính. Tôi nổi máu trêu đùa.
“Vậy chị gọi là Tiêu Tiêu nhé.”
Nó nhíu mày đăm chiêu, ra điều khó nghĩ. Đáng yêu chết mất. Tôi thành công trộm véo má nó, hắc hắc cười.
“Tiểu Tiêu, em thật đáng yêu. Gọi chị một tiếng đi.”
Nó tức giận xoay người dập cửa mạnh. Tôi cười như nắc nẻ. Trêu đùa trẻ con thật thú vị.
“Vậy Tiêu bảo bối được không? Này, Nam Cung Tiêu, chị gọi em đó. Thật tuyệt tình mà… Như vậy nữ hài tử sẽ không thích đâu.”
“Binh…”
Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng đập đầu. Đứa trẻ này không phải là ngã rồi chứ? Như vậy liền chạy trối chết? Tôi ha ha cười quay về nhà.
***
Nam Cung Tiêu hắn thực buồn bực.
Trở về “nhà” được hơn 1 tháng, hắn cũng dần quen hoàn cảnh hiện tại. Hắn vẫn tên Nam Cung Tiêu, năm nay được 4 tuổi. Gia gia hắn, hay gọi là ông nội cũng là người nuôi hắn từ nhỏ. Hắn trước đây có một bà vú già đã nghỉ việc. Ông nội hắn cũng là tướng quân lừng lẫy một thời. Bây giờ ông cũng đã nghỉ hưu do bị thương ở chân trong khi làm nhiệm vụ. Thế nhưng ông vẫn rất chí khí, vẫn liên lạc với vài người bạn già giải khuây và bàn luận chuyện quốc gia.
Đây là nước A, không có hoàng thượng, cũng không có thừa tướng hay thượng thư. Xã hội bình đẳng dân chủ, lấy dân làm gốc. Hắn nhận ra đây là một đất nước thần kì và tiến bộ. Đây chỉ là một huyện nhỏ, nhưng hắn thấy rất nhiều thứ thần kì. Hắn được ngồi trên chiếc xe bọc thép, chạy nhanh trên đường, đủ màu đủ kiểu (là ô tô đấy). Hắn nhìn thấy thứ buổi tối có thể phát sáng còn hơn dạ minh châu (đèn điện). Hắn thấy cái cây thổi ra hơi mát (quạt điện). Còn cái hộp nhét người ở trong nữa (tivi). Những thứ này làm hắn nhất thời sợ hãi, bối rối không biết làm sao. Nhưng hắn yên lặng, quan sát dần. Thì ra thứ đó gọi là ô tô. Mùa hè có quạt điện chạy cho khỏi nóng. Trời tối thì bật đèn cho sáng. Nước nóng lúc nào cũng có để tắm. Buồn thì có tivi giải trí. Qua tivi, hắn cũng học được nhiều thứ. Nhưng hắn buồn bực phát hiện: hắn không biết chữ ở đây.
Hắn bây giờ mới 4 tuổi. Đứa nhỏ tuổi này chưa đủ điều kiện đến trường, huống hồ hắn nhỏ còn thua đứa trẻ 3 tuổi. Hắn muốn ông nội dạy mình, nhưng ông nói hắn cứ dưỡng tốt thân thể đi. Sau đó, ông dạy hắn chơi cờ. Cái này hắn biết. Hắn từ nhỏ tinh thông cờ vây, lại phải giả vờ như không biết. Sau đó càng đánh càng hăng, càng đánh càng ngộ ra mình còn yếu kém. Ông hắn quả nhiên cao thủ.
Đứa trẻ hàng xóm sáng nào cũng chạy sang đòi ông hắn dạy quyền. Nhìn nàng cao hơn hắn cả cái đầu, hắn khó có thể chấp nhận được. Nàng ta học thật nhanh, động tác cũng hữu lực, thật sự có thiên phú. Đáng tiếc không có nội lực giống hắn. Vì vậy, hắn nói hắn cũng muốn học. Nhìn nàng tròn mắt nhìn động tác hữu lực, lại có chút nội lực của hắn biến ảo từng ngày, hắn lại thấy có chút thành tựu. Nhìn đi, hắn cũng không hẳn vô dụng.
(Khổ thân anh bị chèn ép, đành dùng tinh thần AQ an ủi mình)
Sau đó, nàng nói nàng bồi bổ nuôi dưỡng hắn. Kì thật hắn biết là đồ ăn cha nàng làm. Mỗi lần mang sang, nàng lại gọi hắn “tiểu Tiêu” “Tiêu Tiêu bé nhỏ” khiến hắn có chút tức giận. Hắn không muốn nàng gọi hắn là “tiểu Tiêu”. Nhưng lại không biết nên để nàng gọi là gì. Tiêu bảo bối? Tiêu Tiêu? Tiêu cục cưng? Thật buồn nôn. Còn dám cười nhạo hắn không có nữ hài nào thích. Hắn thèm vào! Những đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch, nghĩ đến toàn thân đã không thoải mái nổi rồi. Nàng ta hại hắn đâm sầm vào cây cột.
“Có sao không?” ông hắn hỏi
Hắn đi vào, lắc lắc đầu. Trán có chút nóng nóng. Ông hắn cười xòa, xoa đầu hắn.
“Nha đầu kia chỉ trêu chọc ngươi một chút đã nổi nóng thế này.”
Hắn cũng đâu muốn thế. Nhưng nàng ta hở tí động tay động chân véo má hắn. Mở miệng gọi hắn toàn những từ thật buồn nôn, bảo hắn sao có thể bình tĩnh. Hai ông cháu ăn cơm xong lại tiếp tục chơi cờ. Hắn nhìn bàn cờ biến đổi không lường, không khỏi cảm thán.
Nhân sinh đúng như bàn cờ này vậy. Ai có thể ngờ, lại có nước cờ tìm đường sống trong chỗ chết.
“Kì thực gọi con bé là chị có gì không tốt. Ừ, sau này cháu có thêm một đứa bảo vệ. Nghe con bé gọi tiểu Tiêu, ta thực muốn nó làm cháu dâu nuôi từ bé.”
Hắn không cần a. Hung hăng cầm quân đen đặt mạnh xuống, hắn tức giận nhìn ông mình. Ông chỉ cười hắc hắc, rồi lấy tay vò đầu hắn.
“Tính khí vẫn còn quá nặng. Sau này quen sẽ tốt rồi.”
Hắn yên lặng. bắt đầu từ lúc nào, hắn lại thích so đo với trẻ con như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
45 chương
233 chương
688 chương
86 chương