Kế Hoạch Dưỡng Thành Quân Nhân: Ai Nuôi Dưỡng Ai
Chương 14 : Qua cửa
“Đây là chỉ thị tiếp theo.” Số 3 trầm ngâm nói. “Là bản đồ”
“Có ý gì?” Số 8 bất mãn
“Chúng ta cũng không thể dựa vào nó nữa rồi.” Số 27 nói
“Còn một nửa, quả thật không hữu dụng.” Số 8 gật đầu
Cố Nguyên Hàm cúi đầu một chút, bình ổn cảm xúc. Sau đó, cô ngẩng lên, quét qua mọi người một lượt. Tinh thần họ cũng chẳng tốt lắm. Nhưng cô lại phá lệ có chút cười rực rỡ.
“Nhiệm vụ cũng chưa có kết thúc đâu.”
Đúng vậy, đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó, mọi người lại nghe thấy tiếng tín hiệu vang lên, đầu tiên là ba tiếng vỗ tay bốp bốp bốp. Tiếng nói lạnh nhạt lại tiếp tục.
“Chúc mừng mọi người đã qua thử thách đầu tiên. Tiếp theo, một số đội cầm trên tay chính là bản đồ khu rừng này. Trên đó có vài điểm đánh dấu cần đến. Việc của các bạn rất đơn giản, đó là cướp cờ hiệu. Mỗi tổ cần phải giành được ít nhất 1 cờ hiệu mới được trở ra. Đội thắng cuộc sẽ dựa trên 3 tiêu chí, thời gian, cờ hiệu và số người bị thương ít nhất. Chúc may mắn!”
“Shit, rõ ràng họ cố ý.” Số 30 nóng nảy nói. “ Chúng ta phải làm gì đây?”
Cố Nguyên Hàm nhìn nửa tấm bản đồ nhỏ. Nhìn nó cũng không đoán được đây là đâu. Thế nhưng trên bản vẽ có 4 cờ hiệu. Cô nhìn một chút, sâu sắc nhớ lại đặc điểm hoàn cảnh quá khứ và hiện tại, xác định xem mình đang ở chỗ nào.
“Để tôi xem.” Cố Nguyên Hàm bỗng nhiên nói.
“Hừ, con nít ngồi nguyên đi” Số 30 hừ lạnh “Vướng chân”
Số 3 nhìn cô một chút, rồi cũng đưa qua.
“Hiện tại chỗ chúng ta đứng không ở trên bản đồ, nhưng rất gần. Theo tôi đoán, có lẽ là ở đây.” Cô vạch vạch vài đường trên đất. “Theo như góc bị mất này, đây chính là chỗ chúng ta đã đi qua. Còn có, trước đây tôi đã đọc qua vài tài liệu, có thể xác định được có lẽ chúng ta đang ở trong rừng mưa X. Nếu như tôi mọi người tin tôi, vậy chúng ta có khả năng lấy được cả 4 cờ hiệu này.”
Có chút quỉ dị, sau đó có tiếng cười. Số 30 rất không kiêng nể mà cười vào mặt cô. Thế nhưng, mấy người còn lại thì lại có chút nghiền ngẫm.
“Chẳng buồn cười chút nào đâu.” Cố Nguyên Hàm nhún vai “Nếu tiếp tục lần mò, nhanh nhất phải mất hai tháng nữa mới ra khỏi đây.”
“Tôi tin em.” Số 27 cười mỉm
“Được, vậy chị cũng tin em.” Số 15 cười tươi
Có lẽ là cũng không còn cách nào, mọi người liều một phen. Cố Nguyên Hàm dẫn đường khá nhanh nhẹn. Cô tập trung, vừa đi vừa đánh dấu. Mọi người chỉ lẳng lặng đi theo. Dọc đường cũng có vài nguy hiểm, nhưng điều mọi người không ngờ, chỉ 2 ngày họ đến được chỗ cờ hiệu đầu tiên.
……
Sở chỉ huy.
“Này này, không phải là có đội tìm được rồi chứ?”
Mọi người nghe tiếng chuông hiệu thì không khỏi giật mình. Tốc độ này cũng quá nhanh đi.
Thực ra, khi đưa ra những thử thách này, mọi người đã tính kĩ. Thứ nhất, về tốc độ gỡ bom, thứ hai về độ nhanh nhạy khi lấy giấy. Lấy được rồi, còn phải có kĩ năng xác định phương hướng tốt, bởi bản đồ này vẽ trên mảnh giấy rất nhỏ và cực kì không chi tiết. Năm trước kiểm tra, không đội nào lấy được bản vẽ. Năm nay có 1 đội lấy được bản hoàn thiện, thế nhưng không ngờ đội 7 mới là đội nhanh chân nhất. Điều kì lạ là đội 7 đi dường như rất quen thuộc đường. Người dẫn đội trở thành Cố Nguyên Hàm, mọi người lại càng ngạc nhiên.
……
Nửa tháng sau.
Đội ra sớm nhất là đội 7, thành tích 7 cờ, không ai bị thương, thành tích gần như tuyệt đối. Thái độ của người trong đội kín như hũ nút. Không ai biết chuyện xảy ra của đội 7, bởi ngay sau khi giành cờ số 1, Cố Nguyên Hàm cực kì khiêu khích sở chỉ huy, đem phá hủy tất cả camera.
“Mọi người có thể về nghỉ trước, đợi các đội khác hoàn thành.” Tào Mạnh Quát nghiêm mặt nói, nhưng rõ ràng giọng điệu rất tốt. “Số 35, theo tôi.”
“Rõ tổng chỉ huy.” Cố Nguyên Hàm cũng không có dị nghị, đi theo Tào Mạnh Quát
Có lẽ đây chính là cơ hội cô mong muốn.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
66 chương
77 chương
10 chương
13 chương